Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ra, ông cả từ trên nhà đi xuống thấy Trân Ni ngủ ngoài cửa, ông lo lắng liền cho chị Lý dẫn mợ về phòng kẻo mợ bệnh, còn ông thì đứng bên ngoài nói chuyện với Thái Anh.

Nghe tiếng ông, nàng chỉ lặng thinh không đáp gì, giờ đây với Thái Anh bên ngoài kia chẳng có gì để nàng hứng thú nữa, trước đây còn có Trân Ni, còn có ông cả hiểu cho nàng giờ thì còn ai nữa đâu mà tha thiết cái nơi đầy rẫy tranh đua này.

Thái Anh ghét lắm, ghét từ hồi lúc nhỏ cho đến tận bây giờ vẫn ghét...

Ông cả ngoài cửa vẫn chưa dừng lại việc gọi tên nàng, chắc ông có gì trong lòng muốn nói.

"Con nghe cha nói có được không?"

Để ông gọi mãi cũng chẳng đành nên Thái Anh lên tiếng. Không nhiều nhưng đủ những gì nàng muốn nói.

"Ai chơi bùa ngải trong nhà này thì chưa biết nhưng chuyện con thương mợ ba Trân Ni là thật, lòng con thì là vậy mong ông cả đừng làm khó dễ tội mợ."

Nghe lời nói của Thái Anh đôi bàn tay ông run lên, vịnh lấy cánh cửa mà hỏi "Sao con không nói với cha, sao con không giải thích."

Trong căn phòng, Thái Anh chỉ khẽ lắc đầu rồi không nói gì nữa, ông cả phía ngoài đợi mãi cũng chẳng thấy nàng trả lời nên ông đành lủi thủi đi lên.

"Đợi cha nghe con."

Nói làm gì chỉ tội khổ người ta, nói làm chi khi người ta đã chẳng còn thương mình nữa...

------------

Đến tối đợi đến khi vắng người bà cả mới lẻn xuống mà gõ lên cửa phòng Thái Anh tìm nàng nói chuyện.

"Thái Anh có khó chịu lắm không con?" giọng bà cả vang lên giữa đêm vắng, giọng bà nghe thật yêu thương nhưng sao nàng ghê tởm và khinh rẻ quá.

"Bộ ông cả ở đó hay sao mà má hai nói chuyện nghe lạ quá..."

Nghe giọng Thái Anh thốt lên mà khiến bà cười đắc chí "Mày đáng lẽ nên làm theo lời tao nói thay vì cứ chống đối với tao như mẹ mày Phác Thái Anh ạ."

Phía trong căn phòng đáp lại lời nói của bà chỉ là nụ cười nhạt từ Thái Anh mà thôi, cuối cùng sau bao năm nàng cũng đã hiểu được rằng vì sao mẹ đã không cho Thái Anh nói ra việc nàng nhìn có thể thấy ma rồi "Thâm độc thật."

Phía ngoài bà cả vẫn hả hê mà nói tiếp.

"Mày muốn vạch trần sự thật của tao thì bây giờ mày chạy đi nói với ông cả đi, nói với ông cả rằng tao đã giết chết còn hầu tên Lan đó đi, nói rằng tao là người hại mẹ mày chết đi, là tao hại mẹ mày đó mày cứ nói ra đi để xem ông cả tin mày hay tin tao haha...Mày đâu phải không thấy được rằng ông cả chỉ tin lời mỗi mình tao."

Tiếng cười của bà nghe sao thật chói tai.

"Vậy sao?"

Ông cả từ trong bóng tối bước ra, sau ông là chị Lý và Trân Ni, họ bước ra phía ánh sáng để nhìn thật kỉ lòng dạ người đàn bà trước mặt, nhìn thật kỉ cái sự thật đã giấu ông suốt bao nhiêu năm qua.

Ông cả nắm chặt lấy cổ tay bà đôi mắt ông hừng hực sát khí mà nhìn, ông căm phẫn mà hét lên.

"NÓI, BÀ NÓI RÕ CHO TÔI BIẾT, SAU LƯNG TÔI BÀ ĐÃ LÀM BAO NHIÊU CHUYỆN TRÁI CÁI NHÂN TÍNH CON NGƯỜI CỦA BÀ RỒI HẢ BÀ HỘI ĐỒNG VÂN."

Nhìn ông bà sợ hãi run lên, đôi chân bà không trụ nổi nữa mà quỳ xuống, đôi môi bà mấp máy sợ hãi nói không thành lời.

"Ông..ông cả..ông nghe...nghe tôi nói."

"THẰNG TÍ LẤY KHÓA, MỞ CỬA."

Đứng nấp trong bếp từ nãy đến giờ cũng chỉ đợi có bấy nhiêu, anh nhanh chân chạy đến mà mở.

"Cô ba, tôi được là người mở cửa cho cô rồi nè, cô ra đi." Anh nhìn thấy Thái Anh được thả mà không tắt được nụ cười trên miệng, anh vui như cái ngày cô trở về ngôi nhà này vậy.

