3. Bạn học cùng lớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ ngỡ rằng sau ngày hôm đó Seungkwan và Lee Chan sẽ không bao giờ còn gặp lại người mà lần trước trong một dạo tối đó cậu đã vô tình cứu sống được (nằm dài sải lai làm cảnh) ở trên bãi cát thì chẳng thể nào hiểu được xui xẻo "trời đất vũ trụ gửi tín hiệu không nhìn nhận nhau thất bại" thế nào mà anh ta ngày hôm sau lại bất thình lình đùng một phát trở thành“ du học sinh trao đổi” được phân phó chuyển đến trường đại học để vào học cùng chung trong một khu lớp với họ.

Số là ngày hôm đó từ buổi sáng mới tỉnh ngủ dậy với cái khứu giác đánh hơi ngửi thấy mùi nguy hiểm nhạy bén linh hoạt siêu đẳng của dòng họ cá mập như cậu Boo Seungkwan sớm đã khịt mũi cảm thấy cảnh báo có dự cảm tiên đoán không lành, khi tay chân cậu liên tục trở nên nóng ẩm bốc mùi đại dương ngứa ngáy tróc vảy gãi sồn soạt liên hồi, trong đầu lại đột nhiên nhớ về người đàn ông cướp biển Jakapo bị lọt ra khỏi con thuyền té lộn đầu vọt xuống nước vào đêm đó với con vẹt kia khiến cậu có chút giật nảy lắc đầu rùng mình; chắc là cậu sẽ chẳng xui rủi ăn ở không tốt số để mà "trời không độ "đến thế nào mà gặp lại trúng anh ta.

(Nhưng xui thật là xui thay cho cậu rằng ngày hôm nay anh ta cũng đã xin giấy xác nhận đến nhập học.... mà đã vậy lại còn được xếp vào cùng chung một lớp học với cậu Lee và cậu Boo).

- Ngày hôm nay lớp chúng ta có thêm một bạn học mới vừa chuyển đến. Xin mời em nhanh chóng bước vào đây. - Tiếng giảng viên thông báo có người trong ngành đào tạo môi trường ngôn ngữ vừa học nhảy cấp chuyển ngành từ trường khác qua theo đuổi ngành học nghiên cứu khoáng vật biển - hệ sinh thái biển ở trường Plesdis của họ.

Theo lời giới thiệu của giảng viên thì một bạn học khác vừa chuyển đến là nam, trước kia học tại trường quốc tế Gwangu họ Choi tên Hansol, nhưng lại lớn hơn các bạn học khác hai tuổi và nhập học bị muộn khoảng hai năm. (Đến chính các bạn học còn phải tự đặt ra nghi vấn có phải /"thằng bạn ma mới này"/ bị lưu ban ở lại lớp ngoài trường cũ hay không hay là có vấn đề sự cố gì mà phải chuyển trường nhập học muộn quá chừng), số người chú ý vào anh ta rất nhiều để xem thử cái tên vừa mới chuyển tới này có cái gì hay, và lý do vì sao anh ta chuyển tới đây. Âm thanh quan tâm nhốn nháo ồn ào và ngày càng trở nên náo động hơn khi người kia xuất hiện vác balô vào tại cửa lớp học.

Phòng học ngay tích tắc trở thành một cái chợ truyền thống ồn ào, địa điểm bàn luận sôi nổi khi thằng bạn mới kia đến và giới thiệu việc học. Anh ta hy vọng rằng thời gian sắp tới sẽ cố gắng phấn đấu để làm quen cho kịp với tiến trình kiểm tra thi cử của các bạn học xung quanh.

- Xin chào! Mình tên là Choi Hansol, rất vui khi được làm quen với các bạn. Hy vọng thời gian sắp tới mấy người chúng ta sẽ trở nên quen biết thân thiết hơn.

