Đính hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Hà bị sát hại trong nhà riêng, Biện Bạch Hiền bị nghi án là hung thủ giết người. Ngay hôm xảy ra án mạng, Biện Bạch Hiền bị camera quay lại cảnh anh bước ra từ nhà riêng của Trương Hà.

Tử Chân - vợ Trương Hà hiện đang công tác ở Mỹ, khi nghe tin chồng mình bị sát hại lập tức dời ca phẫu thuật cho bệnh nhân cô đảm nhiệm rồi trở về.

Cô càng không thể tin được hung thủ giết chết chồng mình chính là người cô xem như anh trai ruột thịt! Biện Bạch Hiền chính là hung thủ giết người.

Ngay đêm Trương Hà chết, phía cơ quan cảnh sát ra lệnh bắt tạm giam Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền cũng không phản kháng, khuôn mặt anh thoảng chút kinh ngạc rồi lại trầm mặc thuận theo để hai tay bị còng trong tròng kim loại nặng trịch.

Biện Bạch Hiền nửa phần phản kháng cũng không có.

Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân cùng xem đoạn video Biện Bạch Hiền bị năm người cảnh sát còng tay áp giải về trụ sở.

"Anh, em nghĩ có gì đó uẩn khúc, nếu Biện Bạch Hiền là thủ phạm tại sao anh ta lại ngồi im giơ tay chịu trói như vậy được?" Ngô Thế Huân vẫn chưa thích ứng được tin tức thám tử gửi về.

Trong lòng cậu ta đã nôn nao khó chịu, vậy mà Phác Xán Liệt bên cạnh lại không có chút lo lắng gì. Cả buổi trời hắn đều im lặng, sau cùng nhấc chân về phòng để lại Ngô Thế Huân thẫn thờ ngồi ở phòng khách.

"Cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng. Biện Bạch Hiền vô tội nhất định sẽ được thả ra. Tôi không thể giúp gì được, công việc trong công ty còn rất nhiều, tôi phải về phòng xử lý, đêm muộn thế này cứ ngủ lại đây đi."

Biện Bạch Hiền xảy ra chuyện, có liên quan gì đến Phác Xán Liệt hắn không?

Câu trả lời quá rõ ràng rồi. Không!

"Anh!!! Dù gì anh ta cũng là..." Ngô Thế Huân sầu não réo ầm lên lại bị Phác Xán Liệt quăng cho một cái mền.

"Nghỉ ngơi." Hắn nói.

Ngô Thế Huân hận, hận mình không thể bắt kịp sóng não của tên anh họ quá mức kì quái này.

Phác Xán Liệt thật sự sắt đá vậy sao? Dù là tình cũ cũng không màng.

Ngô Thế Huân ôm sầu muộn mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ, hình ảnh Biện Bạch Hiền khi bị cảnh sát áp giải thật sự rất cô độc. Trong lớp áo sơ mi mỏng bờ vai nhỏ khẽ gồng lên, như vô hình có một sức ép rất lớn toàn bộ đổ lên đôi vai gầy.

...

Hôm sau, tin tức Tổng giám đốc của Biện thị nghi án là hung thủ giết người nhanh chóng được báo chí lan truyền, lập tức cổ phiếu của Biện thị đồng loạt rớt giá trầm trọng. Các cổ đông lớn gấp rút chia năm xẻ bảy muốn bán đi lượng cổ phiếu đang nắm giữ.

Cổ phiếu cứ như quả bom sắp phat nổ, ôm trong người ngày nào thì sợ chết ngày ấy. Lập tức nhiều công ty liên doanh khác nảy vào mượn gió bẻ măng, chớp thời cơ thâu tóm Biện thị.

Công ty náo loạn, Biện chủ tịch cũng điêu đứng không yên. Con trai hiện bị người ta giam giữ, cộng thêm bao nhiêu hệ luỵ kéo theo khiến ông suy sụp đến mức phải nhập viện. Biện phu nhân một mình phải đảm đương mọi chuyện, vừa xoay sở tìm luật sư bào chữa cho con trai, mặt khác phải đương đầu với dư luận.

*

Biện Bạch Hiền cứ như vậy bị tạm giam đã năm ngày rồi. Ngoài Biện phu nhân đến thăm nuôi hoàn toàn không còn ai khác.

Biện Bạch Hiền là yêu cầu không muốn gặp. Bất cứ ai cũng vậy, Biện phu nhân là vì bất đắc dĩ Biện Bạch Hiền mới phải gặp.

