Tuổi 13: Chuyện 1 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nội bộ Hoa Lan Đen. Greta thì bị Churai để mắt nên cũng rút ra khỏi Hoa Lan Đen luôn. Nói đến Churai thì Salim biết Venice vẫn còn nghi ngờ May và Greta, May thì đã lộ hết rồi nên không sợ, Greta lại sợ Churai, dạo này không dám đi khỏi tiệm hoa luôn đấy.

"Cô chủ nói gì đi, đừng im lặng như vậy... tình cảnh của tôi..." Wan cũng như mắc kẹt vậy, thật sự Wan không bán đứng Salim nhưng cứ đà này cũng bị ép chết thôi.

"Em đã không còn muốn chiến đấu với ai, cũng không muốn làm con cờ cho ai nữa. Chị... nếu chị lấy Krub có khi cuộc đời chị sẽ khác đi đó." Salim cảm thấy đây là đường thoát của Wan.

Wan đáp lại: "Nhưng Krub có thể..."

"Chị có bao giờ nghĩ... ông nội mới là hung thủ giết chị Yuki không? Chị ấy phản kháng ông nội đầu tiên để bảo vệ em trước Ryu mà?" Salim vỗ nhẹ vai của Wan, nói: "Wan, chị về phòng tự cân nhắc đi, giờ chị là Wan... chị là Venus Wanwan, chị có em trai đang học trung học và anh trai là bác sĩ, không phải sát thủ. Không phải Yoko Li!"

"Còn em?" Wan hỏi lại Salim: "Chẳng phải em cũng khác đi rồi sao? Em lại tự nhốt mình trong mê cung này?"

"Hoàn cảnh chúng ta khác nhau. Krub và Venice không thể so sánh... chị về phòng đi!" Salim xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Wan rời khỏi phòng, Salim nắm song chắn cửa, có lẽ... đến lúc rồi. Salim bấm điện thoại gọi, nhỏ nhẹ nói: "Dì Pi, bắt đầu thôi!"

...............

"Này, tụi mày không thấy chật chội hả?" Venice nhìn toàn bộ mọi người trong phòng mình.

"Không!" Cả phòng trả lời.

Venice muốn đứng lên khỏi sofa thì bị Faris kéo xuống, ôm chặt lấy, trên màn chiếu là cảnh phim con búp bê ma xuất hiện và đuổi theo cô bé nữ chính. Chayan ngồi bên còn lại cũng ôm chặt cánh tay của Venice. Ned ngồi dưới đất ôm chặt chân của Venice vì sợ. Venice bất lực, tối thứ sáu, các bạn và vệ sĩ kéo qua nhà Venice rồi bật phim ma xem, Venice nói gì cũng không chịu về mà càng coi thì càng hăng, la hét ầm ĩ nãy giờ. Chút nữa, chị Mook, chủ nhà sẽ lên mắng Venice mất.

"Ấy!" Chayan hét lên bên tai Venice khi con búp bê vặn gãy cổ người cha trong phim.

Faris trực tiếp siết cổ Venice luôn, nói: "Trời ơi, con không chơi búp bê nữa đâu!"

"Sợ quá cậu chủ!" Ned cũng hét lên.

Các người sợ ma, tôi sợ các người đấy! Venice thở dài, khi con búp bê lao vào tấn công cô bé. Venice bấm ngưng phim. Mọi người giật mình, đều hướng mắt về Venice.

"Faris, vai tao bị thương!" Venice nhắc nhở, tay vỗ vào cánh tay đang siết cổ mình của Faris rồi gạt tay Chayan ra. Faris buông Venice ra. Venice đập nhẹ lên vai Ned, Ned buông chân Venice ra.

"Cậu chủ, đang coi đến khúc hay mà, coi xong đi!" Ray muốn biết cô bé có chết không.

