Chương Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Title: Chủ Mẫu
Author: Haru Kami
Parings: VegasPete, KinnPete,...
Rating: NC-17

*Vui lòng không đem fic đi ra nơi khác, copy, chuyển ver, ... khi chưa được sự đồng ý của tác giả*





CHƯƠNG MỘT





Bước ra khỏi phòng họp, Pete không thể chịu thêm được nữa, hai vai cậu rũ xuống. Cậu vừa trải qua một cuộc họp vô cùng căng thẳng và nó đã kéo dài vài tuần rồi. Nhưng may mắn là cậu đã giành được hợp đồng đó, dù có kha khá khó khăn, Pete đoán là lần này cha chồng của cậu cũng sẽ rất hài lòng.

"Thiếu phu nhân." - Tiếng gọi kéo Pete quay trở về thực tại, cậu hướng mắt nhìn lên và che đi sự mệt mỏi ngay cả với Elvin, trợ lý cá nhân của cậu.

"Tôi biết là ngài đang rất mệt nhưng chúng ta còn cuộc gặp mặt với Phu nhân hội."

"Cái hội vớ vẩn đó." - Pete lẩm bẩm. Cậu biết đó là một hội kín của những phu nhân và thiếu phu nhân của các gia tộc quyền quý tụ hội ngồi tám chuyện với nhau. Pete chưa bao giờ quan tâm đến, không phải nó quá vô nghĩa sao?

"Thưa thiếu phu nhân, họ đã gửi thiệp mời đến lần thứ ba rồi, lần trước nhà Chacheevan cũng là đối tác làm ăn với Theerapanyakul ạ."

"Chacheevan? Phu nhân Jam?" - Pete nhíu mày.

"Vâng, bà ấy là chủ tịch của Phu nhân hội, hôm sinh nhật thiếu phu nhân có tặng ngài viên kim cương Fancy Deep Grayish-Blue."

"Ồ." - Pete thốt lên khe khẽ. Người phụ nữ đó thật có mắt nhìn, trong đống quà sa xỉ đó, viên kim cương màu xanh biển ấy thật rực rỡ và chói mắt. Pete biết khi đó bà ta muốn lấy lòng Vegas vì chuyện làm ăn nên nhân lúc sinh nhật cậu đã đem viên đá quý giá ấy tặng. Nếu đã vậy thì nếu cậu không đến sẽ là không nể mặt rồi. - "Tôi còn bao nhiêu thời gian?"

"Hai tiếng, tôi đã chuẩn bị sẵn trang phục rồi."

Pete gật đầu, cậu hài lòng với cách làm việc của Elvin. Cậu lập tức đi chuẩn bị. Elvin giúp cậu lựa một bộ vest của nhãn hiệu cao cấp, đi kèm lắc tay và đồng hồ đính kim cương, để xứng với thân phận của cậu. Bộ đồ không quá phô trương nhưng khoác lên người Pete lại vô cùng nổi bật cùng phụ kiện đắt tiền càng làm nên vẻ tôn quý của cậu.

"Thiếu phu nhân thật đẹp."

Pete mỉm cười, những câu khen ngợi như vậy cậu đã nghe quá nhiều rồi. - "Cảm ơn. Đi thôi, không phải cái hội đó ồn ào lắm sao?"

Khác với suy nghĩ của Pete, Phu nhân hội không hề ồn ào, ngược lại họ mang vẻ thanh tao đến buồn ngủ. Những khuôn mặt ở đó đều xinh đẹp như hoa. Nhưng không khí tao nhã này khiến cậu cảm thấy giả tạo vô cùng. Những người thuộc các gia tộc lớn đều mang những toan tính riêng và họ liên kết với nhau vì một lợi ích cá nhân nào đó. Khoé miệng Pete khẽ nhếch lên khi mọi ánh mắt trầm trồ hướng về cậu. Pete đã quen với việc mình luôn là tâm điểm ở đâu đó, nhưng thực lòng cậu không quá thích như vậy.

"Thiếu phu nhân Thứ gia đến rồi."

Pete mỉm cười. - "Chào mọi người."

"Mời ngồi, thiếu phu nhân." - Phu nhân Jam niềm nở, bà ta ám chỉ cậu đến chỗ ngồi bên cạnh. Pete cảm thấy nó không quá quan trọng, cũng muốn giữ mặt mũi cho bà. Cậu chỉ cười rồi lại gần. Khi Pete vừa ngồi xuống, nhân viên đã mang đến một chiếc bình thuỷ tinh mới.

