hoa hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn một giờ rưỡi sáng, Pete Phongsakorn lái xe hơn hai mươi cây số trong trời đêm lộng gió, dừng lại trước một của hàng rượu nhỏ trên con đường hướng về phía bắc thành phố. Em không thường dùng xe motor và thậm chí chưa từng lái thử vào thời gian trước. Vegas đã tặng em chiếc Kawasaki vào sinh nhật năm ngoái, hắn là người đã dạy em lái nó.

Bước vào quán rượu, một quán rượu nhỏ nằm ở vị trí khuất tầm nhìn trên con đường đêm tối muộn, vẫn đang chào đón vị khách của nó. Đó là một quán rượu kì lạ nhưng lại bán các loại rượu mắc tiền và cao cấp. Những chai rượu được xếp ngay ngắn và bảo quản cẩn thận trong không gian có màu vàng là chủ đạo. Pete bước đến quầy bar được đặt đối diện cửa ra vào của quán, cậu nhân viên vui vẻ chào mừng.

"Chào mừng quý khách! Tôi có thể giúp gì cho ngài?"

"Château Petrus, 1989."

"Hẳn ngài là một người sành rượu. Ngài còn muốn loại nào nữa không ạ?"

"Bít tết, medium rare. Cảm ơn."

Người nhân viên khẽ giật mình nhìn Pete, em không trong giống kiểu người sẽ đến và gọi một phần bít tết ở một cửa hàng rượu, không giống bất kỳ ai từng làm điều này ở cửa hàng của họ. Pete có làn da trắng, nụ cười đáng yêu và gương mặt bầu bĩnh, em trông rất sạch sẽ. Cậu ta ngẩn ngơ vài giây sau đó mỉm cười cuối đầu và bước vào cánh cửa sau quầy. Chỉ chốc sau, cậu trai quay lại với một chai rượu như yêu cầu được đóng gói cẩn thận trong hộp và một túi nhỏ màu đen. Pete mỉm cười nhận lấy, em mở túi ra kiểm tra và sau khi đảm bảo đúng thứ em muốn, em mỉm cười lần nữa và nói lời cảm ơn.

"Cảm ơn."

"Vậy quý khách muốn thanh toán theo kiểu nào ạ?"

"Gửi hóa đơn đến gia tộc phụ Therrapanyakul, được chứ?"

"Ồ, hóa ra là ngài. Thật thất lễ, tôi sẽ gửi hóa đơn sau. Cảm ơn đã ghé thăm."

"Cảm ơn."

Pete bỏ túi nhỏ và chai rượu vào balo mang trên vai rồi nhanh chóng rời đi. Em còn một chặng đường dài trước khi về nhà, một chuyến đi dài để trở về. Gần mười cây số sau đó, Pete lái xe trở về nhà chính gia tộc phụ khi đã rạng sáng. Khi em cởi nón bảo hiểm, Nop cùng vài vệ sĩ khác đã nhanh chóng đứng trước cổng và cuối chào.

"Vegas thế nào rồi?"

"Cậu Vegas đang hồi phục rất tốt ạ. Ban nãy cậu ấy có tỉnh dậy và đã dùng một ít súp."

"Được rồi. Các cậu trở lại làm việc đi."

"Vâng, cậu Pete."

Pete cầm theo mũ bảo hiểm bước vào nhà. Bên trong, Venice đang được Macau ôm lấy mà ngồi trên sofa với cái tivi vẫn đang bật. Bé con có lẽ đã thức giấc giữa cơn say và Macau đã phải dỗ thằng bé, thật may mắn khi sau đó Macau không có tiết vì nếu không thằng bé sẽ phải chống chọi lại cơn buồn ngủ. Pete cười xoa đầu Macau sau đó lại khẽ nựng bên má phúng phíng của Venice. Nhưng chỉ một lúc thôi, sau đó em lại bước tiếp, hướng thẳng về căn phòng của em và Vegas.

Phòng của Vegas ở hiện tại không tràn ngập bóng tối và ánh đèn mờ như ngày trước. Dù rằng thông thường giờ này căn phòng sẽ có ánh đèn ngủ mờ mờ, nhưng lúc này nó được bật sáng. Pete khẽ kéo rèm, trời vẫn chưa sáng hẳn, khi em xoay người lại Vegas đã thức, hắn nhìn em và nở nụ cười. Khung cảnh này thật khiến Pete nhớ về câu chuyện cũ.