Venice khoanh tay lại, nhìn. Jaden, Churai và Ning đứng lên trước, cả ba đứng ngay ngắn trước mặt Venice, Ray và Mon đứng lên theo, Mon khiều nhẹ Ned, Ned cũng vội vàng đứng lên. Venice ra dấu ngón tay, sáu người bọn họ đứng sang một bên. Venice quay đầu lại nhìn, Faris cũng đứng lên khỏi ghế sofa, Jay cũng đứng lên theo Faris. Chayan và Atid vội vàng đứng lên luôn. Mặt Venice giờ còn đáng sợ hơn con búp bê ma kia đấy. Kiran đếm quân số, ồ phòng nhỏ vậy mà chứa tận mười hai người, thảo nào Venice bực bội, từ từ đứng dậy, lâu rồi chả thấy Venice nổi giận nhỉ?

"Mọi người bị gì vậy?" Venice chịu hết nổi rồi, chút nữa bị hàng xóm phản ánh với chị Mook chủ nhà mất.

"Lo cho mày đó!" Faris trả lời: "Chẳng thà mày nói chuyện gì cho bọn tao đỡ lo đi!"

Venice nhìn qua Jay, hỏi: "Sao anh Jay cũng ở đây?"

Jay giải thích: "Tại vì chưa bắt được Pream, nên tôi phải đi theo bảo vệ cậu chủ của tôi thôi." Tên Rex thì đã đến tạ tội rồi nhưng... Rex cũng chả biết cái gì để họ tra hỏi.

Venice cũng gặp lại con khủng long đó rồi. Hắn ta đã đem lá già cơ gửi đến NewS để xin gặp mặt Venice. Venice suy nghĩ một lúc thì quyết định báo lại cho các anh biết xem các anh quyết định thế nào. Anh Macau muốn đích thân đi gặp Rex, Venice phản đối nhưng anh Macau đã thuyết phục được anh Vegas và anh Pete đồng ý. Sau đó, Venice cũng không biết họ đã đàm phán gì với nhau mà anh Macau tha cho Rex và Rex trở thành thủ lĩnh mới của Chaparapon.

Faris giải thích thêm: "Tao đổi vị trí thủ lĩnh rồi, Neo đã đi Ý và Jay theo tao." Sao Venice im lặng vậy nhỉ?

"Mày không cần giải thích chuyện công việc của mày, mày về cùng Jay đi!" Venice vừa nói vừa nhìn Ned, Ned lập tức xua tay tỏ vẻ vô tội.

Lần trước kêu Ned đi cùng với Jay điều tra Chat. Chat chết rồi còn Jay và Ned làm gì đừng tưởng Venice không biết nhé. Ned cào nhẹ vào bắp tay Jay, cậu chủ nhỏ bực lên rồi, Jay đưa cậu Faris về đi.

Atid giơ tay lên muốn xin phát biểu. Venice chuyển tầm mắt qua Atid: "Gì?"

Đúng lúc này, 'bụp' một tiếng, có gì đó nổ, tiếp theo là cúp điện. Faris hét toáng lên, ôm chặt lấy Jay. Song song đó là tiếng hét của Ned, Ned ôm chặt lấy Mon, hoảng sợ. Những người còn lại giật mình vội vàng sờ vào súng của mình.

"Cúp điện thôi mà!" Kiran vỗ nhẹ vai Chayan đang ôm cánh tay của mình, coi phim ma cho lắm vô rồi sợ.

"Em Nice ơi!" Giọng chị chủ nhà Mook gọi ngoài cửa.

Venice đi ra cửa, mở hé, nói: "Chào chị, sao cúp điện vậy chị?"

"À, có đứa làm chập điện, đừng sợ nhé, sẽ mau có điện thôi nhưng có điện rồi thì giải tán đi, đừng làm ồn vậy chứ... có người phản ánh rồi đấy!"

"Dạ chị!" Venice đóng cửa lại, nói: "Giải tán được rồi, chủ nhà lên nhắc rồi kìa."

