Chương 1.4 - Vẻ đẹp của mùa thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhún vai một cái, Tú Trân bỏ đi tất cả thắc mắc rồi bước về căn hộ trên tầng cao của mình. Nó lúc nào cũng vắng lặng như nghĩa địa, nhưng nó khiến cô thấy yên tâm. Với một tâm hồn yêu nghệ thuật và yêu cái đẹp của mình, Tú Trân tự tay bài trí căn phòng mang đậm dấu ấn cá nhân. Theo phong cách tối giản, nhưng trên những kệ lại đầy ắp sách và đồ trang trí nên trông căn phòng không đến mức trống trải. Ở bên chiếc tivi mà cô chẳng bao giờ xem, là một cái giỏ đựng đầy những cuộn tranh. Đó là những bức tranh của các hoạ sĩ tặng khi Tú Trân chuyển đến nhà mới nhưng cô chưa có thời gian để đóng khung treo.

Trong lúc tắm, Tú Trân nghĩ đến Luân, người được nhắc tên trong bữa tối. Cũng lâu rồi cô chưa liên lạc lại với anh, cô không nhớ rõ nữa. Hình như là gần một năm gì đó. Anh là một hoạ sĩ theo trường phái siêu thực, nhưng lần cuối cùng gặp nhau anh đã tặng cô một bức vẽ rất bình thường. Đó là chân dung của cô. Tú Trân không ấn tượng lắm vì nó quá nhạt nhẽo, bức tranh vẫn nằm trong cái giỏ đó và cô chưa bao giờ có ý định sẽ treo nó lên tường.

Đối với mọi người Luân là một viên kim cương ai cũng muốn đến gần, chạm một cái và ham muốn lớn hơn thì là sở hữu. Anh giàu có, tài năng, dí dỏm,... Anh có đủ những phẩm chất để có thể làm một nhân vật chính trong tiểu thuyết tình yêu. Nhưng riêng với Tú Trân thì không. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường. Khi không thể giải quyết một vấn đề anh lại chạy trốn và dùng tiền để đánh lạc hướng.

Tú Trân không có quá nhiều ấn tượng về anh dù cô biết rất rõ bản chất của anh là thế nào. Cô chẳng bao giờ tự mình trầm tư nhớ anh hay buồn bã về anh. Tất cả quá khứ quay về đều từ miệng của một người khác.

Tắm xong Tú Trân mở lại bức tranh của Luân. Trong tranh cô mặc một chiếc áo dài màu xanh ngọc và ngồi trước gương chải tóc. Trông cô như người phụ nữ sống vào khoảng những năm 1900. Tú Trân cau mày, nhìn bầu trời đen thăm thẳm qua ô cửa sổ rộng lớn và chợt thấy khó hiểu. Tại sao Luân lại vẽ bức tranh này tặng cô? Tú Trân không nhớ mình có mặc chiếc áo dài này vào lúc nào, dáng vẻ này của cô cũng rất lạ lẫm. Đây dường như là cô mà không phải là cô. Đáng nói hơn là tại sao bây giờ cô mới nhận ra bức tranh này có những điều khó hiểu?

Ngoài trời nổi một cơn gió, cuốn bay đám bụi ở tầng cao không khí vào ban công trông như một lớp sương mù mờ ảo. Có vẻ như mùa thu đã sắp kết thúc rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net