2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác hai từng bảo với tôi, ba nhỏ trông trẻ con là thế, nhưng ba đã từng là đội trưởng đội vệ sĩ của bác Tankhun. Khả năng chiến đấu của ba chẳng hề thua kém ai, đến cả ba lớn còn phải chịu thua rất nhiều lần dưới tay của ba.

Ban đầu đối với tôi, điều đó nghe có chút không đáng tin. Mãi cho đến năm 15 tuổi, tôi mới được tận mắt chứng kiến ba nhỏ thật sự lợi hại đến nhường nào.

Hôm ấy, tôi từ trường đi học về, vừa mới bước vào sảnh đã thấy ba bị một nhóm người mặc áo vest vây quanh. Chú Nop từ sau lưng kéo tôi về phía cầu thang, ra hiệu cho tôi phải giữ im lặng tuyệt đối. Trong đầu tôi xuất hiện vô vàn câu hỏi, nào là tại sao chú không ra giúp đỡ ba, hay tại sao đám người đó lại đứng quanh ba như thế. Tò mò, tôi thò đầu ra ngoài, lén lút nhìn ba.

Một người trong đám đó hét lớn, tay nắm chặt thành nắm đấm lao về phía ba. Gương mặt xinh đẹp của ba bỗng xuất hiện một mảng hồng, và tôi biết nó không phải mảng hồng của những lần ba nói về ba lớn.

"Tao đã bảo chúng mày im lặng cơ mà, khó khăn lắm Vegas mới ngủ được, nhỡ giờ anh ấy thức dậy thì biết phải làm sao?!"

Sau câu nói đó, ba xông vào giáng xuống mặt tên đó một cái bạt tai thật mạnh, lần lượt hạ gục từng tên đang cố lao vào. Cảnh tượng bấy giờ thực sự hỗn loạn, với tiếng súng nổ bên tai và những xác người nằm lăn lóc , nhưng ba ở đó, di chuyển tựa như vũ công đang nhịp nhàng nhảy múa trên sân khấu, không động tác thừa mà hạ gục từng tên. Mắt tôi không rời khỏi ông đến một lần, chăm chú xem với nỗi bất an trong tim đang dần chìm xuống.

Đoàng. Đoàng.

Đạn trong súng bắn ra những viên cuối cùng. Cuộc chiến đã chạm đến hồi kết.

Ba thở mạnh, có lẽ lâu lắm rồi ông chưa vận động mạnh lâu đến vậy. Tôi chạy ra khỏi chỗ trốn, tay dang rộng mà ôm lấy ba vào lòng.

"Venice về rồi à? Con có đói không, muốn ăn gì đó chứ?" Ba vẫn chưa buông khẩu súng trên tay, còn nắm nó rất chặt.

"Dạ có, con muốn ăn cà ri Pete nấu," Tôi dụi đầu vào ngực ba, bàn tay bé nhỏ khẽ chạm vào tay đang cầm súng của ba.

"Haha, được thôi, chuyện nhỏ," Ba bắt đầu thả lỏng, dịu dàng xoa đầu tôi. "Con có thể vào bếp giúp ba, nhưng đi lại nhẹ nhàng thôi nhé, Vegas sẽ thức mất."

Tôi gật đầu, khéo léo tránh những cái xác đang nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Ba nhỏ thật giỏi. Ba thật hoàn mĩ.

"Nhỉ? Ta cũng nghĩ vậy đấy!" Bác cả nói trong khi đang buộc cho tôi những chỏm tóc kì lạ. "Có khi điều ngu xuẩn nhất nó từng làm trên đời là yêu thằng em họ đó của ta. Ôi, ta khuyên nó bao nhiêu năm rồi mà nó vẫn cứng đầu. Uổng công ta nuôi nó lớn, yêu thương nó như em ruột... Đấy, mi nhìn xem, Venice, thằng Kinn và thằng Kim đều nên người cả, tất cả đều do một tay ta nuôi nấng từ bé đấy. Và sắp tới sẽ có thêm cả mi. Một khi mi lớn, bác sĩ Top sẽ thấy ta có trách nhiệm và chắc chắn anh ấy sẽ đổ ta thôi."

Không cần nhìn tôi cũng biết vẻ mặt của bác Pol và bác Arm khó coi ra sao.