"Venice, mày nói tao nghe xem, sao mày đi đua xe để cho tuột hạng vậy? Tao hỏi Burn rồi, đêm đó có Burn chứng kiến." Atid vẫn luôn thắc mắc, đợt này tuột hạng nặng lắm.

Kiran nhìn sang Atid, đi đua xe à? Còn đi với Burn nữa? Atid lắc đầu, nói nhỏ: "Nghe Burn kể chứ đâu có đi đua xe đâu." Kiran nghe vậy mới thôi nhìn Atid.

Venice ngồi xuống ghế sofa, nói: "Không có gì!"

Atid đi qua, ngồi cạnh Venice, nói: "Mày đã hứa với tao có chuyện gì cũng không giấu tao mà!"

Venice không nói gì cả. Churai và Ning sang phòng Ned lấy nến thơm đốt lên, ánh nến tỏa sáng lung linh trong phòng của Venice. Vừa có mùi nến thơm là Kiran lập tức nhíu mày, cố gắng hít thở cho quen mùi.

Faris đi sang ngồi bên còn lại của Venice, hỏi: "Mày với chị..." Faris vừa nói thì bị Venice trừng mắt.

Kiran nói: "Quay qua trừng tao nè, đừng có thấy Faris nhường mày rồi bắt nạt. Mày với chị tao sao vậy?" Faris cứ nhường nhịn Venice rồi Venice được đà bắt nạt người khác.

Chayan đập vào vai Kiran, lát nó dỗi cả đám là cả đám dỗ chết luôn đấy. Atid với Faris cũng lắc đầu, muốn hỏi chuyện thì phải thật là nhẹ nhàng, Venice chịu mềm không chịu cứng đâu. Kiran im lặng, Kiran có cảm giác là chị Salim mới là người sai trong chuyện này.

"Không có gì. Tao OK, đừng hỏi nữa!" Venice không muốn giải thích thêm chuyện này, đứng lên mở cửa phòng, nói: "Đi về giùm tao đi, tất cả đi về!"

"Tao là bạn mày chứ có phải đàn em của mày đâu mà mày ra lệnh?" Atid đứng lên: "Mày không nói cũng được, tự chơi mình mày đi, hôm nay tao mà bước qua cánh cửa này... sau này không cần mày chăm sóc tao nữa."

"Atid!" Venice đóng cửa lại, Atid nói là làm thật, Venice biết tính mà.

Atid quay sang nói: "Mày có vấn đề, mày chia sẻ với bọn tao đi, từ các anh vệ sĩ đến bọn tao... đều lo cho mày mà. Tuột hạng đã đành, lao đầu vào công việc, đi sớm về khuya, mày đi thì các anh vệ sĩ của mày cũng phải đi theo mày, có ai ngủ đủ đâu? Mày nhìn mặt mọi người xem. Đến May còn hỏi tao mày bị gì đó vì mày thi thử điểm thấp... Nice, chuyện gì vậy?"

"Tao nghi lắm, mày cãi nhau với chị của thằng Ran đúng không?" Faris sợ nhất là vì mấy lời của Chat mà Venice và Salim có mâu thuẫn, lúc nói chuyện với Venice... Faris rất đắn đo.

Ned tự vả vào miệng mình, Ned nói bậy gì rồi sao? Cậu chủ nhỏ và cô gì đó cãi nhau thật à?

"Tao với chị ấy không có gì cả!" Venice chỉ nói đơn giản vậy thôi.

Kiran nhìn Faris, nghi ngờ sai rồi kìa. Faris dùng mắt đáp lại sao mà sai được, công việc bình thường, học hành bình thường, gia đình bình thường rồi... vậy chỉ có tình cảm thôi.

"Không có gì..." Chayan phân tích câu nói này rồi hỏi lại: "Không có gì là chị ấy và mày không có gì... tức là chị ấy và mày gãy rồi à?" bọn họ đều biết là Salim và Venice có vấn đề nhưng nếu cãi nhau bình thường sẽ không nói thế này, chả lẽ đường ai nấy đi luôn rồi à?

