Chương 40 [Kết]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bến Tre, ngày...tháng...năm...

Bóng dáng người con gái năm nào lại một lần nữa hiện hữu trước mắt Thái Anh, cuối cùng sau tất cả cha mẹ đã tin tưởng Thái Anh mà nói cho nàng nghe nơi ở của Trân Ni.

Lúc nghe được nơi ở của Trân Ni mà Thái Anh không kiềm được lòng đã tức tốc lên xe từ Châu Thành chạy thẳng xuống nơi này tìm nàng. Đôi bàn tay Thái Anh cứ run lên bần bật chẳng yên.

Rồi nỗi nhớ thương mà nàng đã đeo mang suốt năm tháng qua sẽ được tháo gỡ bằng thân ảnh của người ta, bằng nụ cười và giọng nói của ai kia. Nghĩ thôi mà Thái Anh đã không giữ được bình tĩnh mà miệng cười tươi rối chẳng khép lại được.

Xe dừng lại trước một ngôi nhà gỗ, nó có cái sân, có cái hồ cá nhỏ nhỏ với hòn non bộ đẹp đẹp. Hòn non bộ nơi đây không chia cắt gian trước nhà sau cũng chẳng chia cắt vai vế trong nhà, hòn non bộ nơi đây chia cắt hai nửa mãnh tình...

Thái Anh từng bước đi vào nhà, từng bước thật nhẹ nhàng, nàng cười khi thấy nơi này sao mà nó giống gian nhà sau của nàng ở Châu Thành quá. Nàng cười mà nước mắt đã bắt đầu rơi...

Người ta bảo Thái Anh hay điềm đạm, chuyện quan trọng hay nguy hiểm đến đâu cô ba Thái Anh cũng chỉ cười cười như nó là một chuyện gì đó đơn giản lắm ấy vậy mà giờ đây cô ba Thái Anh khóc đến xót xa..

"Có ai ở nhà không ạ?" Tiếng anh Sửu gọi.

Bên trong nhà, Trân Ni bước vội ra cất giọng trả lời "Có ạ, đợi tôi một chút."

Phải rồi, cái giọng này, cái giọng ngọt ngào mà Thái Anh thương nhớ bao đêm ngày đây mà. Tìm được rồi, Thái Anh đã tìm được người ta sau bao tháng ngày kiệt quệ đây mà...

Trân Ni đang bận bịu gì đó, nàng bước ra phía cửa để xem ai gọi mình thì chợt bắt gặp gương mặt của người xưa...Gương mặt mà chính nàng cũng da diết, thao thức từng đêm mà nhớ nhung.

Trân Ni chôn chân tại chỗ, nàng cứ vậy mà nhìn Thái Anh không rời, tay nàng đưa lên che miệng, nước mắt Trân Ni cũng đã rơi trong vô thức chẳng thể kiềm chế.

Thái Anh gật đầu nhìn nàng mỉm cười trong nước mắt...

"Tôi đến để tìm em, để thực hiện cái lời hứa đã ghi trong thư đây còn cả lời hứa cả đời này bên em nữa..."

Trân Ni lắc đầu liên tục.

"Em không dám đâu, mình về đi, tại sao lại tìm em mần chi?"

Thái Anh từng bước đi đến, nàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt Trân Ni mà nói.

"Em vẫn còn kêu tôi là mình thì sao tôi dám không tìm em chứ mợ ba duy nhất của tôi..."

Thấy Trân Ni vẫn lặng thinh không nói Thái Anh lại cất giọng hỏi.

"Mình về xứ này để mong trốn được tôi, để cất sự thương yêu của hai đứa mình bên hàng dừa này đó hả? Có phải không?

Rồi mình có cất được không?

Rồi tôi có hết thương mình được không?

Còn mình thì sao? Mình về đây để làm gì?

Để dằn vặt chính mình dù cho đó không hề là lỗi của mình hả?

Rồi mình có thành công không hay chỉ khiến cho tôi mất đi một năm được yêu thương mình, bên cạnh mình...?

Sao mình khờ mà mình tàn nhẫn với tôi quá vậy...?"

Nói rồi, Thái Anh ôm Trân Ni vào lòng mặc cho nàng có đánh có xô đẩy Thái Anh ra...

Mất em...một lần là quá nhiều!

"Về tôi với nghe mình, cha mẹ nơi nhà chờ mình, yêu thương tôi cũng đang đợi mình về mà đáp đền..."