"Em đã đi đâu vậy?"

"Em mua vài thứ, một chai rượu ngon và một món đồ chơi mới."

Pete cười khi em lấy từng thứ ra cho Vegas xem. Chiếc túi được đặt vào tay Vegas để hắn xem xét trong khi em dùng lối thông với văn phòng của hắn để mang chai rượu đi bảo quản. Khi Pete trở lại, Vegas ngồi tựa vào thành giường và khẩu súng mà em đã mang về được đặt ở đầu giường, một khẩu súng kiểu cũ của người Nga.

"Anh thấy thế nào rồi?"

"Anh ổn. Pete, em đừng lo chuyện này nữa."

"Tại sao?"

"Anh không muốn em bị thương."

"Em thì không muốn nhìn thấy anh bị thương mà không làm gì cả."

"Pete...."

"Em sẽ theo sát anh, Vegas. Anh sẽ không thể ngăn em đâu. Cả cậu Kinn và Porsche cũng đã đồng ý cho việc này rồi."

Vegas nhíu mày, Pete bật cười, ngón tay em chạm vào nếp nhăn trên trán hắn xoa nhẹ. Và rồi Vegas lại vươn tới kéo em một nụ hôn sâu. Hắn đang cảm thấy bất an. Dẫu đã bao nhiêu lần nhưng mỗi khi để Pete tham gia vào một công việc nào đó, hắn sẽ luôn cảm thấy bất an. Hắn biết em là cựu vệ sĩ trưởng của gia tộc chính, một vệ sĩ xuất sắc được đề cử thay thế Chan nếu ông ta lui về vị trí huấn luyện, nhưng hắn vẫn không thể ngừng cảm thấy bất an.

"Chuyện đã điều tra rồi chứ?"

"Porsche sẽ làm xong thôi."

"Tin cậu ta được không vậy?"

"Porsche không phải kiểu người vô vụng, anh biết mà Vegas."

"Anh biết nhưng cậu ta nóng nảy quá."

"Porsche sẽ làm tốt thôi. Với danh phận hiện tại của cậu ấy, anh nên đặt niềm tin vào cậu ấy."

"Đó chỉ là cách họ muốn chúng ta nhìn. Em biết không ai thật sự công nhận nó mà."

Vegas nói đúng. Sau cuộc chiến, Porsche theo quyết định của ông Korn trở thành người đứng đầu gia tộc phụ. Tuy vậy, đó chỉ là những gì được nêu trên danh nghĩa và trong giấy tờ. Bất kì ai cũng hiểu rõ, Porsche thật chất có tiếng mà không có miếng. Hầu hết người của gia tộc phụ đã chết trong trận chiến đó, số người trung thành với ông Kan cũng theo đó mà bị giết. Số còn lại hiện tại là vệ sĩ được đào tạo từ trước của nhánh phụ ở vị trí dự bị và phần lớn lực lượng là người của Vegas. Vì vậy, dễ hiểu mà nói gia tộc phụ hiện tại chỉ có cái vỏ bọc còn lại đều là do Vegas, bọn họ vẫn làm việc với danh nghĩa gia tộc phụ đều là vì Vegas, ông chủ thật sự mà họ thề trung thành.

"Em sẽ theo dõi tiến độ, nếu anh muốn."

"Được, cảm ơn em."

"Anh đã uống thuốc rồi chứ?"

"Rồi. Anh nghĩ chúng ta có thể ngủ thêm một lúc."

"Còn khẩu súng?"

"Dù Porsche chưa làm xong thì anh cũng đoán ra được là ai rồi. Giờ, hãy ngủ một chút nhé, my belove queen?"

"As you wish."

Pete sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của Vegas, huống hồ em cũng cảm thấy buồn ngủ. Vegas nhanh chóng kéo em lên giường, ôm lấy em. Thỉnh thoảng, hắn sẽ giống như đứa trẻ cần được vỗ về và Pete sẽ luôn sẵn sàng làm điều đó. Em sẽ ôm hắn vào lòng, khẽ vuốt mái tóc đen đã có chút dài và để vòng tay hắn siết trọn lấy eo em.

Khẩu súng ban nãy là thứ đã khiến Vegas bị thương. Sau cuộc nổ súng hôm đó, tên dám chĩa súng về phía Vegas đã bị bắn hạ. Chỉ là sau đó tình hình có chút hỗn loạn, những tên gây ra cuộc nổ súng bị bắt và vũ khí của chúng bị vận chuyển về gia tộc phụ.