Venice gật đầu, dạo này Chayan nhanh nhạy nhỉ? Kiran rút điện thoại ra, định bấm gọi Salim thì Venice giật lấy, để xuống bàn.

Ned đi qua, chen vào giữa Faris và Venice, ôm Venice nói: "Bị từ chối là bình thường, rất là bình thường luôn đó, đừng có buồn mà."

"Tôi bình thường mà?" Venice đâu có bị gì đâu.

Faris lẩm bẩm: "Mày bất thường thì có!"

Các vệ sĩ nhìn nhau rồi nhìn cậu Venice. Vừa qua sinh nhật của cậu Vegas, các cậu chủ về nhà như mọi khi và ở yên đến qua năm mới. Cậu Pete nhận ra cậu Venice có chuyện nhưng hỏi thì cậu Venice không nói. Cậu Venice đó giờ rất kín miệng, không phải dễ hỏi chuyện đâu, đặc biệt là khi có gì không vui lại càng chôn chặt vào lòng. Từ các cậu chủ cho đến vệ sĩ rồi cả bạn bè cậu chủ nhỏ đều nhận ra cậu chủ nhỏ rất là bất ổn luôn đó, cậu chủ nhỏ đẩy mạnh nhiều sự kiện lắm, bận rộn vô cùng. Họ đều lo rằng nếu cứ tiếp tục lao đầu vào công việc không nghỉ ngơi, cậu chủ nhỏ sẽ không chịu nổi đâu. Đang mùa nắng nóng nữa mà đi suốt, lỡ sốt cao thì... không được, tóm lại là không thể để tình trạng này tiếp tục.

"Cậu chủ nhỏ à, chúng ta... đi du lịch ăn mừng không?" Churai nhìn qua mọi người, kế hoạch bắt đầu.

"Mừng gì?" Jaden phối hợp với lời nói của Churai.

"Tôi lấy bằng đại học rồi này... tôi muốn... cùng cậu đi du lịch, có bạn của cậu cũng tốt."

"Ai xúi Churai nói vậy? Churai và Ning là bộ đôi ghét ồn ào nhất cái nhà này." Venice nghe Churai nói là biết không thật lòng rồi.

Ning nhún vai, nói: "Dạo gần đây tôi thích ồn ào rồi."

Jaden và Ned nhìn nhau, xem ra Ray và Mon nói thật, dạo gần đây anh Ning yêu đời lắm, còn nghe nhạc nữa. Churai thì nhìn cậu chủ nhỏ chăm chú, tỏ ý muốn biết tại sao Ning vui vẻ như vậy.

Venice thở dài: "Chúc mừng nhưng tôi..." Venice muốn từ chối Churai nhưng cũng không đành vì Churai học cùng với Ning nhưng bỏ học ngang, mấy năm sau đó học lại nhưng cũng xin tạm dừng, giờ mới hoàn thành chương trình học... đáng ăn mừng lắm.

"Cậu chủ, mình đi rừng chơi không?" Ning đề nghị, cậu chủ không chịu nói chuyện gì cả, đến Ned cũng không cạy được luôn, bọn họ lo lắm đấy.

"Không đi!" Venice không muốn đi đâu cả, công việc nhiều lắm, ai rảnh đi, dạo này NewS nhiều dự án lắm.

Jaden hỏi: "Cậu còn sợ rừng à?"

"Không sợ nhưng không muốn ra khỏi nhà."

Churai nhìn Ned, ám chỉ. Ned liền nói: "Trời ơi, cậu chủ ơi... Ned muốn đi chơi, lâu rồi không về Thái... vài bữa nữa đi làm rồi mà..." Ned lắc người Venice.

"Đi đi, tao cũng muốn đi chơi!" Faris cũng giúp Ned lắc Venice.

"Đi đi mày, thời gian này mày có đi đâu đâu." Atid cũng lên tiếng, đưa tay qua nắm một vai của Venice lay Venice chung với Ned và Faris.

