Chương 7: Lấy lại thứ thuộc về mình!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại chuyện gì?"

"Mày còn hỏi? Mày là đang chê cái gia tộc này quá rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới đi làm mấy chuyện ruồi bu đó có phải không? Bị người ta xoay như chong chóng, miệng thì nói hay lắm bây giờ không bắt được kẻ nội gián đó mặt mũi biết để ở đâu đây?"

"Ai nói không bắt được? Đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi! Kẻ hấp tấp như ba làm sao mà hiểu được?"

"Chê tao hấp tấp sao? Là do tao hấp tấp hay là do mày vô dụng?"

"Ba thôi ngay mấy cái từ ngữ bẩn thiểu đó đi! Nếu không phải vì cái gia tộc chó chết này, tôi cũng chẳng phải phí thời gian thế này đâu!"

"Mày...mày?"

"Sao? Không diễn kịch làm đứa con ngoan của ông nữa, ông bất ngờ sao?"

Chát

Một bạt tay mạnh bạo giáng thẳng xuống mặt gã, máu tươi từ trong khoang miệng xộc thẳng lên đại não, âm thầm đánh thức con ác quỷ đang cố kiềm chế mình.

Lão Kan không nói không rằng, hậm hực bỏ đi ngay sau đó, ánh mắt như ngọn lửa bắt rơm nóng rát đến đáng sợ

Từ trước tới nay ai cũng nghĩ rằng Kan Theerapanyakul là một người đàn ông dễ chịu, yêu vợ thương con, là người chồng người cha mà từ trong đến ngoài giới ai cũng phải cúi đầu ngưỡng mộ. Ấy vậy mà khi đứng trước đứa con trai này, bộ mặt thật của lão lại bị bại lộ một cách rõ ràng không sót một chi tiết

Yêu vợ? Thương con? Thật sự có sao? Hay đó chỉ là lớp vỏ bọc hoàn hảo nhất mà lão đã tạo ra để che giấu đi cái tàn nhẫn vô nhân tính của chính mình?

Gã nhớ mồn một năm gã lên 10 tuổi, mẹ đã dẫn theo gã cùng em trai Macau sợ hãi chạy trốn như thế nào. Cũng nhớ rõ từng đòn roi thô bạo nhất đã giáng thẳng xuống người ba mẹ con gã không một chút thương tình
Lão chưa từng yêu mẹ, cũng chưa từng thương gã và Macau, lão chỉ là một kẻ bệnh hoạn yêu bản thân đến điên cuồng

Gã căm ghét lão đến cùng cực, và cũng vô cùng giận mẹ mình...tại sao với sự tàn bạo đó mà mẹ vẫn còn nuôi hy vọng ở lão? Tại sao lại cam tâm để lão làm tổn thương mình hết lần này đến lần khác mà không chịu giải thoát? Có phải đây chính là thứ tình yêu chó chết mà con người ta vẫn thường dệt ra thành hàng trăm câu chuyện đẹp đẽ như mơ để kéo những kẻ ngu muội vào vũng lầy tăm tối hay không? Thật kinh tởm! Thật chán ghét!

Quay trở về thực tại, gã vẫn ngồi bất động trên ghế sofa, tay còn mân mê điếu thuốc đã cháy đến bỏng cả tay. Giây phút này gã thật sự không thể kiềm nén nữa, từng uất ức, căm hận kéo đến như ngọn lửa đốt cháy từng tế bào thành tro thành bụi.

"Aaaaaa......chết tiệt!"

Lại là đống đổ nát như mọi khi, vẫn là bức ảnh gia đình chưa hề bị động đến. Bóng tối lại kéo đến bên gã tựa như đám mây đen trong cơn bão cấp 8, tàn phá đi mọi sức sống vừa nhen nhóm

Khi trời đã sáng, gã lại mặc lên người chiếc áo sơ mi lụa màu đen, tóc vuốt keo bóng loáng và mang gương mặt vẫn còn in hằn 5 dấu tay bước ra khỏi phòng.

Phải rồi! Gã còn phải làm việc, còn phải chứng minh cho lão già kia thấy rằng bản thân không hề vô dụng như lão nói, gã còn phải bảo vệ danh tiếng, bảo vệ em trai, tuyệt không thể bỏ cuộc

Chiếc Ferrari nhanh chóng khuất xa dinh thự Theerapanyakul, Vegas lúc này còn đang bận bịu xem lại đống giấy tờ được kí kết với bên phía gia tộc Perangpong. Nop yên lặng lái xe, không dám mở lời sợ lại khiến gã thấy không vui. Gương mặt vô cảm bị tô mực bởi 5 dấu tay khiến y ý thức được rằng, bản thân nên im lặng thì hơn

_____________

"Mấy bản hợp đồng này không vấn đề!"

"Cậu Vegas đã xem xong rồi sao? Đúng là làm việc rất nhanh nhạy!"

"Tôi không muốn chậm trễ một giây một phút nào! Không thích lãng phí thời gian!"

"Hahahah tuổi trẻ bây giờ tài thật!"

"Quá khen rồi!"

"À mà cậu Vegas này..."

"Là do tôi sơ suất để tên đó chạy thoát! Vẫn đang tìm! Ông Wang đây không cần phải nóng lòng!"

"Àa...ý tôi không phải vậy...cậu Vegas chịu giúp là đã quá chiếu cố chúng tôi rồi! Còn chuyện có bắt được hay không thì chúng tôi sẽ tự giải quyết! Không cần phiền đến cậu Vegas đâu ạ!"