Vũ khí của gia tộc phụ không giống của gia tộc chính. Họ không có một cơ sở chứa vũ khí như nhánh chính, ngược lại họ làm ăn với những tay buôn vũ khí để mua và trữ chúng, quán rượu mà Pete đã đến là một ví dụ cho phe trung thành sẽ cung cấp vũ khí cho họ.   Vì vậy, khẩu súng đó đã được vận chuyển và cất giữ ở một trong những kho vũ khí của gia tộc phụ. Nó khá xa vì vốn quán rượu đó không phải là nơi trọng điểm, nó thuộc nhóm dự trữ hơn là nhóm thường sử dụng.

_

Vegas trở lại với công việc sớm hơn dự định, kéo theo đó vụ việc xả súng cũng được nhanh chóng xử lý. Sau khi Porsche đưa ra kết quả điều tra góp phần khẳng định những suy đoán của Vegas là đúng thì hắn đã không ngần ngại hành động. Một lũ mafia người Nga cho rằng nhánh phụ đang ở giai đoạn suy yếu nên muốn hạ người có thể vượt dậy nó và người đó không ai khác là Vegas. Đáng tiếc bọn họ đã sai khi đánh giá thấp hắn, chúng đã phải trả cái giá đắt.

Mọi chuyện sau đó trở về quỹ đạo cũ. Pete tiếp tục các công việc nội bộ và quản lý vệ sĩ trong khi Vegas tiếp tục bắt tay với Porsche. Sau tất cả, gia tộc phụ là tất cả những gì Vegas đã hi sinh suốt cả thời niên thiếu, hắn sẽ không dễ dàng buông tay. Pete hiểu rõ điều đó, vì vậy đội vệ sĩ của hắn sẽ luôn được em đặt trong trạng thái sẵn sàng. Pete không bao giờ phản bội lòng trung thành của mình, nhưng nếu đó là Vegas thì em sẽ đặt sự an toàn của hắn trên nó.

Pete đã thay đổi về vài việc sau khi đến sống cùng Vegas, phần lớn là vì vài thứ cũ không phù hợp với hiện tại. Chẳng như thói quen dậy sớm, em sẽ vẫn dậy sớm nhưng đương nhiên là trừ những hôm Vegas quá trớn. Trang phục của em cũng không còn đơn giản là vest đen và sơ mi trắng nữa, chúng đa dạng hơn và điều này lại rất hợp ý Tankhun vì cậu ấy có thể mua nhiều kiểu quần áo khác nhau cho em. Ngoài các công việc chính, Pete sẽ chăm sóc Venice và vài vấn đề khác để đảm bảo ngôi nhà luôn tươm tất và ấm cúng để chào đón Vegas. 

Buổi trưa như thường lệ, Venice đã được bảo mẫu đưa đi nhà trẻ từ sáng vì Vegas muốn Pete có thể ngủ thêm. Pete thỉnh thoảng sẽ dậy trễ, những hôm đó mọi người trong nhà sẽ biết họ nên làm gì và không nên đánh thức em. Nop sẽ lo đội vệ sĩ và những người giúp việc cũng sẽ hiểu chuyện lo việc nhà. Pete tỉnh dậy vào đầu giờ trưa, em cảm thấy bụng mình trống rỗng và cơ thể có chút đau nhứt, đương nhiên việc đau nhứt là hậu quả mà Vegas gây ra, dẫu vậy em vẫn thích nó.

"Pete."

"Em cứ tưởng anh đi làm rồi?"

"Lịch trình hôm nay chỉ có buổi họp ở chính gia, anh đã bảo họ dời vào buổi chiều vì anh muốn đi cùng em."

Pete cười, em ngồi dạy và đáp lại nụ hôn thoáng qua của Vegas. Tấm chăn vì vậy mà trượt xuống eo em để lộ cả tấm lưng trần với những vết hôn và vết thâm tím nhạt màu. Vegas cuối người muốn bế em vào nhà tắm, hắn thường luôn dọn dẹp tàn cuộc sau khi xong việc nhưng sẽ chẳng mặc lại quần áo cho em mà cứ để thế để da thịt họ gần nhau.