"Bồ mày nghỉ học được chắc?" Venice trả lời Atid, tay giữ Ned lại rồi quay sang nói với Faris: "Mày ngồi yên coi."

"Tao nghỉ được!" Kiran muốn an ủi Venice.

"Đi hai ngày một đêm thôi đấy!" Venice đầu hàng.

Ned lập tức đứng lên, rút điện thoại ra gọi, nói: "Teer ơi, thuyết phục xong rồi, mày với chồng mày mang xe qua rước bọn tao đi!"

"Hả? Đi liền hả?" Venice đứng lên.

Ray kéo balo của Venice ra, nói: "Chứ gì nữa, sợ cậu đổi ý, xếp đồ giùm cậu luôn rồi, đi thôi!" Ray và Mon đã tranh thủ lúc mọi người xem phim ma xếp đồ cho Venice.

"Từ từ!" Venice chưa kịp mở miệng đã bị Faris kéo đi. Chết tiệt, bị gài rồi!

Nửa tiếng sau, bọn họ an ổn trên xe, người lái xe là Ning. Venice bóp trán, xe bus du lịch này từ đâu ra vậy? Rồi sao đông vậy chứ? Venice nhìn trên xe, Kiran uống thuốc chống say xe, đã dựa Atid ngủ. Chayan ngồi vẽ vời gì đó, đèn vị trí ngồi của Chayan sáng, Venice nhìn thì hình như là vẽ trang sức. Faris bấm điện thoại, dường như nhắn tin xử lý công việc, mặt nó cau có như thể ma nhập vậy. Về phía vệ sĩ, Nuem và Ray đang dựa vào nhau ngủ, Ned và Jay đang cùng nhau đọc thông tin du lịch trong rừng gì đó rồi đưa qua cho Churai xem, Jaden ngồi kế Churai nghiêng đầu sang nhìn rồi bốn người họ thảo luận về lịch trình đi chơi. Teer và Nont ngồi hàng cuối, Nont nằm trên chân Teer ngủ vì lát nữa sẽ thay Ning lái xe. Ray ngồi ghế phụ lại, nói chuyện với Ning về bài vở ôn thi đại học, Mon ngồi cạnh Venice đã ngủ từ lúc lên xe. Venice thở dài, họ chuẩn bị trước rồi... mà sao bạn bè Venice lại theo vệ sĩ... không đúng, là ai đề ra vụ này vậy? Thậm chí địa điểm họ chốt luôn rồi.

Venice có chút lo vì đại đa số vệ sĩ đi theo Venice, không biết ở nhà có sao không. Đúng lúc này, Venice nhận được tin nhắn của anh Pete bảo hai ngày này họ không có việc, cứ yên tâm đi chơi đi. Tốt quá... tốt con khỉ, đây là sắp đặt hoàn hảo đấy. Bọn họ cùng nhau bắt Venice lên xe mang đi còn gì? Venice nhìn ra phong cảnh bên ngoài... nửa đêm rồi nên chỉ còn những người bán đồ ăn đêm buôn bán thưa thớt mà thôi, ánh đèn đường cũng mờ ảo lắm. Gần đây trong nhà đã có thay đổi bố trí vệ sĩ, anh Vegas giữ Ning và Jaden, để Nop theo anh Pete. Hai người họ điều Nuem sang chăm sóc anh Macau cùng Atum, để Churai và Ned theo Venice, còn Mon và Ray chuẩn bị đi ôn thi để cùng thi vào đại học, học cùng Venice. Trong thời gian này, Ray và Mon sẽ không lo nổi cho Venice nên họ sẽ làm kiểu bán thời gian thôi.

Venice bỗng nhớ lại chuyện cũ, trước năm Venice mười lăm tuổi, vệ sĩ theo đuôi Venice đông lắm, gồm có... Ned, Jaden, Teer, Mint và Hes... Venice nhắm mắt lại, ký ức bắt đầu chạy về thời gian đó... Venice ngủ thiếp đi.

...............