Thái Anh bước vài bước về phía trước thì đã nhìn thấy Trân Ni đứng nép sau người ông cả mà đôi mắt đỏ hoe, nàng đưa tay lên ngực mình cố ngăn tiếng nấc phát ra nhưng làm cách nào cũng không giấu đi được.

Thái Anh gầy quá, xanh xao quá...Thái Anh tránh đi ánh mắt của Trân Ni rồi nhìn bà cả mà lắc đầu. Có lẽ đã đến lúc bà cả phải trá giá cho những gì bà đã từng làm, nghiệp quả này không ai có thể thay bà gánh.

Thái Anh bên cạnh chỉ đứng lặng im không nói gì, chuyện này nàng không muốn dính tới, nàng cũng chẳng muốn giải thích gì thêm vì vốn dĩ bà hội đồng đã thú nhận tất cả còn gì...

"TÔI ĐÃ ĐỐI XỬ VỚI BÀ NHƯ THẾ NÀO MÀ BÀ LẠI LÀM CÁI CHUYỆN ÁC NHÂN THẤT ĐỨC NHƯ VẬY HẢ BÀ HỘI ĐỒNG." Ông hét lên trong vô vọng.

"Ông nghĩ nếu ông đối xử với tôi tốt thì cô hai Vân như tôi ngày nào có trở nên như thế này không? HẢ?! Đồ tệ bạc, cái cách ông ghẻ lạnh tôi đã làm tôi phải tự mình đi giành giật tình cảm, một thứ tình cảm bạc bẽo từ chính người chồng đầu ấp tay gối với mình, thật tệ hại thật nhục nhã mà."

Bà cười, bà cất giọng cười mỉa mai cho chính phận mình và cả nước mắt xót xa cho đời người...

Sau những năm tháng bà đấu tranh giành giật cuối cùng bà vẫn không nhận được gì ngoài sự chán ghét và lạnh lùng của ông cả, bà thua rồi, thua kẻ đã chết, thua chính bà...thua cuộc đời này.

Có cái thương mà da diết nặng nề, tiếng thương mà u uất não lòng, chỉ vì thương mà phải tranh giành, phải ích kỷ vì cái sự lạnh nhạt và vô tâm mà đã khiến cho cái bi kịch này nó thê lương, nó ai oán...

Ông cả cho người dẫn bà cả về phòng để bà ở yên trong đó mà tụng kinh niệm phật, để chính bà trả đi cái nghiệp quả mà bà đã gây ra...

Khi mọi người về với nơi họ đã đến, Thái Anh cũng quay lưng bỏ vào phòng, cánh cửa phòng hôm nay không đóng, chắc nó còn đợi ai đó, đợi một người mà nó thương...

"Thái Anh..." giọng Trân Ni dè dặt mà gọi tên nàng.

"Là mợ kêu ông cả xuống?" Thái Anh quay lưng lại Trân Ni mà hỏi.

Cảm nhận được cái gật đầu của ai kia Thái Anh lên tiếng "Nếu hôm nay bà cả không tự mình thú nhận thì mợ nghĩ mợ sẽ như thế nào, sao mợ khờ vậy?"

Cũng may mà chị Lý nói trước với Thái Anh để mà nàng biết, nếu không thì lại khổ cho Trân Ni mất...

"Em..."

Từ phía sau choàng tới một vòng tay ôm lấy Thái Anh, nước mắt của ai kia cũng không ngừng rơi xuống vai nàng. Thấy Trân Ni khóc đến đau lòng như thế này dù Thái Anh buồn nhưng cũng không nỡ lặng thinh mà xem như không thấy gì được

"Sao mợ lại khóc?"

Trân Ni nén lại tiếng nấc của mình mà nói "Em sợ...em sợ mình có chuyện."

"Không phải tôi vẫn sống đây sao?" Thái Anh cười rồi vỗ nhẹ lên cánh tay Trân Ni.

"Mà nè, vết thương tôi nó chảy máu lại rồi, mợ có phiền mà giúp tôi không?"

Nghe Thái Anh nói vậy Trân Ni gật đầu vội lau nước mắt mà giúp nàng.

Đợi lúc Trân Ni đang chăm chú giúp nàng lau sạch vết thương, Thái Anh cất tiếng hỏi.

"Mợ giúp tôi một chuyện nữa có được không?"

Trân Ni không nhìn nhưng nàng vẫn gật đầu lia lịa mà chấp nhận, Thái Anh cúi đầu rồi hôn lên tóc nàng nói:

"Mai này tôi sang nhà, nói với cha mẹ tôi thương mợ thì mợ có vừa ý mà đi cùng tôi không?"

Phải có sóng gió, có trắc trở thì người ta mới biết được mình thương ai và muốn gì...Chứ bình yên quá thì người ta cũng dễ quên trong lòng mình đang rộn ràng thổn thức vì ai...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net