Pete đã có một bữa sáng (thật ra là bữa trưa) thịnh soạn. Sau khi em dọn đến, đầu bếp của gia tộc phụ được thay đổi thành đầu bếp người Thái theo sở thích của em. Vừa vẹn, người đầu bếp đó cũng là người miền Nam nên hầu hết các món ăn rất hợp khẩu vị em, chỉ có Vegas thỉnh thoảng muốn giống em lại phải phát khóc vì độ cay của các món ăn.

Đến tầm đầu giờ chiều, Vegas cùng Pete đến gia tộc chính để tham dự buổi họp hằng tháng. Thật ra việc dời buổi họp về buổi chiều cũng rất thích hợp cho Kinn và Porsche vì bọn họ cũng chẳng phải những người của buổi sáng. Theo thường lệ, ông Korn sẽ là người chủ trì buổi hợp nhưng suốt hơn một năm qua Kinn và Porsche đã thực hiện nhiều kế hoạch khác nhau và khiến ông ấy lui về vị trí hậu phương. Vì vậy, Kinn sẽ là người chủ trì, Porsche sẽ ngồi bên trái gã, sau đó là Tankhun và bên phải sẽ là Vegas và Pete.

"Vậy, mày đã giết bọn chúng?"

"Anh hai biết mà. Em vốn không phải là người nhân từ."

"Cũng tốt. Chúng ta cần cho bọn chúng hiểu những lời đồn đó là chuyện hoang đường. Chuyển qua vấn đề tiếp theo đi."

" Chúng ta có chút rắc rối với chuyến hàng cho người Trung Quốc."

Porsche lên tiếng khi cậu ấy đẩy màn hình máy tính bảng cho những người còn lại xem.

"Để chuyển hàng qua Trung Quốc, chúng ta sẽ phải hợp tác với người Lào nhưng dựa vào chuyến hàng trước thì việc tin tưởng chúng có chút nguy hiểm."

"Nếu chúng không đảm bảo được an toàn, ta có thể đổi đối tác. Chúng ta có thể vận chuyển hàng đến Trung Quốc thông qua Myanmar, nhưng cái giá của họ thường khá cao." Kinn đáp lời.

"Hoặc chúng ta có thể vận chuyển thẳng đến đó, không cần người Lào hay Myanmar." Vegas ngả lưng về sau, điệu bộ thư thả vô cùng.

"Mày muốn dùng đường biên giới?"

"Hãy để gia tộc phụ lo việc này, bọn tôi quen với nó. Porsche cũng có thể học thêm vài thứ mới."

Kinn không thể phủ nhận việc gia tộc phụ rất giỏi trong việc sử dụng mánh khóe và gian lận luật nhưng hiện tại gia tộc phụ có Porsche là người đứng đầu, gã sẽ tự nhiên lo lắng. Vegas cũng không sai ở việc Porsche sẽ học hỏi thêm, nếu Vegas thật sự muốn vậy. Kinn không chủ ý đánh ánh nhìn sang Porsche và sau đó dừng lại khi hắn nhìn Pete. Đó là một thói quen.

Rất nhiều năm trước cuộc chiến gia tộc, Pete từng sát cánh cạnh Kinn trong hầu hết các phi vụ, người vệ sĩ trung thành và cũng là người gã tin tưởng nhất. Đi đôi với lòng trung thành mà Pete dành cho gã và gia tộc chính, Kinn xem Pete như một người anh em máu mủ. Nó thể hiện rõ qua việc gã liên lạc với ông bà Pete thân thiết như thể nó diễn ra rất thường xuyên và những lúc gã để em ngang hàng với gã, như một người bạn và như một người anh em. Dẫu gần hơn một năm rồi và Pete vẫn không còn ở đó, ngay cạnh gã, Kinn hiểu rõ Pete vẫn sẽ trung thành với gia tộc chính và vẫn sẽ là người bạn của gã (cũng có thể là anh em vì trên thực tế em đã là em dâu họ của gã) mà gã tin tưởng.

"Cậu Kinn hãy yên tâm. Tôi sẽ đảm bảo cho phi vụ này."

Pete hiểu những lo lắng ở Kinn và cả những gì mà gã đặt lên vai em. Thứ trách nhiệm vô hình mà em đã luôn luôn gánh vác khi ở cạnh gã, hơn cả đó là tình bạn của em và Porsche. Bằng mọi khả năng trong tầm với, em sẽ đảm bảo cho bọn họ. Em như thường lệ nở nụ cười đáp lời những cậu chủ của gia tộc.