Ban đầu tất cả mọi người trong lớp đều chú ý, nhưng chỉ duy có mỗi duy nhất hai người không hề chú tâm đến việc có cậu bạn học mới chuyển vào là Seungkwan và Lee Chan. Vì Seungkwan thì đang mải mai xem tài liệu nghiên cứu và chép bài nên nào có thì giờ để kịp nhìn lên trên bảng còn Chan thì đang buồn ngủ với bài giảng loài sâm hải quỳ và giới hạn sinh thái môi trường sống của cá rô phi, cá tai tượng dông dài chán phèo đến lờ đờ gật gù gật gà. Đến khi cậu bạn cua càng Lee Chan nhìn vào mơ màng tỉnh táo thì lại nhìn thấy cái tên vừa mới học bạn mới này chính là cái tên bịt mắt cướp biển hôm bữa tối rồi bọn họ vừa mới gặp nên đã lập tức lay vai cậu Boo lắc vài cái cho nó chú ý để nhìn vào Hansol.

- Ê... ê... cậu nhìn kìa, cái tên kia có phải là cái người mà hôm bữa cậu cứu lên phải không? Sao tự nhiên anh ta ở đây vậy?

Theo hướng chỉ tay của thằng bạn thân, Seungkwan cũng ráng nhướn mắt nhìn về phía trống của bảng lớp, một phòng học dài đằng đẵng mấy trăm sinh viên khiến cho cậu nhìn đến muốn 'quáng gà' để xem cho rõ ai ở đâu mà thằng bạn đã chỉ trỏ. Nhưng khi đã xác định thấy rõ mặt ai kia rồi thì ngay chính cậu cũng mơ hồ chẳng nhớ cũng chẳng thấy có ấn tượng gì với người mình đã cứu sống ở ngoài khơi.

Mà chính bản thân cậu cũng vô cùng ngạc nhiên khó xác định không hiểu cậu bạn mới đó có thật sự đúng là cái tên xúi quẩy kia không.

- Cậu chắc không đó, ngày hôm đó thời tiết tối om mà. Tui có kịp nhìn kỹ thấy anh ta đẹp trai xấu trai già trẻ lớn bé hay không đâu. Cậu có chắc là cái tên kỳ quặc mặt lạnh lùng khó ở nhăn nhó cục mịch vừa mới chuyển đến trước cửa lớp kia không? - Seungkwan cũng không dám chắc cái người mà Chan đã nói liệu có đúng là cái tên bạn học vừa mới nhập lớp bọn họ, tất cả cũng tại bởi vì báo hại buổi tối hôm đó trời mây che phủ ánh trăng mà ở ngoài khu bãi đá cát ngầm cũng khá tĩnh mịch yên lặng. Ngoài một con cua biển+ một con cá nhám bọn họ cùng với một người /xém chút nữa tắt thở/ được may phước số do chính tay hoàng tử cá mập Boo Seungkwan cậu chính tay cứu lên rồi dùng cái đuôi cá mạnh mẽ của mình quật tới tấp méo xộp mặt dập đồ hoạ đập cho thanh tỉnh cứu lại cái mạng xoàng của anh ta một trận thì cậu làm sao mà kịp biết xác nhận anh ta xấu đẹp tính cách thế nào; chỉ tiện tay vớt đại kéo lê lết ngoài mặt cát lên thôi chứ nào có biết anh ta hình dáng tròn méo ra như nào. Làm sao mà có chuyện cái tên mặt nhăn nhó lãnh đạm “quẹo đeo” khó tiếp xúc mới chuyển tới kia là cái tên chết dở kia ở ngoài cồn cát được.

Nếu thật sự đúng ngay chốc là cái tên trước mặt này thì _nguy to_ rồi. Để anh ta mà biết được bí mật cậu là người cá thì thể nào băng nhóm hải tặc cũng sẽ cho người nổ súng xâm lăng khai thác tấn công vùng vịnh truy lùng bộ tộc người cá và bộ lạc cá mập trắng, chưa kể để cho con người khai thác được chuyện người cá có tồn tại mà không phải là trong các sách vở truyền thuyết thì thế nào an nguy tồn vong của cả tộc họ cá cũng sẽ bị tới mức lâm nguy. Cầu khấn khâm nguyện lạy trời và nữ thần Aquarina đừng có để cho cậu gặp trúng đúng hắn ta.