"Thiếu phu nhân lần đầu tham dự nên tôi xin giới thiệu trước." - Phu nhân Jam lên tiếng. - "Mỗi tuần chúng tôi sẽ tổ chức gặp mặt một lần, mỗi lần sẽ cùng nhau trò chuyện, ăn bánh uống trà, chia sẻ về cuộc sống hoặc đọc sách. Tuần trước chúng tôi đã cùng nhau làm bánh cookie, và tuần này chúng tôi cùng nhau cắm hoa."

"À." - Pete gật gù. Cậu ngán ngẩm nhìn vào đống hoa trước mặt, những thứ này thật xinh đẹp nhưng nó lại quá xa lạ với cậu.

"Để tôi hướng dẫn thiếu phu nhân làm nhé."

"Cảm ơn." - Pete đáp, cậu có chút lóng ngóng và ngại ngùng khi bắt đầu. Pete chưa bao giờ làm những việc này, nhưng khi làm thì cậu thấy cũng khá vui, tất cả những gì cậu làm là ném chúng vào với nhau.

"Thiếu phu nhân, tôi là Luna." - Một cô gái khá trẻ bước đến giới thiệu. - "Chồng tôi là ngài Bun, thiếu phu nhân biết chứ?"

Pete mỉm cười gật đầu. - "Chào phu nhân."

"Tôi là Yim." - Một người khác tiếp tục, sau đó lần lượt từng người đều nói, phút chốc Pete đã thấy mình bị quây lấy, trong hội có khoảng 2-3 người là nam, Elvin cũng có nói qua với cậu, và giờ Pete phải cố gắng tập trung để ghi nhớ từng khuôn mặt và từng cái tên một.

"Xin phép! Thưa Thiếu phu nhân." - Elvin hơi lúng túng xen vào. - "Ông chủ gọi đến muốn gặp ngài ạ."

"Tôi xin phép một chút." - Pete chắp tay và khẽ cúi đầu sau đó liền cầm điện thoại ra ngoài, trong lòng cậu mừng thầm vì cha chồng đã gọi đến, nó như một bàn cứu nguy với cậu vậy. Cậu không muốn ở lại và khó xử khi họ bắt đầu nói những lời nịnh nọt giả dối ấy. Ai cũng biết nhà Theerapanyakul bề thế đến như nào, không phải dễ dàng có thể có một mối liên kết với họ. Và rõ ràng, sự mời mọc nồng nhiệt hay những món quà đắt tiền được gửi đến chỉ với một mục đích có một cánh cửa kết nối nào đó để tăng vị thế của họ lên.

"Elvin, lúc nào hai gia đình sẽ cùng nhau ăn tối vậy?" - Pete hỏi khi cậu vừa kết thúc cuộc điện thoại. Ba chồng gọi điện đến hỏi về vụ thương lượng hợp đồng hôm nay cũng như việc hợp tác giữa hai gia đình sắp tới.

"Thưa thiếu phu nhân là tối mai, tại tư gia Saengtham."

"Ừm, cảm ơn." - Cậu đáp. Gần đây nhiều việc quá, có vài điều cậu quên mất rồi.

Pete quay trở lại phòng họp, cậu mở cửa nhưng khi vừa chỉ kịp hé cửa ra một chút thì cậu lại khựng lại giữa chừng.

"Thiếu phu nhân đẹp thật, lúc bước vào cảm giác cứ như là một ngôi sao vậy."

Pete nghe thấy tiếng bĩu môi. - "Đẹp để làm gì, kết hôn mấy năm rồi không có con. Chắc không có khả năng đi."

"Ý bà là thiếu chủ Thứ gia bị bất lực hay Thiếu phu nhân vô sinh?!"

"Hay là Thiếu phu nhân không được yêu đi? Tôi nghe đồn vậy đó."

"Tôi lại nghe Thiếu chủ yêu Thiếu phu nhân lắm, lần nào đi cùng thiếu chủ đều không rời nửa bước."

"Ai mà biết được, nhìn bề ngoài vậy thôi. Mà tôi càng mong tin đồn là sự thật, tôi có đứa cháu mới 19 thôi, trẻ đẹp, cũng là người song tính. Và các bà biết gì không, nó chỉ gặp thiếu chủ Vegas có một lần nhưng đã yêu ngay, lúc nào cũng mơ ước được làm vợ bé của thiếu chủ cả."