"Thôi được rồi, đến giờ kể chuyện đêm khuya rồi. Venice, mi muốn nghe chuyện gì?" Dù tôi đã qua độ tuổi cần được nghe truyện cổ tích mỗi đêm, bác cả vẫn luôn dành thời gian kể lể như một thói quen.

Cũng chẳng sao, đứa nhỏ như tôi có lẽ sẽ càng thích thú. Bởi khi đó, tôi sẽ lại được nghe thêm lần nữa câu chuyện mà ba vô cùng yêu mến, một câu chuyện về mối tình đẹp như tình yêu của ông.

"Như mọi lần đi ạ."

Tôi vừa nghe, vừa tự tưởng tượng hai nhân vật chính chính là ba lớn và ba nhỏ, vì đối với tôi, họ chính là nguyên mẫu bước ra từ trong truyện dẫu từ đó tới nay, tôi chỉ luôn được nghe ba nhỏ nói về ba lớn, rằng ba yêu ông ấy nhiều như thế nào, ba thương ông ấy nhiều ra sao. Ba "khoe khoang" với tôi từ những món quà đắt tiền mà ông từng mua đến những món quà giản đơn như những bữa cơm ông tự tay nấu để cùng ba lớn hưởng thức. Ba khúc khích kể lể, bao nhiêu năm bên nhau mà ba lớn vẫn chưa thể quen với mùi vị cay nồng đặc trưng của những món ăn miền Nam ba nấu, dù lượng ớt và tiêu trong mỗi bữa đã được giảm bớt. Vậy mà chưa đến một lần ba lớn phàn nàn hay kêu ca, như đang cố gắng chịu đựng, vẫn luôn miệng khen ngon và vui vẻ đánh chén hết phần ăn của mình. Khi tôi hỏi vậy ba lớn có thể hiện tình yêu giống vậy không, ba nhỏ chỉ im lặng, ý cười trong khoé mắt ông cũng chẳng còn nữa.

"Đã rất lâu rồi ba chưa được nghe lời yêu từ anh ấy. Ba không bao giờ có thể hiểu và đoán ra được Vegas đang nghĩ gì, ba còn không chắc anh ấy có còn yêu ba như trước nữa hay không."

Tôi trở về nhà từ Chính gia lúc 7 giờ sáng, dù đáng lẽ tôi phải về sớm hơn thế. Lúc ấy, tôi thấy cậu Macau đang đi bộ vòng ra sân sau. Lén lút đi theo sau, tôi chợt nhận ra cậu đang tự mình dọn dẹp lại cái kho ở sau nhà. Trên mặt đất nằm ngổn ngang đủ thứ trên đời, phần lớn trong số đó đều là đồ của phụ nữ. Cậu Macau nhìn thấy tôi, ra hiệu cho tôi đến gần phụ cậu một tay. Chúng tôi nhặt nhạnh đống đồ, bỏ vào trong những chiếc thùng còn rỗng, rồi cùng nhau khuân vác chúng sang một bên. Xong xuôi, cậu gọi người mang đống thùng ấy đi, chừa lại một chiếc hộp khá lớn nằm gọn lỏn ở góc phòng kho. Tôi nghĩ mình thấy nó một vài lần mỗi khi dọn dẹp, nhưng rồi lại chẳng biết trong đó có những gì, và cũng không hiểu tại sao không ai đụng đến nó.

"Cậu Macau, trong đó có gì vậy?"

"Hả? À, đồ của P'Vegas đấy," Cậu lau mồ hôi trên trán, tiếng thở nhọc nhằn như đã thấm mệt. "Trong đó là những thứ ở trong phòng của anh ấy trước khi ba nhỏ của cháu chính thức chuyển về đây. Cậu chưa từng mở nó, nên cậu chỉ biết đến vậy thôi."

Tôi ậm ờ vài tiếng, cảm giác tò mò dần trỗi dậy. Cậu Macau dường như cũng đã nhận ra, liền mỉm cười nói:
"P'Vegas nói ngoài P'Pete thì không ai được phép mở nó ra, nhưng mấy năm rồi P'Pete chẳng hề đụng đến nó. Cậu nghĩ nếu là Venice mở, thì chắc sẽ không sao đâu."

Tôi e ngại nhìn lên phía ban công phòng của ba lớn và ba nhỏ, nhưng rồi cuối cùng vẫn quyết định mở chiếc thùng đó ra. Trong đó có rất nhiều sách.