Nhưng chính câu xác định của cậu bạn Chan đã thành công khiến cho cậu chàng mỹ nhân ngư nào đó tay chân bủn rủn bời rời lạnh sợ toát người sắp tuột huyết áp xỉu đến nơi 'đăng xuất khỏi trái đất' chỉ vì cậu cua càng còn bảo tên bạn mới sẽ lột da ăn thịt trưng bày đem ra bờ rào "ngâm giấm" muối mặn đem lên chảo chiên sả cậu Boo.

- Trời ơi chắc mà, phen này thì cậu tiêu tùng chắc rồi... coi chừng há mà để anh ta kịp nhận ra mặt cậu thì mệt đấy, có khi anh ta sẽ bắt cậu về lột vảy lột da ngâm giấm hoặc đem phơi lên sào làm cá khô, không thì cũng là ép đóng hộp thức ăn nhanh như mấy bạn cá mòi; còn không thì sẽ ký giấy nhận huy chương hiến tặng cậu cho mấy viện hải dương học rồi lọc xương triển lãm cậu giống như mấy cái triển lãm xương nghệ thuật sau khi mất của các cụ cá mập trắng và mấy bác cá nhà táng tại Đại Tây Dương....

Bị đem đi bắt lọt da róc xương rồi còn bị nấu lên đóng hộp làm thức ăn giống như cá basa vậy thì làm sao cậu chịu được. Cậu đang bình thường là cá sống chứ không tự nhiên muốn có người sát sanh mình làm khô cá chết đâu, 'con người thật là đáng sợ quá đi mà, cha ơi, mẹ ơi, Boo Seungkwan thật sự cảm thấy sợ lắm. Con không muốn có kết cục bi đát giống hệt như mấy bác cá mập ở biển bị người ta xiên bằng cây sắt lôi lên khỏi mặt nước cắt vây cắt thịt đâu, con không muốn bị lóc xương cũng không có muốn bị lột vảy hay đem đi trưng bày ở bảo tàng đâu; con sợ rồi. Con không có muốn để tên con người xấu xa này phát hiện ra đâu '.

Cậu vì sợ hãi lạnh đến rét run người đành phải kéo chiếc ghế nhích vào trong góc tường tìm một chỗ nấp phía sau Lee Chan bảo thằng bạn che chắn cho mình để tránh cho Choi Hansol nhìn ra được người đã vô tình cứu anh ta hôm trước là Seungkwan.

- Cậu làm ơn che tui lại đi đừng có để anh ta nhìn thấy, tui hông có muốn bị cái tên " ngầu ngầu nguy hiểm" đó phát hiện ra đâu.

Và "cơn ác mộng đen tối kinh hoàng" của cậu đã thật sự chính thức bắt đầu ngay từ khi thời khắc cô giáo thông báo ở dãy bàn đầu đã chật kín chỗ ngồi và bảo anh ta chuẩn bị dọn xuống gần chỗ cuối ngồi ở phía sau cậu cùng Lee Chan.

- Ở các dãy bàn trên đã đầy hết các chỗ ngồi rồi. Em chịu khó xuống dưới dãy bàn cuối ngồi ở phía sau lưng bạn Lee Chan và bạn Seungkwan đi nhé!

- Dạ, em cảm ơn cô!

Thấy công việc sắp xếp chỗ ngồi đã gọn gàng cũng xong xuôi chỉn chu đâu vào đấy, cô giáo lập tức hắng giọng lên lịch nhắc nhở các bạn học sinh viên chuẩn bị giáo trình và tài liệu học phần bộ môn về môn học mới. Lớp trưởng giúp các bạn giữ yên lặng trong lớp vào thời gian sinh hoạt chính, đồng thời nhắc nhở những bạn nào ngồi cùng trong khu vực ở dưới những dãy tổ cuối bàn làm thành một nhóm học tập hãy giúp đỡ cho bạn học mới theo cho kịp các lớp phần bài giảng theo như chương trình trên lớp của họ; để Choi Hansol có thể học vượt cấp cố gắng đuổi theo kịp những tài liệu tiến trình cho các môn chuyên ngành và môn học đại cương của khóa sau.