Pete nhếch mép cười, cậu không tức giận, chỉ cảm thấy nực cười. Những kẻ ở trước mặt cậu thì ra sức lấy lòng nhưng sau lưng lại muốn trèo cao. Thật không biết thân biết phận. Pete đẩy cửa lớn ra và bước vào. Những tiếng cười khúc khích như đang nghe chuyện vui đột ngột im bặt, tất cả đều đồng loạt cúi đầu không dám ngẩng lên, cậu còn thấy họ run rẩy sợ sệt chẳng còn chút bản lĩnh nào như lúc nãy.

"Xin thứ lỗi, tôi có chuyện gấp, phải đi trước." - Pete mỉm cười và cậu giữ một thái độ lịch sự khi nói chuyện giống như lúc đầu khi bước vào đây, thế nhưng vì vậy càng khiến mọi thứ trở nên đáng sợ hơn.

"Thiếu phu nhân, chuyện là..." - Phu nhân Jam lúng túng muốn giải thích cho mấy người ở đây. Mặc dù bà không trực tiếp tham gia nhưng ít nhiều cũng liên luỵ. Gia đình chồng bà không nhỏ, nhưng cũng phải nể nang nhà Theerapanyakul vài phần, nếu như mấy cái miệng không biết điều ở đây liên luỵ đến chồng bà không phải là xong rồi không.

"Để sau nói đi phu nhân, tôi còn bận công việc." - Pete không biểu hiện nhiều, cậu vẫn giữ thái độ hòa nhã, không lạnh không nóng như cũ. Đôi mắt cậu nhìn sang một người phụ nữ ấy, bà ta giống như một con cá đang thoi thóp sắp chết vậy. - "Cám ơn phu nhân quan tâm, sức khoẻ của tôi và chồng tôi vẫn bình thường!"

"Ah." - Bà ta thốt lên một tiếng như bị bóp cổ rồi gục xuống đất ngất lịm. Những người còn lại hoảng hốt, sợ đến khuôn mặt trắng bệch nhưng không ai dám cử động. Pete cười thân thiện, nói tạm biệt một lần nữa rồi rời đi.

"Tất cả họ đều muốn có Vegas." - Pete trút một hơi thở mệt nhọc ra khi ngồi vào trong xe và cậu dựa đầu ra sau. - "Họ coi việc một người đàn ông có vợ bé là bình thường..."

"Thiếu phu nhân đừng bận tâm, thiếu chủ đã từng nói ngài ấy chỉ có duy nhất một mình ngài là Thiếu phu nhân của thứ gia thôi."

Pete nhắm nghiền mắt lại, giọng cậu thều thào phát ra. - "Về thôi!"

"Sau này tôi là chủ mẫu của thứ gia rồi! Tôi sẽ đuổi việc các người!" - Tiếng gào thét từ bên trong nhà chính cùng tiếng đổ vỡ của đồ đạc vọng ra khiến Pete nhíu mày.

"Cái gì vậy?"

"Là cậu Tawan lại mắng người làm." - Elvin giải thích. - "Gần đây cậu ấy thường như vậy."

"Đi xem một chút đi."

"Thưa thiếu phu nhân, việc này tôi sẽ cho người giải quyết, ngài cứ lên nghỉ đi ạ."

Pete bật cười nhìn bộ dạng bối rối của Elvin. - "Cậu nói gì nhỉ? Rằng Vegas nói chỉ có một mình tôi là Thiếu phu nhân của thứ gia. Nhưng chắc anh ta quên không nói rằng anh ta có rất nhiều ong bướm bên ngoài."

"Lũ vô dụng! Tôi sẽ kêu Vegas đuổi việc các người!" - Tawan ở trong phòng ăn la lối om sòm còn vơ đồ ném vào những người làm khiến họ sợ hãi co rúm lại.

"Có chuyện gì ồn ào vậy?" - Pete lên tiếng. Chứng kiến nãy giờ cậu thấy tất cả như một trò hề vậy.

"Thiếu phu nhân." - Đám người làm như chết đuối vớ được cọc, vội vã thốt lên đầy cảm thán và chạy lại núp sau lưng cậu.