"Venice, anh muốn em hứa sẽ không gây sự đánh nhau nữa!" Pete cúi đầu, đặt hai tay lên vai Venice để có thể nhìn thẳng vào mắt của thằng bé, đã hai lần trong tháng chuyển trường, không biết tranh cãi gì mà Venice đánh bạn gãy xương.

"Thế nó kiếm chuyện với em thì sao ạ?" Venice vừa hỏi dứt thì bị Vegas cốc đầu một cái.

Vegas mắng: "Lần này mà mày còn gây sự đánh nhau nữa thì cho đi ăn mày luôn, không chuyển trường nữa."

"Tốt thôi, em về ở với anh cả!" Venice nhìn Vegas bằng ánh mắt thách thức.

Pete lập tức quát: "Nice, không được ăn nói như vậy với Vegas!"

"Đòi cho em đi ăn mày mà, sao anh không la anh ấy đi!" Venice gạt tay Pete ra, chạy ra ngoài, lên xe đi học.

Vegas định mắng thì bị Pete giữ lại, Vegas quay sang nhìn Pete, nói: "Dạo này nó láo lắm rồi, không cho anh đánh nó thì ra ngoài đường người ta cũng tát nó vỡ mặt thôi."

"Thôi mà, em ấy đang tuổi bướng, anh dạy bằng đòn là càng lỳ thêm." Pete cũng khổ tâm lắm, Venice dạo này 'phản nghịch' ra mặt, Vegas nói gì là cãi, nói cho đã phần mình rồi bỏ đi, để lại cục tức cho Vegas.

Vegas quay sang đấm vào tường, hét: "Ned, chuyện gì vậy hả?"

"Cậu chủ bình tĩnh, em đã hỏi nhưng cậu chủ nhỏ không nói." Ned đã biết cậu chủ nhỏ dạo này bất thường rồi nhưng mà... cách ăn nói cậu Vegas cũng thật sự rất quá đáng.

Vegas tiếp tục quát: "Có một đứa trẻ, cả một đội vệ sĩ không chăm được thì nghỉ việc mẹ nó đi!"

"Vegas!" Pete nhìn Vegas chằm chằm làm Vegas phải dịu xuống, không được trút giận lên vệ sĩ chứ.

Sau khi Pete hôn mê tỉnh dậy, Venice bắt đầu đi học, Vegas đã cho Venice lựa chọn vệ sĩ, đội bảo vệ của Venice là chiến nhất nhà rồi và đã theo Venice bảy tám năm rồi. Vegas nghĩ họ sẽ hiểu Venice nhưng không, họ không hiểu gì cả, họ chỉ biết chiều hư thằng bé thôi.

Pete nhìn Ned, ra dấu lui đi. Ned gật đầu, chào rồi đi. Đội vệ sĩ của Venice do Ned đứng đầu, ngoài ra còn có Jaden, Teer, Mint và Hes. Dù họ theo cạnh Venice nhưng Pete biết năm người họ không thể nhìn thấu suy nghĩ của Venice đâu vì Venice là đứa không dễ cạy miệng, có chuyện hay để trong lòng. Pete rất lo vì không biết gần đây Venice bị gì mà liên tục gây sự với Vegas, còn Vegas... đừng có mắng người khác chiều Venice, người cầm đầu chiều chuộng Venice là Vegas, hễ có gì không hài lòng là chuyển trường cho Venice.

"Lúc anh bằng tuổi nó anh không bướng thế đâu." Vegas nói một cách bất lực, nó bị mọi người chiều hư rồi.

Macau đi xuống lầu, nói: "Ai nói anh không bướng chứ?"

"Macau, em cũng có phần đó, cứ chiều nó đi!" Vegas quay sang mắng cả Macau.

"Anh, có một đứa em thôi, anh không thể nói đàng hoàng với em ấy hả? Em mà là Venice, em cũng chọc anh tức chết đó. Sao anh lại bảo nó đi ăn mày?" Macau đáp lại.