- Các bạn ngồi ở dãy cuối nhớ tận tình giúp đỡ hướng dẫn bài học cho bạn Choi nhé!

- Dạ bọn em đã biết rồi ạ, cô cứ yên tâm. - Các bạn học khác vô cùng hăng hái làm quen bắt chuyện với đứa bạn mới vào lớp, ai nấy người bắt tay như quen mặt người giới thiệu xởi lởi người lại xin số điện thoại của ông bạn để tiện thời làm quen rồi add friends (cho thêm) nó vào trong danh sách group nhóm học tập trên Kakaotalk, vài người còn định cuối tuần nếu có dịp sẽ ghé qua làm khách đến chơi để cho biết nhà thằng bạn.

Người nào cũng đều cảm thấy ganh tỵ tới nơi rồi khi đứa bạn mới tới này thế mà lại được có vé xếp chỗ được cô giáo phân công ngồi ở cạnh với lớp trưởng Boo Seungkwan. 'Ghê ghê chưa, được ngồi kế lớp trưởng luôn kìa, cô thật sự rất là biết cách sắp xếp chỗ vì có khi như thế lớp trưởng sẽ thật dễ dàng trò chuyện quan tâm bạn mới chiếu cố cậu ta'.

/~Tui rất là người thuộc bộ lạc dân tộc hướng nội lại cũng vô cùng rất là sợ nói chuyện tiếp xúc ra ngoài với xã hội, tui không tiếp xúc với xã hội thì xin xã hội làm ơn đừng có kiếm chuyện đề tài tiếp xúc khai thác với tui/~.

Nhưng đối với những người khác là như thế.... chứ đối với Seungkwan thì cậu lại có nghĩ đến chuyện chiếu cố quan tâm bạn học mới cái gì, mà ngược lại càng muốn chui sâu vào một xó tránh thật xa thằng bạn học họ Choi này ra 10.000 mét để tránh cho tên này nhớ ra được đêm tối đó là người nào đã cứu anh ta.

Và câu hỏi tiếp theo của Hansol vừa khiến cho Seungkwan sợ đến đen ngỏm tối tắt mặt mày vừa hóa đá linh hồn/¡xịt keo cứng ngắc¡ / ngồi im như tượng phắt tượng thạch cao tại chỗ chỉ khi anh ta vừa khịt khịt mũi vài cái đã vừa thắc mắc vỗ vai cậu hỏi cho rõ ràng có phải bạn lớp trưởng lớp mình buổi sáng vừa mới đi dọn bể cá cảnh không mà tại sao lại nghe thấy xung quanh cậu ta thoang thoảng nồng nặc mùi cá quá vậy, đã thế mà trên ngón tay cậu ấy cũng có thấy dính thứ gì đó giống với lớp da dư của mấy con cá Koi.

- Này bạn, bạn gì đó ơi. Bạn vừa mới đi xúc bể cá của lớp đấy à? Sao trên người bạn lại nghe như có mùi cá vậy? Mà hình như có thứ gì bong tróc dinh dính ở móng tay của bạn kia. Bạn có lấy gì gỡ nó ra được không?