"Ồ, ra là những cuốn sách này," Cậu Macau như vừa nhớ ra điều gì, nụ cười trên môi cậu càng trở nên tươi tắn hơn. "P'Vegas đã từng dành cả tiếng đồng hồ đích thân chọn chúng chỉ vì anh ấy sợ P'Pete sẽ cảm thấy nhàm chán khi ở đây."

Tôi gật gù, tự hỏi tại sao ba lớn toàn mua tiểu thuyết ngôn tình thế này, lại còn là toàn những bộ có cái kết không đẹp lắm. Tôi lục lọi trong đó một hồi, rồi chợt, một cuốn truyện cổ tích cũ kĩ bụi bặm như lọt vào tầm mắt của tôi. Trùng hợp thay, nó chính là câu truyện mà ba nhỏ thích nhất, là câu truyện tôi thường được nghe bác Tankhun kể và là câu truyện có cái kết có hậu duy nhất ở đây. Nó đã cũ lắm rồi, bìa bên ngoài trông còn có chút rách nát, và cả các trang giấy bên trong đều đã ngả sang màu vàng . Ở ngay trang đầu tiên là dòng chữ được viết một cách nắn nót:

[Gửi đến Vegas của mẹ. Chúc con sinh nhật tuổi thứ 4 vui vẻ. Mẹ yêu con.]

Ngay tức khắc, tôi đã biết mình phải làm gì với cuốn sách cũ này.

Tối hôm đó, ba nhỏ đi tiếp khách với bác Kinn về rất muộn. Ba lớn mà biết ba nhỏ sẽ bị mắng cho xem, tôi thầm nghĩ. Tôi ngồi ngay ngắn đợi ba trên ghế sofa ở phòng khách, trong lòng có chút hồi hộp. Ba đẩy cửa bước vào, mặt hơi ửng đỏ. Có lẽ ba đã uống hơi nhiều.

"Chưa ngủ sao, Venice," Ba đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi. "Ừm, con có định nói chuyện ba quá chén cho Vegas nghe không?"

"Không ạ, con không đi mách lẻo mấy chuyện như thế này, bất đắc dĩ mà."

Ba cười lớn.

"Haha, phải chi Vegas dễ tính như con thì hay biết mấy. Nào, hôm nay con muốn cho ba xem thứ gì."

Tôi lấy từ đằng sau lưng mình cuốn sách đã cũ mèm ấy, cẩn trọng quan sát phản ứng của ba. Ba vừa mới nãy còn đang cười, giờ đôi mắt mơ màng vì men rượu của ba lại trở nên đỏ hoe. Ba nhận lấy cuốn sách một cách cẩn thận nhất có thể, và dường như ba sợ nó sẽ vỡ tan nếu mình nhỡ tay đánh rơi nó. Ba ngắm nhìn nó thật lâu, vuốt ve tấm bìa sách đã rách tươm, nâng niu từng vết rách, từng vết tróc trên đó. Kì thực, bản thân tôi cũng không rõ màu gốc của sách là gì, ngay cả chữ viết nếu không để ý kĩ thì sẽ chẳng thể đọc được có những gì được ghi ở đó. Ba lật mở trang đầu tiên, đưa tay chạm vào dòng chữ màu đen đã nhoè đi vì nước mắt của ba.

Nói đúng hơn, ba đã chạm vào chữ "Vegas".

Tôi không nhớ mình và ba đã ngồi đó bao lâu, chỉ biết ba đã khóc rất nhiều, và đó là lần đầu tiên ba gục ngã trong một khoảng thời gian rất dài. Nếu tôi nhớ không lầm, bác Porsche từng kể với tôi lần cuối ba khóc đã là 10 năm trước.

"Pete ơi..." Tôi khẽ gọi, "Pete đọc cho con nghe với."

"À, ừ ừ, lại đây," Ba lau vội những giọt nước mắt đang chảy dài trên má, cố gắng mỉm cười với tôi. Ba ra hiệu cho tôi gối đầu lên đùi của mình, bắt đầu mở sách ra đọc dù tôi chẳng nghe hết vì giọng ba đã lạc cả đi. Mắt ngước lên phía chiếc gương đối diện, tôi thấy ba lớn đứng ở phía cầu thang, tay đút túi quần với vẻ mặt khác với mọi ngày. Trong tâm tôi thấy bình yên hẳn, bởi ba không còn cau có với tôi nữa.