Biện Bạch Hiền ngoài tóc rối, áo quần bốc mùi khó chịu ra cũng xem như là vẫn ổn, khi mẹ đến thăm anh còn cợt nhả trách móc.

"Cái ông già đó thật tình, lúc nào không bệnh, cứ phải đợi lúc con gặp chuyện là bệnh cho bằng được."

Hiện đang trong thời gian tra án, mọi bất lợi đang nghiêng về phía Biện Bạch Hiền, Biện phu nhân không thể nào thả lỏng tâm trạng nổi, mắt bà đỏ hoe.

"Con cố chịu đựng thêm mấy hôm nữa, mẹ đã mời được luật sư giỏi cho con rồi, nhất định sẽ chạy được án."

Bà vội đến rồi cũng vội đi, chật vật xoay đông chạy tây chi hết bao nhiêu tiền bạc, thậm chí phải đút tiền cho cảnh sát để mong chạy án cho Biện Bạch Hiền. Người nhà họ Biện giao thiệp rộng, có thể xoay để giảm án nhưng tất nhiên số tiền bỏ ra không bao giờ là rẻ.

Chủ tịch Biện thì phải mổ gấp, vì biến cố lần này dẫn đến tình trạng máu tràn qua màng não, nếu không phẫu thuật sẽ rất nguy hiểm.

Có thể thời gian đen tối của Biện gia đang xảy ra, bao nhiêu chuyện cứ dồn dập kéo đến. Biện phu nhân là người đứng ở đầu sóng ngọn gió, bà không thể gục ngã, nếu bây giờ đến bà cũng ngã xuống thì Biện gia coi như sụp đổ, Biện thị cũng bị xoá sổ trong lịch sử thành phố Bắc Kinh.

*

Phác Xán Liệt vẫn tiếp tục bận rộn với công việc của hắn, nếu không dành thời gian cho công việc thì bây giờ hắn lại có việc bận rộn khác.

Đó chính là đưa đón Ngô Khả Hân.

Ngô Thế Huân từ nhỏ đã không thích người chị này. Dù chỉ lớn lên cậu có sáu ngày tuổi thôi cũng lớn giọng xưng chị, cũng có thể vì một đoạn kí ức khi nhỏ bị Ngô Khả Hân bắt nạt khiến cậu không tài nào có cảm tình được với cô gái này.

Ngô Khả Hân tốt nghiệp chuyên ngành Luật trường đại học Harvard, hiện đang làm việc tại Đức. Ngô Thế Huân biết Ngô Khả Hân mấy năm nay luôn theo đuổi Phác Xán Liệt, không ngờ Phác Xán Liệt gỗ đá bây giờ lại chấp nhận.

Tần suất hai người gặp nhau, đi  ăn còn nhiều hơn số ảnh chụp Biện Bạch Hiền mà Ngô Thế Huân gửi cho hắn trong ba năm qua, thậm chí Phác Xán Liệt thường xuyên dẫn cô nàng đi mua sắm, chỉ cần Ngô Thế Huân bỏ ra một chút thời gian dạo phố thể nào cũng bắt gặp.

So với Biện Bạch Hiền, Ngô Thế Huân đối với Ngô Khả Hân còn khó chấp nhận hơn. Mặc cho Ngô Khả Hân tài năng hơn người nhưng trong con mắt Ngô Thế Huân cô ta chẳng đáng giá gì cả, bởi vì sống với nhau từ nhỏ cậu quá hiểu cá tính của cô ta, Ngô Khả Hân không phải kẻ dễ dàng buông tay, chỉ cần là cô ta thích liền tìm cách đoạt cho bằng được.

Trên má phải Ngô Thế Huân có nột vết sẹo nhạt, chính là hậu quả của việc không nhường đồ chơi cho Ngô Khả Hân lúc nhỏ.

"Anh à, Biện Bạch Hiền ba ngày nữa là ra toà án rồi, nếu anh không về nước sợ rằng anh ta... anh ta..."

Ngô Thế Huân không thể nói ra được, chỉ sợ với tội danh của Biện Bạch Hiền chỉ có mức ngồi tù chung nhân.

Phác Xán Liệt ngừng chăm chú vào vi tính, cất mắt nhìn Ngô Thế Huân một cái rồi lại tiếp tục nghiên cứu sàn chứng khoán liên tục dao động.