Hansol ngồi phốc lên chồm tới dãy bàn trước chìa tay định bịnh sẽ bóc rồi lột gỡ thứ gì đó nhìn trông giống như lớp hàng vảy ở trên mu bàn tay và cánh tay trái của Seungkwan, không ngờ lại làm cậu giật mình hoảng sợ bị đau vì tróc lớp da gân vảy vội vàng hét toáng lên rồi đẩy anh ta ngã lăn quay ra đất. Sau vài giây bình tĩnh lại cậu lập tức cho tay ra phía sau lưng áo làm hành động lấy lòng bàn tay phải vuốt nhẹ vài cái cho lớp vảy bên tay trái lặn xuống tan ra hết rồi bình tĩnh trở lại rồi chạy đến đỡ anh ta ngồi dậy, sau đó lập tức xin lỗi vì hành động đột ngột của mình vì cậu biện minh lấy lý do cho rằng: «có thể khi cậu chùi rửa dọn bể làm cho vảy của mấy chú cá vàng bị dính lâu vào trong tay nhưng lại sơ ý chưa đi rửa tay kịp, nếu mà để lâu thì nó sẽ rất dễ bị kết dính thì tới lúc đó giựt mạnh bóc ra sẽ rất đau. Mà tại vì da cậu là thuộc dạng làn da nhạy cảm lại hay dễ sợ đau đột ngột nên không có muốn người lạ tự tiện lột mấy cái vảy cá bị bám vào ra như vậy đó; chứ thật ra không hề có ý gì khác mà quá kích động hay làm ra hành động gì ẩu đả đánh đấm làm mất đoàn kết trong lớp gây hấn với Choi Hansol».

- Ấy, đừng! Làm ơn đừng có chạm vào chỗ đó.... Ấy chết rồi! Cho mình xin lỗi, đôi lúc hơi bị giật mình thì mình hơi phản ứng thái quá rồi. Thật sự xin lỗi vì đã lỡ quát cậu. Tại vì mình có hơi bị giật mình hết hồn thôi.

- À không sao đâu. Chắc là mình cũng là gọi đột ngột khiến cậu giật mình rồi, thật sự xin lỗi.

Nhưng đó cũng chỉ là đối với Hansol thì cảm thấy bất bình thường, còn đối với các bạn học khác thì lại thấy chuyện này thật bình thường diễn ra hàng ngày như cơm bữa vì ngày nào mà bạn lớp trưởng không siêng năng dọn dẹp chùi rửa bể cá cảnh. Nếu quần áo trang phục có vương chút mùi rong hồ cá mùi rêu tảo bèo nhật tân với vảy thì cũng đâu có gì phải ngạc nhiên.

- À, à bạn Choi mới chuyển đến lớp này thì chắc là không biết. Ngày nào bạn Seungkwan đây cũng đều dọn dẹp bể cá chơi cùng với mấy con cá hết, chuyện này cũng đâu có gì lạ đâu.

- Phải đấy. Bạn ấy thật sự rất là thích cá vàng đấy nha! Ngày nào bạn ấy cũng siêng năng đến chỗ mấy cái bể để cho bọn cá ăn. - Chính các bạn trong lớp còn phải nhao nhao đinh ninh thừa nhận Seungkwan là vô cùng siêng năng, nếu không nhờ có cậu ấy cho ăn rải mồi chăm sóc thì bể cá thú cưng trong lớp hằng ngày ai nấy đều bận bịu không ai thèm chùi dọn mảy may để mắt đến để nó đóng rong rêu. Chuyện cậu ấy bị ám ảnh cưỡng chế có thích mấy con cá vàng cá chép một chút thì cũng là bình thường không quá lấy gì đáng bận tâm.

- Bạn ấy hay có thói quen kỳ cục như thế, cậu cũng đừng có mà quá để tâm đến cậu ấy.

Và Choi Hansol cũng dần bắt đầu có một chút cảm thấy kỳ quặc bất thường khi lần đầu tiên lại tiếp xúc với một bạn học mà lại có sở thích kỳ dị dành một tình yêu thương mãnh liệt yêu cá cảnh đến điên cuồng giống như bạn học trong lớp Boo Seungkwan. 'Lạ thật! Dù sao thì cũng chỉ là mấy con cá vàng pingpong béo ú thôi mà, có gì đâu mà phải có người thích đến độ như vậy nhỉ?'. Nhưng sau đó anh chàng lại thôi không thắc mắc và cũng không muốn đề cập gì đến chuyện thích cá của anh bạn mới quen.