"Tôi sẽ tìm ra kẻ đó! Tôi sẽ tự tay róc xương xẻ thịt hắn! Dám chơi xỏ Vegas này...không thể có kết cuộc tốt đâu!"

"Àaa...vậy...phải tiếp tục nhờ vào cậu rồi!"

"Ùm! À mà..."

Vừa dứt lời, gã đảo mắt nhìn xung quanh phòng khách, cảm thấy căn nhà này hôm nay đặc biệt im ắng. Con chim nhỏ hay lí la lí lắc cũng không xuất hiện, biểu tình có chút ngờ vực

"Con chim nhỏ nhà ông đâu?"

"Hả? Chim nhỏ?"

"Đứa con trai hay hót của ông đấy!"

"Àa...Pete à? Nó hôm nay không được khỏe nên ở trong phòng nghỉ ngơi rồi!"

"Ohh...trùng hợp nhỉ?"

"Trùng hợp?"

"Không có gì! Tôi xin phép vào nhà vệ sinh một lát!"

"Để tôi cho vệ sĩ dẫn đường! Cậu chờ một lát!"

"Không cần đâu! Ông chỉ đường đi là được rồi! Tôi tự đi!"

"Được, cậu đi thẳng, rẽ trái đi một lát rồi rẽ phải liền tới!"

Gã khoan thai bước đi, biểu tình vẫn không chút thay đổi chỉ là bước chân không hề đi đến nhà vệ sinh theo như lời đã nói.
Bước đến dãy hành lang khuất bóng, gã nhanh nhẹn lướt qua từng ngỏ ngách, ánh mắt dò xét như muốn tìm kiếm thứ gì đó

Cạch

"Cậu Vegas? Sao cậu lại ở đây?"

"Àaa...tôi vào nhà vệ sinh nhưng bị lạc đường!"

"Àaaa..."

"Nghe nói Pete bị bệnh à?"

"Đúng vậy! Tối qua tôi đi ăn đồ nướng với lũ bạn, ai dè về bị tào tháo rượt cả đêm...phiền chết được!"

"Ăn đồ nướng?"

"Phải! Có gì sao?"

"Không! Chỉ là thấy đứa con trai này của ông Wang cũng thật rảnh rỗi...biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì không?"

"Có chuyện gì sao?"

"Tối qua...tôi đã nhìn thấy tên nội gián hay gây rắc rối cho ba cậu đấy!"

"Thật sao? Vậy có bắt được chưa? Sao ba tôi không nói gì hết vậy?"

"Chưa bắt được! Kẻ đó chơi xỏ người của tôi, sau cùng được cứu đi!"

"Òooo...tiếc nhỉ?"

"Trong khi người người cùng tìm cách truy ra kẻ đó, Pete lại có thể dửng dưng đi ăn đi uống, thật là khâm phục!"

"Tôi đâu có biết gì đâu? Ba cũng sắp xếp nhiệm vụ cho tôi làm rồi nên tôi không có phận sự xen vào. Mà...cậu Vegas nói ra những lời này là có ý gì vậy?"

"Không! Chỉ là...bất ngờ vậy thôi!"

"Ùm! Còn gì nữa không ạ?"

"Không!"

"Vậy cậu đứng đây chờ tôi chút nhé!"

Pete nhanh chân trở lại phòng, cầm trong tay tuýp thuốc giảm sưng đưa đến trước mặt Vegas. Khuôn miệng thoáng hiện lên một nụ cười, mà nụ cười này thật sự hơ nóng trái tim gã ngay trong giây phút này

"Đây là thuốc tiêu sưng! Hiệu quả giảm sưng tốt lắm! Anh rửa mặt rồi bôi vào sáng tối nhé!"

Thuốc? Pete đưa thuốc cho gã là có ý gì? Là đang cố tình cười nhạo vết thương trên mặt gã sao? Hay là đang bắt gã phải nhớ về nỗi nhục nhã mà tên nội gián chết tiệt đó đã gây ra? Nhắc gã phải tìm cho được kẻ đó, phanh thây hắn ra cho thỏa cơn giận?

"Cậu..."

"Đừng để bị đau! Cậu cả nhà Theerapanyakul phải thật ngạo nghễ! Đừng để những vết thương này làm cậu mất tự tin nhé! Cố lên!"

Trái tim gã cảm nhận rõ dòng điện chạy qua, ấm áp bao trùm lấy khắp thân người. Gã cười! Một nụ cười mà trước tới nay cậu chưa bao giờ nhìn thấy.
Nó ấm áp và hiền lành, khác xa với những cái nhếch mép cao ngạo thường ngày

"Ôi! Dí nữa rồi! Cậu Vegas chịu khó chờ tôi đi vệ sinh ra hẳn đi nhé!"

Pete ôm bụng chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, tiếng hét ai oán vang vọng khắp cả dãy hành lang. Gã nhìn theo bóng lưng cậu, lặng lẽ trao một nụ cười

Lúc cậu từ nhà vệ sinh trở ra đã không còn thấy gã nữa, cậu im lặng, đáy mắt rộ lên một ý cười
Lấy điện thoại từ trong túi quần ra, cậu chậm rãi nhắn một dòng tin mà chả ai biết được nội dung trong đó là gì

"Cậu Vegas! Tôi sẽ đòi lại đồ cậu đã lấy từ tôi!"

_________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net