Hắn nói: "Đừng làm ồn."

Hoàn toàn không quan tâm tin khẩn của Ngô Thế Huân.

Nha! Này là đang tích cực làm xong việc còn bận hẹn hò với con nhóc kia nữa chứ gì? Ngô Thế Huân nghĩ thầm, thì ra tình mới đã đến rồi Biện Bạch Hiền chỉ là dĩ vãng, người ta còn không buồn quan tâm, mình như thế chẳng phải quá thừa thãi hay sao.

Ngô Thế Huân tức giận đến tay chân không kiềm được phải đá đổng vào sofa mấy cái rồi quay người bỏ đi.

Trước khi rời khỏi phòng, cậu nghe được một câu nói trầm của Phác Xán Liệt vang lên.

"Bạch Hiền nhất định sẽ không sao!"

Lời nói của hắn mang theo sự tin tưởng, mang theo sự chắc chắn khiến Ngô Thế Huân tựa hồ có cảm giác an tâm.

Thì ra, Phác Xán Liệt khi nhắc tới Biện Bạch Hiền vẫn là dịu giọng như thế.

Ngô Thế Huân như vớ được của, thoáng chốc cậu đã mừng vui toan quay lại hỏi rõ ràng ông anh họ tiếc rằng bị Phác Xán Liệt cặm cụi cúi đầu chuyên tâm làm việc lần nữa làm cho cụt hứng.

*

Trương Hà là bị đầu độc mà chết, Biện Bạch Hiền hôm ấy là cùng gã uống rượu. Cũng chẳng phải chủ đích là thưởng rượu, Trương Hà bảo là có tin quan trọng cần nói với Biện Bạch Hiền.

Mà việc quan trọng Trương Hà nói cùng Biện Bạch Hiền lại có liên quan đến người vợ của gã. Tử Chân.

Cuộc sống hôn nhân giữa hai người căn bản là chưa từng hạnh phúc, kết hôn vì gia đình hai bên mong muốn, Tử Chân yêu thầm Trương Hà từ những ngày còn bé, chọn ngành học cũng vì Trương Hà theo học. Cả tuổi thơ lẫn thanh xuân đều giành trọn bên gã, chỉ tiếc Trương Hà một tia rung động cũng không có.

Gã cũng giống như Biện Bạch Hiền, đem Tử Chân xem như một đứa em gái nhỏ mà thương chiều. Đối với loại tình yêu, chưa từng phát sinh.

Người duy nhất gã yêu cũng như có lỗi chỉ có Biện Bạch Hiền.

Tử Chân lại có điều mập mờ che giấu.

*

Biện Bạch Hiền đếm thời gian bằng cách đếm bữa ăn của mình trong phòng giam.

Hôm nay đã là ngày thứ 12.

Biện Bạch Hiền đã gặp luật sư của mình, đó là một cô gái trẻ tuổi nhưng nói năng rất nhạy bén, xem ra cũng rất có bản lĩnh và năng lực.

Cô gái này rất biết cách nhìn mặt đoán lòng, nhìn thấy Biện Bạch Hiền có vẻ khó chịu với cái vẻ nhìn chằm chằm của mình thì lập tức hỏi án và dặn dò một số điều, sau đó mau chóng rời khỏi. Dù là trong lòng có phần phật ý nhưng dù sao cũng là thân chủ, cô ta rất lịch sự mỉm cười tạm biệt.

Nhìn bộ dáng đỏng đảnh của cô ta, Biện Bạch Hiền thầm nghĩ tiểu thư nhà ai lại trái tính như vậy. Biện Bạch Hiền không thích con gái hay tỏ vẻ hiểu biết, càng không thích cái kiểu tự đại của cô ta.

Biện Bạch Hiền cũng chẳng phải khó chịu gì cho cam, chỉ vì mùi nước hoa của cô ta quá nồng khiến anh không chịu được mà hắt xì liên tục.

Biện Bạch Hiền áo sơ mi trắng đã ố vàng, quần âu đen lại hoá bạc, tóc dài che lấp đôi mắt đờ đẫn, nhìn tổng thể nổi bật nhất chính là râu xanh đã mọc lún phún trên mặt. Biện Bạch Hiền khó chịu cãi cằm, thầm nhớ lại Phác Xán Liệt.