---------

Buổi học trưa sáng ngày hôm ấy cũng chỉ là một buổi gặp nhau tình cờ. Song chính câu hỏi của anh ta đã thành công khiến cho Seungkwan liên tục cảnh giác khó chịu làm cho cậu bạn cá mập vô cùng hoảng loạn, cả ngày từ buổi chiều hôm ấy kể từ lúc học bài cho đến lúc chuẩn bị bài báo cáo thì cậu cứ liên tục xài từ nước rửa tay đến nước khử khuẩn hết xịt lại rửa tay rửa chân kỳ cọ liên hồi chà xát đến mức độ sắp bung tróc cả hàng vảy cá; đến cậu bạn cua hoàng đế Lee Chan còn phải thấy xót vì đứa bạn cứ liên tục làm ra hành động chẳng biết thương tiếc gì cho chân tay và chiếc đuôi cá lộng lẫy đẹp đẽ của nó. Còn không ngăn cản dừng lại thì thế nào nó cũng chà mạnh tay cho bong da ra hết rồi "chết nghẻo" khô oặt như mấy con cá da trơn. Còn mà không có cách ngăn lại thì hôm nay mấy cái bồn nước cũng bung vòi với sự tàn phá của đứa bạn cá mập nào đó đang cố tình làm loạn phá hoại của công.

- Cậu làm gì mà cứ rửa tay rửa chân liên tục vậy? Đừng có đụng vô vòi nước nữa, tróc sạch vảy da ra chết bây giờ. Đây đã là lần thứ chục chục cậu rửa tay rửa chân rồi đấy, làm ơn biết điều thì hãy tha cho chiếc đuôi cá của mình đi; nó sẽ không phải vì biết thương cậu mà không biết chuyện bị chảy máu bị cậu hành xác tinh thần là gì đâu.

Nhưng mặc kệ cho Lee Chan ra sức khuyên nhủ ngăn cản thì Seungkwan cũng tạm thời chịu ngưng tay dừng lại vài giây phân trần, nhìn đứa bạn thân đến ấm ức úp mặt nằm ngay xuống bồn tắm muốn khóc lóc phân bua. Chà xát vừa rửa ráy chân tay vừa ghì mạnh đè vào lớp thịt da lớp vảy như thế này thì làm như bộ một con cá nhám mỹ nhân ngư như cậu thì không biết đau đơ cái là gì sao? 'Đau thấy mồ tổ, đau thấu tận tim gan óc o thấy trời thấy đất thấy ông bà tổ tiên luôn đó chứ sao mà không đau. Bộ mình cậu là cá giáp xác cá thờn bơn bằng đồng da sắt thân mình giấy thép bọc kín như người sắt bất tử cường tráng sống dai dài như thần chết hay sao mà tế bào không biết cảm giác đau'.

Chỉ là tại vì tự dưng bây giờ có một đứa bạn học lạ hoắc mới xuất hiện mà đã thế còn bị người ta xúc phạm động chạm nói mình như thể đi rửa hồ bể cá, đã thế mũi anh ta thì thính nghệ cứ như thể bọn chó nghiệp vụ - còn nếu ở dưới biển thì khả năng đánh hơi con mồi ngửi mùi thuỷ sản không thua gì bọn cá voi sát thủ, cũng tại bởi vì cô sắp xếp chỗ ngồi như thế đấy. Mà giờ thì cậu sắp sửa bị phát hiện bởi vì anh ta.

- Tớ là đang muốn cho cái hàng vảy này tróc ra hết luôn nè. Cậu chẳng nghe hồi trưa này tên Choi Hansol vừa mới chuyển tới lớp mình nói cái gì hả? Cậu ta dám nói là tui đi xúc bể cá cảnh đấy, đã thế mà cậu ta lại còn nói là trên người tui có mùi cá. Thế nào rồi cô xếp vị trí như thế thì cậu ta cũng phát hiện nhận ra.