Tôi đoán ba lớn đang tự hào về tôi. Phải không nhỉ?

Từ hôm đó ba nhỏ luôn mang cuốn sách đó với tình trạng nát tươm như vậy bên mình. Tôi có đề xuất ít nhất ba nên sửa phần gáy sách, nếu không có thể sẽ mất một vài trang nhưng ba không chịu. Ba nói:
"Nếu sửa rồi, nó có còn là của Vegas nữa đâu."

Bác cả sau khi nghe tôi kể liền đập bàn:
"Ôi, nó lại khùng điên rồi đấy! Chán thế không biết, tao đã bảo bỏ thằng đấy đi rồi mà!"

"Nghe mày nói thì đúng là dễ thật," Bác Porsche ngồi xuống với chúng tôi, tay dập điếu thuốc đang hút dở. "Nếu là bình thường thì khuyên nó bỏ còn hợp lí, chứ đến nước như thế này rồi mày bảo nó bỏ làm sao. 10 mấy năm chứ có ít đâu. Ờ thôi, không nhắc đến chuyện này nữa. Venice, lên gọi Pete xuống đi."

Tôi đứng dậy trở vào trong, bắt gặp ba nhỏ đang ôm cuốn sách như thường lệ đứng trước bức ảnh hai người từng chụp. Đây là lần đầu tôi thấy bức ảnh này của họ, có vẻ ba mới treo nó lên sáng nay. Trong ảnh, ba lớn tay trong tay với ba nhỏ, và hai người đều đeo trên cổ chiếc vòng hoa cực lớn với biết bao là người đứng ở xung quanh. Khung cảnh đằng sau cũng không còn quá xa lạ với tôi: đó là bờ biển ở Chumphon, nơi ba nhỏ sinh ra và lớn lên trong vòng tay của ông bà. Tôi luôn đến đó vào mỗi dịp nghỉ hè, và tôi nhớ cả hai người đã trông hạnh phúc ra sao mỗi khi được nhận lời chúc phúc từ họ.

Trong bức ảnh, ba nhỏ đang nở nụ cười rất lớn hướng về phía ống kính, còn ba lớn lại đưa mắt hoàn toàn tập trung về phía ba nhỏ, vẻ mặt dịu dàng như tôi đã thấy tối qua.

Ba nhỏ trông hài lòng vô cùng. Ba khẽ nghiêng đầu sang phải, như đang dựa vào vai của ba lớn.

"Nó đẹp lắm, phải không anh?"

Ba lớn mỉm cười, đưa tay lên ôm vai của ba nhỏ thật chặt.

"Mà hôm đó em đã nói anh phải nhìn vào ống kính cơ mà, sao anh lại không chịu nghe lời em vậy chứ? Anh chưa bao giờ thực sự nghe lời em."

Tuy trách móc là thế, nhưng ánh mắt ba vẫn lộ rõ lên tia hạnh phúc.

"Vegas, anh đừng lo lắng nữa. Em vốn vẫn luôn hạnh phúc khi ở bên anh, và em chưa từng hối hận khi chọn anh. Vegas, ngay từ khoảnh khắc em trao trái tim mình cho anh cũng là lúc em đồng ý cùng anh sống chung dưới một mái nhà, cùng anh nuôi dạy Macau và Venice nên người. Anh vốn chưa bao giờ nợ em một đám cưới nào, bởi anh vẫn luôn là chú rể cuộc đời em, và em chính là cô dâu của anh."

Tôi đứng đó nhìn hai người một hồi lâu, rồi quyết định chạy xuống dưới nhà mà không nói cho ba biết.

"Pete đâu?" Bác Porsche hỏi, lần nữa dập điếu thuốc mới trên tay. Có vẻ bác cần nghiêm túc hơn trong việc cai thuốc lá.

"Ba đang hạnh phúc ạ."

Bác Tankhun và bác Porsche bốn mắt nhìn nhau, rồi quay sang nhìn tôi, như thể hai người vẫn chưa hiểu ý tôi muốn nói. Tôi chỉ nhún vai, cảm thấy mình không cần giải thích gì thêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net