Nếu là mọc trên mặt Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền cảm thấy chính là cảm giác rất đặc biệt. Nhưng khi râu mọc trên mặt chính mình Biện Bạch Hiền lại không tài nào chịu đựng nổi, khó chịu vô cùng.

Nhưng mà cũng không phải là không thể không chịu đựng, nếu râu có mọc dài hơn thế nữa, Biện Bạch Hiền cũng chỉ còn cách chấp nhận sự thật, tập cách thích nghi.

Cũng giống như Biện Bạch Hiền thích sạch sẽ, còn tưởng rằng khi phải nhịn tắm một ngày anh sẽ không chịu đựng được, không ngờ mười hai ngày qua mặc dù không tắm, Biện Bạch Hiền vẫn có thể chịu đựng được.

Có nhiều chuyện cũng vậy, tưởng chừng bản thân sẽ không bao giờ chịu đựng được, không ngờ khi xảy đến rồi, sự nhẫn nhịn của con người thật ra rất tốt! Vẫn là có thể chịu đựng được, mặc dù bản thân có chật vật một chút.

Nhắc tới Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền lại đâm nhớ.

Không biết bản thân rơi vào tình trạng này Phác Xán Liệt nếu biết sẽ cảm thấy thế nào nhỉ!?

Chắc là hắn sẽ hả hê cười nhạo anh một phen.

Không đúng, Phác Xán Liệt trong tâm trí anh không phải như thế! Hắn sẽ ôm anh vào lòng, dùng giọng ấm áp khàn khàn đặc trưng mà vỗ về anh.

Biện Bạch Hiền không giết người, người Biện Bạch Hiền lo lắng nhất chính là Tử Chân. Anh luôn có linh cảm Tử Chân chính là có liên quan đến việc này.

*

Sau giờ tan làm, Phác Xán Liệt nhận được điện thoại của Ngô Khả Hân.

"Anh ơi, có thể hôm nay em chưa bay được rồi, vụ án của Biện Bạch Hiền có chuyển biến mới, hại mệt chết em rồi a." Trong ngữ điệu có pha chút nhõng nhẽo, Ngô Khả Hân là đang muốn kể lể.

"Mà cái tên đó cũng rất kì nha, rõ ràng luôn làm bộ mặt khó chịu với em, tại sao em phải làm luật sư cho cái tên khó chịu như anh ta chứ? Bộ đồ không biết đã mặc bao lâu, mùi rất kinh khủng, mũi em vẫn đang còn cay đây." Ngô Khả Hân vừa nói vừa hắt xì, nước mũi cũng chảy ròng.

"Vất cả cho em rồi." Phác Xán Liệt bên kia đầu giây mặt lãnh lẽo như phủ một tầng băng mỏng. Trong tâm hắn liên tục giao động, thì ra Biện Bạch Hiền đang chịu cực, mà hắn lại chẳng thể ở bên cạnh anh.

Phác Xán Liệt từng hứa đem lại hạnh phúc cho anh, rốt cuộc hạnh phúc mà hắn nói chính là như vậy.

"Em có vất vả thế này cũng không sao mà, ai biểu người nhờ em là Xán Liệt anh cơ chứ!? Anh cứ yên tâm ở Khả Hân em nha, nhất định sẽ không khiến anh thất vọng."

"Cảm ơn em." Phác Xán Liệt vẫn kiệm lời, hắn thật sự vì chuyện này mà thoả thuận với Ngô Khả Hân rất nhiều chuyện.

"Em không muốn nghe cảm ơn. Đợi em thắng kiện trở về chúng ta tổ chức lễ đính hôn." Ngô Khả Hân thật ra rất hạnh phúc, cô còn sợ rằng chinh phục được Phác Xán Liệt còn khó hơn hái sao trên trời, không ngờ chỉ một vụ kiện liền có thể khiến hắn chấp nhận làm lễ đính hôn với mình.

"Ừm, vậy có tin gì mới nhớ liên lạc với anh." Phác Xán Liệt tin tưởng vào năng lực của Ngô Khả Hân, chỉ cần Biện Bạch Hiền được bình yên, muốn hắn hi sinh điều gì hắn cũng bằng lòng không toan tính.

Kể cả quyền mưu cầu hạnh phúc của bản thân.

Sau khi dập điện thoại, Phác Xán Liệt quyết định ở lại công ty tăng ca, ở đây có lưu trữ nhiều hồ sơ của Biện thị thuận lợi cho hắn làm việc hơn.