Bản tính của loài cá mập dù cho bị miêu tả vẻ ngoài có hung tợn khát máu săn thịt giết chóc không ngừng, hay cũng là một sát thủ săn mồi đại dương thế nào thì bên trong cậu Boo vẫn là hàng cá lai là một con cá nhám nhỏ bé, một loài cá sụn vây mỏng manh yếu đuối "/mong manh dễ vỡ/ " dễ bị tổn thương. Tất nhiên! Cậu bạn nhà cua Lee Chan cũng là hiểu rất rõ điều đó, vì bản tính của đứa bạn cá của mình là thích tự suy nghĩ phóng đại, tự trù tượng hóa rồi lại tự mình làm cho mình bị sợ, bị lo lắng thái quá với những bản chất sự việc cùng những thứ tiên đoán xa vời vợi không có ( chưa thể có) thật.

Thay vì bây giờ cứ ở đây khóc lóc sợ sệt bù lu bù loa làm đủ cảnh đủ cành chống đối lại với sự lo lắng mường tượng kết quả xấu, lo sợ khóc thét vì chuyện sợ bị phát hiện thì Chan đã nghĩ rằng: thằng bạn nên để tâm để mà dừng lại lo cho thân thể của nó, cá mập lên bờ mà bị trầy trụa lột da mất vi mất vảy thì làm sao mà sống được. Cậu ấy nên để tâm mà lo cho những chuyện đó vì cái tên Choi Hansol kia cũng chẳng có rỗi thời gian gì mà đi quan tâm chuyện cậu có thích hay không thích mấy con cá vàng mà cũng không quan trọng mấy đến chuyện cậu biến thành con cá rồi từ từ xuất hiện thù lù bơi vài vòng trước mặt anh ta.

- Trước khi mà cậu ta phát hiện thì có khi cậu đã tự làm cho mình chết đến bị thương rồi, yên tâm đi. Cậu ta chẳng có rảnh hơi gì mà phát hiện ra mấy cái chuyện cậu thích mấy con cá đó đâu.

- Thích còn đỡ ấy, lỡ như mà cậu ta vẫn còn tiếp tục thăm dò tui cái kiểu điều tra tình hình về người cá như thế nữa thì lần tới chúng ta phải làm sao đây? - Hiện tại bây giờ Lee Chan thì chưa hiểu có chuyện phải thấy đáng lo ngại gì nên cậu ta chưa có nghĩ gì là sẽ thấy sợ nhưng Seungkwan thì lại thật sự cảm thấy đó hoàn toàn cảm nhận là một nỗi sợ kéo dài thành cơn ác mộng kinh hoàng đến ám ảnh, cậu thật sự chẳng biết nếu lúc sáng này cậu bạn lạ mặt kia lỡ tay giật đứt chiếc vảy hay lỡ như cậu ta vô tình gỡ ra rồi làm cậu bị thương chảy máu, đến lúc đó nếu tên đó mà biết trên người cậu bao bọc bốc lên hoàn toàn là mùi hương nồng tanh khó ngửi của vảy cá sống; đến lúc cấp thiết đừng nói là điều tra chuyện thích mấy con cá mà là người bạn học kia sẽ biết bọn họ là cá là cua thì mọi chuyện sẽ thế nào? Sẽ bị rang me rồi xiên que lẩu thái áp chảo, nướng luộc hấp bia ướp muối ớt gia vị chiên xù hay là bị đóng gói thùng mắt trắng dã chết trương ra sủi bọt bong bóng phình to lên như cá xuất khẩu cho đại lý hàng chợ thuỷ sản để mua bán mặt hàng kinh doanh.

[Có một lần thì không có nghĩa Choi Hansol sẽ không cảm thấy thắc mắc nghi vấn mà hỏi lại lần thứ hai, nhưng như thế thì làm sao để giải quyết được tình hình. Một là cậu người cá phải làm đơn nghỉ học chuyển trường, hai là mời cô phù thuỷ sứa biển làm phép đốt chích cho anh ta dị ứng tê liệt thao túng thần kinh để khỏi phải nhớ lại chuyện gì, hay chí ít là nhờ chú cá nóc cho anh ta xin ít chất độc tetrodotoxin để cho cái tên con người đó 1 phát ăn xui nghẻo luôn "đăng xuất khỏi trái đất "cho lẹ khỏi phải ghi nhớ điều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net