Tawan quay lại nhưng nhất thời chợt khựng lại mất mấy giây. Cậu ta đã từng thấy Pete qua những tấm ảnh chụp cùng Vegas trong phòng làm việc của hắn nhưng nhìn bên ngoài lại có đôi phần khác biệt. Pete rực rỡ và xinh đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, khí chất an yên, cao sang quyền quý khiến bất cứ ai ở đối diện cũng chợt bối rối ít nhiều. Nhưng Tawan lập tức tỉnh táo lại, cậu ta nghĩ Pete chẳng qua chỉ như món đồ trang sức đẹp đẽ đính bên cạnh Vegas mà thôi, nếu hắn yêu cậu hắn đã chẳng ở bên cậu ta suốt một tháng nay như thế.

"Cậu là người mà Vegas đưa về gần đây?" - Pete nhỏ nhẹ mở lời.

"Phải, thì sao?" - Tawan kiêu căng hất mặt lên với Pete.

"Xin chào, tôi là Pete, Thiếu phu nhân của Thứ gia." - Pete từ tốn giới thiệu. - "Cậu có vấn đề gì với người của Thứ gia vậy?"

"Thiếu phu nhân hả?!" - Tawan cười lên một tiếng khinh khỉnh - "Đám người này không biết nghe lời, tôi sẽ kêu Vegas đuổi hết chúng đi."

Pete bật cười. - "Vegas sẽ không quan tâm đâu, việc quản lý nhân khẩu trong nhà là trách nhiệm của tôi, cậu nên nói với tôi thì hơn."

"Ra vẻ cái gì chứ?" - Tawan trừng mắt, khoé miệng nhếch lên. - "Mày cũng đâu có được yêu."

Trái với suy nghĩ của Tawan, Pete không giận, ngược lại cậu mỉm cười. - "Xin lỗi? Tôi không hiểu ý cậu?"

"Tao sẽ sớm trở thành chủ mẫu ở đây và mày sẽ phải cuốn xéo đi cùng với cái lũ vô dụng này!"

"Không được thất lễ với thiếu phu nhân!" - Quản gia từ bên trong bước đến và hét lớn. Tawan nghe thấy tức đến tím tái mặt mày quay lại nhìn bà chòng chọc.

"Không sao." - Pete đưa tay lên ngăn phản ứng của cả Elvin lẫn quản gia, có lẽ quản gia đến chậm một chút Elvin đã bẻ ngón tay định chạm vào người cậu của Tawan.

"Thiếu phu nhân, mời ngài vào nghỉ ngơi, chuyện ở đây để tôi được rồi."

Pete mỉm cười, khí chất hoà nhã dịu dàng khác với sự nóng nảy, hung dữ của Tawan. - "Không cần, tôi tự giải quyết được."

"Cậu nói cậu muốn trở thành chủ mẫu của Thứ gia?"

"Không phải muốn, mà tao chắc chắn sẽ thay thế mày, vì Vegas yêu tao."

Yêu ư? Không phải nó nghe quá trào phúng sao? Pete vẫn giữ nụ cười như thể tất cả chẳng hề ảnh hưởng đến cậu. - "Cậu Tawan hiểu nhầm rồi. Vị trí Chủ mẫu vẫn chưa thuộc về tôi. Cha chồng tôi, ngài Kan đã lui về nghỉ ngơi nhưng hiện ông vẫn đang tiếp quản nốt một vài công việc giang dở, chiếc nhẫn gia tộc sẽ được trao cho Vegas, nhưng không phải bây giờ. Anh ấy hiện được xem như quyền chủ nhân của Thứ gia nhưng vẫn chưa hoàn toàn sở hữu. Nên vị trí Chủ mẫu không thể tuỳ tiện nhận, trừ khi cậu muốn... trở thành mẹ kế của chúng tôi."

Tawan xám mặt, cậu ta trông càng tức giận hơn lúc trước bởi vì từng lời Pete nói làm Tawan trông giống như một kẻ ngốc vậy. - "Mày... dám..."

"À phải!" - Pete lên tiếng cắt ngang. - "Vị trí thiếu phu nhân này, nếu cậu muốn tôi có thể nhường cho cậu. Nhưng lấy được phải xem bản lĩnh của cậu đã."

"Ý mày là sao?"

Pete ngoái đầu lại nhìn ra khoảng sân phía trước hiên nhà, nơi chiếc Roll Royce tiến vào và chầm chậm dừng lại, rồi cậu mới quay lại nhìn Tawan với vẻ mặt đầy thân thiện. - "Câu hỏi này để Vegas trả lời cho cậu đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net