Trước mắt Phác Xán Liệt muốn thu mua lại cổ phiếu của Biện thị, tuyệt đối với cái giá cao nhất có thể. Biện thị hiện tại như con cá béo đứng trước mõm cá mập, con nào cũng trực chờ muốn nuốt trọn, Phác Xán Liệt bây giờ nếu thả một nước cờ sai, cuộc đua này hắn lập tức bị hất văng, phía sau còn vô số ông chủ lớn toan tính.

Mãi đến sáng, hộp cà phê giấy chất chồng thành một tháp lớn, Phác Xán Liệt vẫn bận rộn, hắn hoàn toàn không nghỉ ngơi. Lại vừa nóng lòng muốn biết tin tức của Biện Bạch Hiền từ phía Ngô Khả Hân.

Ở hai thành phố tách biệt, Phác Xán Liệt nỗ lực tạo một rào chắn bảo vệ Biện thị, Biện Bạch Hiền nỗ lực đối mặt với tử thần. Buổi toà đúng lịch bị trì hoãn bởi cảnh sát tìm thấy vật chứng mới trong phòng nghiên cứu riêng của Tử Chân.

Xác Trương Hà được mang đi xét nghiệm tử thi cuối cùng đã có kết quả. So với Biện Bạch Hiền không có bằng chứng ngoại phạm, việc tìm thấy thuốc gây tê liệt thần kinh trong phòng Tử Chân còn nghiêm trọng hơn.

Sau khi có lệnh bắt giam Tử Chân, cảnh sát tiếp tục điều tra. Phòng giam Biện Bạch Hiền đối diện với phòng giam của Tử Chân.

Từ đầu tới cuối cô nàng không nói một lời nào với Biện Bạch Hiền, anh cũng chọn cách im lặng.

Từ khi nào một cô gái đơn thuần thanh khiết lại nhẫn tâm ra tay giết người, mà người bị hại chính là người cùng chung chăn gối với mình.

Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy long mình rất nặng, thế gian thế sự vô thường, ngay chính người bản thân thực tâm bảo vệ lại đối xử cay độc lại với mình. Biện Bạch Hiền muốn hỏi cô tại sao? Nhưng cuối cùng nhìn thấy một Tử Chân đơn thuần hoá thành một kẻ lạnh nhạt vô tình thì anh lại im lặng.

Thời gian có thể khiến con người thay đổi nhiều như thế, Phác Xán Liệt hiện tại liệu vẫn còn như xưa... liệu có còn nhớ anh.

Ngày ra toà, Biện Bạch Hiền vẫn bộ dáng nhếch nhác như thê, anh cũng chẳng buồn quan tâm đến hiện tại bản thân thành ra cái bộ dáng gì? Thì ra từ lâu, Biện Bạch Hiền đã không còn quan trọng ánh nhìn của người khác dành cho mình nữa rồi.

Tử Chân vẫn ngạo nghễ như thế, bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần trong bộ váy bông lớn.

Hôm ấy cha anh cũng đến, ông ngồi trên xe lăn để người vợ đẩy vào bên trong, lại bởi vì có người ngồi xe lăn bất tiện nên bà chọn đứng ở phía gần cổng trên, vừa thuận lợi có thể trông rõ Biện Bạch Hiền.

Khi Biện Bạch Hiền nhìn thấy hai vị lão nhân nhà mình lặng lẽ đứng ở một góc nhỏ nhìn mình, ánh mắt xót thương lo lắng. Biện phu nhân hai mắt đỏ hoe, son phấn cũng không che đậy được nét lao lực của bà, cha hắn thì hai tay nắm chặt, trên tay là một cỗ tràng hạt nhỏ.

Tự hồ có một cỗ cay đắng chạy dọc sống lưng, Biện Bạch Hiền cảm thấy bản thân hiện tại là một đứa bất hiếu, anh chưa bao giờ khiến họ an tâm toàn vì anh mà họ rơi nước mắt.

Biện Bạch Hiền sợ rằng anh sẽ khóc, là cảm giác day dứt dằn vặt từ sâu tận tâm can, cũng may tóc mái khá dài vừa dặn giúp Biện Bạch Hiền che khuất đôi mắt đỏ của chính mình.