"Thôi, hai anh em dừng lại đi!" Pete hét lên, Vegas hết cãi với Venice quay sang cãi với Macau là sao?

"OK, em chỉ muốn nói Venice đang tuổi dậy thì, tâm sinh lý chưa ổn, em ấy bướng là bình thường, anh bỏ tật đánh em ấy đi, còn nữa nha... anh đừng có để nó buộc miệng nói ra câu nó không mang họ anh như đêm qua." Macau chỉnh lại tây trang, đi ra cửa. Đêm qua sau câu nói đó là Vegas đã tát Venice, Venice liền bỏ lên lầu, không thèm nói gì với Vegas, cơm tối cũng không ăn luôn. Anh Pete lo lắng quá đành gọi Macau phải mua bánh kem về dỗ Venice.

"Đi đâu đó?" Vegas thấy Macau bỏ đi thì bực hơn nữa, sao hai đứa em của Vegas cứ nói hai ba câu chọc tức Vegas rồi bỏ đi vậy?

"Đi làm chứ đi đâu?" Macau mặc tây trang đi làm chứ không lẽ đi nhảy nhót trong bar?

"Macau, em..." Vegas định mắng thì Macau đã lên xe rồi.

Pete đập vào vai Vegas một cái, Vegas im lặng ngồi xuống. Tối qua cãi nhau, Venice giận lên lại nói câu cũ rằng em ấy họ Saengtham chứ không phải họ Theerapanyakul đâu mà Vegas phải lo. Vậy là Vegas tát Venice, đương nhiên... hai người lại giận nhau. Pete dỗ Vegas còn Macau dỗ Venice, cố hòa giải nhưng không được. Pete và Macau bị mắc kẹt giữa hai người này cũng sắp điên rồi... sao mà... hai tính cách ương bướng và chướng khí giống hệt nhau vậy không biết nữa.

"Tại nó mà!" Vegas thấy mình đâu có lỗi gì đâu, lỡ... tát nó có một cái thôi.

"Anh đã bao giờ hỏi sao em nó đánh nhau chưa?"

"Thì... hỏi mà nó không nói!"

"Nếu em là em ấy, thái độ anh vậy, em cũng đách thèm nói!" Pete nói xong thì bỏ lên lầu, mặc kệ Vegas luôn.

...............

"Hôm nay lớp ta có bạn mới, bạn vừa chuyển từ đảo miền nam lên thành phố học..."

Venice đứng trên bục, chợt nhận ra văn mẫu của giáo viên chỉ có một, chuyển trường nhiều quá thuộc rồi, lại những gương mặt xa lạ... thôi khỏi làm quen làm gì, biết đâu qua tuần lại chuyển trường... thôi, để khỏi đi ăn mày, đợt này giả ngố học yên ở đây đi vậy. Sau màn giới thiệu nhàm chán, Venice được chỉ định xuống một bàn trống ngồi, trường này có vẻ tốt hơn trường kia nhỉ, chắc đạp bàn đá ghế không gãy đâu.

"Dưới quê mày có điện không?" Đứa bàn dưới đập vào vai Venice, ở đảo thì là đồ nhà quê rồi còn gì.

Venice nghiêng người, cánh tay kia rơi khỏi vai Venice. Venice chưa kịp trả lời thì bàn trên quay xuống, nói: "Có hay không liên quan gì đến mày?"

Hai thằng này đột nhiên đứng lên chỉ tay vào mặt nhau. Venice ngồi giữa, nhìn trái rồi nhìn phải, hai đứa này bị gì vậy?

"Sing, thôi!" Người ngồi cạnh Sing kéo Sing ngồi xuống.

Sing lại nhìn Venice, nói: "Cẩn thận với nó đấy!"

Cẩn thận? Nó mới là người phải cẩn thận với Venice... OK, đã hứa với anh Pete là không cải nhau. Venice cười nói bằng giọng đảo: "Được!"

"Giọng nhà quê! Ê đồ nhà quê, sao mày

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net