Thái Anh nghiêng đầu nhìn Trân Ni mà mỉm cười...và rồi thứ nàng chờ đợi cũng đã thành hiện thực. Cái gật đầu và bước chân của Trân Ni...thứ mà nàng đợi mòn mỏi bấy lâu nay...

Về em nhé về cùng tôi và với những yêu thương.

Quên hết đi em nhé, quên hết đi những đau thương vụn dại.

Tôi sẽ bù cho em bằng những tháng ngày êm ấm, có yêu thương của tôi và những câu hò ngọt lịm.

Những câu hò vẹn nguyên như cách trọn vẹn của tình chúng mình vậy đó em à...

------------

"Có đẹp không?" Thái Anh cùng Trân Ni đang đi về bên nhà bỗng nàng dừng lại chỉ về hướng đồng lúa xanh mướt và một khoảng rộng toàn là hoa xuyến chi đang nở rộ.

"Sao nhiều quá vậy?" Trân Ni ngạc nhiên hỏi.

"Tôi trồng đó." Thái Anh vênh mặt đầy tự mãn.

"Cái hôm quần áo toàn sình bùn không là làm cái trò này đó hả Phác Thái Anh..." Trân Ni nhăn mặt nhìn Thái Anh, trời ơi sao chồng mình có thể xàm đến như vậy được chứ hả trời.

Thái Anh gật đầu chắc chắn "Đúng rồi, nhà dưới Bến Tre tôi cũng cho người làm y vậy luôn rồi."

Trân Ni bất lực, kéo lấy tai nàng mà hỏi "Bộ rãnh quá làm xàm xí hả, nói, làm vậy mần chi?"

Thái Anh nhăn mặt nắm lấy tay nàng mà trả lời "Tôi sợ mình lại quên tôi thương mình như thế nào mà bỏ tôi đi, tôi trồng như vầy để nhắc mình nhớ tôi thương mình là tình thương vĩnh hằng là tôi muốn bên mình mãi mãi."

Nghe Thái Anh nói Trân Ni vừa thương vừa tức, nàng buông tay ra mà liếc Thái Anh "Lại đây biểu."

Trân Ni ngoắc tay gọi, Thái Anh sợ sệt bước tới gần nhưng cũng không khỏi đề phòng. Nhìn dáng vẻ Thái Anh, Trân Ni bất lực mà la "Bình thường coi..."

Thái Anh lập tức đứng bình thường mà nhìn nàng, Trân Ni thấy vậy mới đưa người mà đặt lên môi Thái Anh một nụ hôn, không ngắn cũng không dài.

Đủ dài để thể hiện yêu thương nhưng cũng đủ ngắn để cần thêm những lần sau nữa.

"Em thương mình một đời, mãi cũng không đi nữa..." giọng Trân Ni nhẹ nhàng lại đầy chắc chắn.

Nói xong thì Trân Ni bỏ đi trước chẳng thèm nói gì nữa, mặc cho người sau cứ ý ới không chịu một đời mà đòi thêm nhiều đời nhiều kiếp.

"Biến, quá chán để có thể thêm nhiều kiếp."

"Nhây nữa là tán một cái chết bây giờ."

"Thái Anh a, mình có tin em quăng mình xuống bờ ruộng không."

"NÈ PHÁC THÁI ANH..."

Giọng Trân Ni vang khắp cả con đường chiều quê cùng một người chưa dừng việc châm chọc nàng.

Châu Thành, ngày...tháng...năm...

Em về với mình nhé, về để mình dẫn em đi trên con đường đầy hoa cúc dại cùng bóng tre và hương lúa.

Mình dẫn em về với nhé, dẫn em về với hơi ấm tình yêu của mình, về với niềm vui của em hằng đêm...

Đừng giận em nhé...Vì em chỉ vì thương mình mà thôi.

Em thương mình dài lâu thương cả đời mình nhé!

Năm dài tháng rộng phu thê mình vẫn vậy mà thương nhau.

Em chẳng dám hẹn kiếp sau vì em thấy mình tệ nhưng nếu mình có thể vì em mà tốt hơn thì em nguyện kiếp sau sẽ lại hành hạ mình.

"Kim Trân Ni, mình viết cái gì đây.."

Thái Anh bất mãn hỏi.

"Thì em thích viết vậy, giờ sao? Mình giỏi thì tự mà viết đi, thư của người ta đọc mà hỏi hỏi..."

Trân Ni nằm trên giường nhắm mắt mặt cho ai đó vẫn đòi nàng viết lại lá thư để sau này khoe với sấp nhỏ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net