Ngô Khả Hân chính là luật sư của Biện Bạch Hiền, nhìn vẻ mặt bình thản của cô nàng chứng tỏ tròn vụ lần này hẳn là cô ta đã nắm chắc phần thắng. Ngô Khả Hân nhiều lần dùng ánh mắt trấn an nhìn Biện Bạch Hiền, bảo anh tuyệt đối an tâm, hung thủ đã được tìm ra, Biện Bạch Hiền sớm sẽ được khôi phục lại danh dự.

Thi thoảng Tử Chân cũng đưa mắt nhìn anh, ánh mắt rất phức tạp.
*

Sau khi phiên toà kết thúc, Biện Bạch Hiền không có mấy ngạc nhiên, tất cả đều đúng như trình tự Ngô Khả Hân đã bàn bạc với anh, điều Biện Bạch Hiền không ngờ chính là...

Hung thủ vẫn thản nhiên kiêu sa như lời tuyên án ban nãy không phải thuộc về mình.

Tử Chân bị hai người cảnh sát áp giải về nhà giam, hình ảnh này trông giống như Biện Bạch Hiền khi bị áp giải. Cảm giác đau đớn chạy dọc toàn thân Biện Bạch Hiền, thật sự rất khó chịu.

Khi lướt qua Biện Bạch Hiền, Tử Chân mỉm cười rất nhạt, nụ cười như mang theo ngàn vạn mũi tên hận không thể ghim toàn bộ vào Biện Bạch Hiền, hẳn là Tử Chân cô ấy rất hận Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền chặn ngang đường Tử Chân, mơ hồ hỏi: "Em... là đang mang thai?"

Quả nhiên Tử Chân lập tức đưa tay che bụng, phần bụng nhỏ đã nhô lên, mặc dù không quá lớn nhưng chỉ cần chú ý lập tức có thể nhận ra.

Cô không đáp, Biện Bạch Hiền cũng không cản đường, tuỳ tiện nhấc chân nhường đường. Trong lòng Biện Bạch Hiền lại tiếp tục chất thêm một khối đá tảng, anh suy sụp ngồi ngục xuống đất.

Được một chốc từ phía xa truyền đến tiếng bước chân, là tiếng giày cao gót nện xuống nền gạch.

Người đến là Ngô Khả Hân.

"Chúc mừng thắng lợi." Ngô Khả Hân từ trên cao nhìn xuống, điệu bộ rất hãnh diện đưa tay ra muốn bắt tay với Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền vẫn là biếng nhác nhấc mắt lên nhìn người, vẫn không lập tức đứng lên, chống tay nhìn cô.

"Hiện tại tôi không mấy sạch sẽ, tốt nhất là đại luật sư nên cất tay về thì hơn nha." Lời lẽ tự giễu nhưng lại như mỉa mai, kẻ luôn đứng trên cao nhìn xuống tốt nhất là không nên có quan hệ.

Nhớ lại lần Biện Bạch Hiền nhếch nhác bị lọt chân xuống cống thoát nước, Phác Xán Liệt lập tức ngồi xuống bên cạnh anh, giúp anh thoát khỏi khó khăn, ôm anh vào lòng, trấn an anh... thật ra đó mới là điều anh cần, Biện Bạch Hiền chỉ cần một người thực tâm.

Cao sang quá anh với không nổi.

Quả nhiên Ngô Khả Hân lập tức thu tay, trên mặt xuất hiện một tầng nhăn nhó.

"Vậy đi, thật sự rất cảm ơn cô, hôm nào có thời gian nhất định sẽ mời cô một bữa coi như để cảm tạ." Biện Bạch Hiền sợ chọc người này điên tiết, Biện Bạch Hiền đối với phụ nữ vốn không có hứng đụng vào.

"Cảm ơn tổng giám đốc Biện, nhưng thật sự không cần, việc nhận vụ án này vốn là có người quan trọng nhờ vả nên tôi mới tận tâm hết mình. Sắp tới tôi còn có việc đại sự ở Đức không thể lưu lại Bắc Kinh được lâu."

Biện Bạch Hiền cười xoà, bảo "Không sao", thật ra trong lòng anh cũng rất mừng.

Ngô Khả Hân muốn nhanh chóng về Đức chính là vì việc đính hôn với Phác Xán Liệt.

(Chương sau Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân, Ngô Khả Hân và người chưa từng xuất hiện Ngô DIệc Phàm sẽ về nước, Biện Bạch Hiền bị buộc ra sân bay chờ đón, hãy đón xem sau ba năm gặp lại điều gì sẽ xảy ra)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net