"Chi thêm người đi. Tao không muốn thằng Pete bị thương đâu. Thằng chó Vegas thì bị bắn chết cũng được nhưng Pete của tao phải lành lặn. Còn thằng Porsche nữa. Mày điều thêm người của chính gia đi Kinn."

Tankhun lớn tiếng như thường lệ, nhưng lần này ý kiến của anh hoàn toàn được đồng ý bởi cả hai người trân trọng Pete và Porsche. Tankhun thường giữa vai trò im lặng hoặc bù nhìn trong các cuộc họp. Thỉnh thoảng anh sẽ lên tiếng nhưng phần lớn là mắng chửi, nếu hôm đó có Kim thì ngoài mắng chửi cho có thêm mấy lời chăm chọc.

Đôi khi cái nhìn của Tankhun và cách anh ta nêu ý kiến không giống với căn bệnh của anh ta cho lắm, nếu đó là không kể lý do. Tankhun đôi lúc sẽ có những ý kiến rất đúng đắn trong việc bảo vệ và phòng thủ, nhưng lý do của nó sẽ rất kỳ cục. Có lẽ anh ta giống như những lời đồn đại trong giới, con trai cả nhánh chính gia tộc Therrapanyakul thật sự chỉ là giả điên để trốn tránh trách nhiệm gia tộc.

Cuộc họp kết thúc sau khi Pete đọc báo cáo về những công việc mà gia tộc phụ đảm nhận, Tankhun sẽ giữ Pete lại và rủ thêm Porsche vào phòng anh ta để xem phim hay chơi trò gì đó. Những lúc đó, Vegas sẽ ở phòng khách của gia tộc chính xử lý công việc hoặc hắn sẽ tiếp tục dùng cà phê cùng Kinn ở phòng họp. Lần này hai người họ đặc biệt ở lại lâu hơn một chút vì Tankhun muốn Pete ở lại ăn tối và đương nhiên là Vegas cũng sẽ như vậy.

"Pete không viết trong báo cáo nhưng tao biết mày không đơn giản là giết bọn nó như vậy. Có vài cái tên chủ chốt không xuất hiện."

"Revenge is a dish best served cold."

"Làm gì cũng được, nhưng cẩn thận một chút."

"Dạ, anh hai."

"Cả chuyến hàng sang Trung Quốc cũng vậy."

"Anh hai không phải lo, em đảm bảo Porsche sẽ không bị trầy sướt một miếng nào đâu."

Thật vậy, Vegas làm giống hệt lời nói của hắn, trả về cho Kinn một Porsche hoàn toàn lành lặn. Cũng không phải tốt lành gì. Trong phi vụ đó, Vegas để Porsche hoàn toàn chịu trách nhiệm trong công tác chuẩn bị và hậu phương. Với các công tác đối đầu trực diện, hắn tự mình thực hiện, đương nhiên là Pete cũng ở đó. Hắn đã giới thiệu em là người bạn đời của hắn với các đối tác, không ngần ngại để em thực hiện giao dịch và biến bản thân trở thành một thông dịch viên đúng nghĩa.

Vegas chưa bao giờ từ bỏ ngai vàng của hắn. Chiếc nhẫn trên bàn tay của Porsche là thứ thuộc về hắn, đáng lẽ là vậy. Cho đến hiện tại, ngay cả khi ông Korn đã dần lui khỏi các công việc của gia tộc, Kinn vẫn không có ý định trao trả quyền lực gia tộc phụ về cho chủ nhân thật sự của nó. Bởi lẽ hơn ai hết, Kinn hiểu rõ một khi Vegas nắm giữ quyền lực thì không điều gì có thể cản chân hắn nữa. Và điều duy nhất khiến Vegas chưa gây chiến để đoạt lại quyền lực chính là Pete. Vì vậy, chỉ cần Pete vẫn còn là bạn trung thành của Kinn, gã sẽ không phải lo lắng về Vegas.









_

Revenge is a dish best served cold - Sự trả thù là món ăn phải được dọn ăn nguội mới là ngon nhất.

Một câu tục ngữ(?) và cũng là một câu thoại nổi trong Bố già. Ý nghĩa của câu này là việc trả thù mà mất một thời gian dài thì có thể mang lại cảm giác thoải mái hơn là trả thù ngay lập tức. Việc trả thù này cần phải bình tĩnh, lập kế hoạch kỹ và chờ đợi trong một khoảng thời gian, đến khi người đó không ngờ đến được. Nó được ví giống như một số món ăn thường sẽ ngon hơn sau khi để nguội.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net