Chương 23: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Hảo (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Miêu đột ngột quay đầu lại, khuôn mặt gần như không còn da thịt, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào Ngân Tô, bên trong ẩn chứa sự điên cuồng và hận thù.

“Nhưng tôi có thể giúp cô cướp A Phong trở về.” Trước khi Tiểu Miểu phát điên, Ngân Tô lên tiếng trước, giọng điệu tràn đầy dụ hoặc, “Cô muốn có lại A Phong, để hắn chỉ thuộc về một mình cô không?”

Tiểu Miêu sửng sốt một lúc, đen tối cùng điên cuồng trong mắt đan xen thành một mạng lưới dày đặc, cô gật đầu, “…Tôi muốn… Tôi muốn A Phong, A Phong chỉ thuộc về một mình tôi, anh ấy chỉ có thể thuộc về tôi!!”

Giọng điệu Ngân Tô cực kỳ nhẹ nhàng: “Vậy cô chỉ cần trả lời mấy câu hỏi của tôi, tôi có thể giúp cô có được A Phong.”

Tiểu Miêu dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm cô, mặc dù có hơi kinh khủng, nhưng cũng có hơi ngốc nghếch, môi hơi hé mở: “Hỏi cái gì?”

Ngân Tô buông Tiểu Miêu ra, người không còn giãy giụa, giọng nói càng thêm dịu dàng hơn: “Đó chỉ là một câu hỏi rất đơn giản. Vì A Phong của cô, tôi tin chắc cô có thể trả lời được.”

Tiểu Miêu lập tức gật đầu: “Vì A Phong, tôi nhất định có thể trả lời! Tôi có thể, cô hỏi đi!”

Y tá trưởng: “…”

Cô ta đang nói dối cô đấy! !

Mặc dù Tiểu Miêu có hơi phát điên, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, không giống như những bệnh nhân điên bên ngoài đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Ngân Tô dỗ cô ấy ngồi ngay ngắn trên đệm, giống một học sinh ngoan ngoãn chuẩn bị nhận câu hỏi của giáo viên.

“Tại sao lại muốn hoàn hảo?”

“Vì A Phong.”

“Viện điều dưỡng có hứa với cô sẽ giúp cô trở nên hoàn mỹ không?”

“Có, bác sĩ Tề là người tốt. Ông ấy hứa với tôi sẽ khiến tôi trở nên hoàn hảo.” Tiếu Miêu vừa nói vừa lộ ra một tia khát khao, trên khuôn mặt gầy gò của cô hiện lên một nụ cười quái dị bệnh hoạn: “Đến lúc đó, A Phong sẽ chỉ yêu một mình tôi.”

Bác sĩ Tề là bác sĩ vô đạo đức đã khám cho họ đêm qua.

“Ừm, A Phong chắc chắn sẽ chỉ thích cô thôi.” Ngân Tô tiếp lời Tiểu Miêu, “Nhưng bác sĩ Tề sẽ giúp cô trở nên hoàn hảo như thế nào đây?”

Có thể Miêu Miêu bị lời nói lúc trước của Ngân Tô lấy lòng, không cần suy nghĩ nhiều trực tiếp nói: “Thuốc, một loại thuốc vô cùng thần kỳ. Bác sĩ Tề nói, khi tôi lột xác, tôi sẽ trở nên hoàn hảo nhất. Bây giờ tôi cảm thấy cơ thể của mình đang lột xác, tôi sẽ sớm trở nên hoàn hảo, A Phong, A Phong của tôi, A Phong nhất định sẽ thích tôi hoàn hảo.”

Ngân Tô đánh giá Tiểu Miêu một cái.

Cơ thể của Tiểu Miêu cực kỳ gầy yếu, cảm giác như chỉ da bọc xương.

Sự lột xác này…Có phải nó sẽ biến thành một bộ xương không?

Mặc dù Tiểu Miểu có thể nhắc đến là loại thuốc giúp cô ấy trở nên hoàn hảo, nhưng cô ấy không thể biết đó là loại thuốc gì. Cô ấy chỉ nói lần nào bác sĩ Tề cũng bảo cô ấy uống nó, khi tỉnh dậy sau giấc ngủ cô ấy sẽ cảm thấy hoàn hảo hơn một chút.

Ngân Tô có hơi không nói nên lời, không phải cô ấy thật sự bị bác sĩ Tề PUA đấy chứ?

Thuốc…

Ngân Tô chạm vào lọ thuốc trong túi áo gió, không biết thuốc này có giống với thuốc Tiểu Miêu đã uống không?

“Còn một ngày nữa… tôi sẽ trở nên hoàn hảo.”

Tiểu Miêu vòng cánh tay gầy guộc quanh người, thấp giọng thì thầm đầy chờ mong và khao khát.

Một ngày…

Thời gian trong phó bản của họ là ba ngày, ngày mai là ngày cuối cùng.

Cốt truyện của phó bản này có gì đó không ổn với…

Theo ý tưởng hoán đổi, những người chơi là những kẻ ngu ngốc bị lừa cung cấp thể xác, vì vậy nhóm người hoán đổi với bọn họ phải là những người giàu có quyền quý bề trên.

Nhưng… Nghe bác gái áo sơ mi hoa nói, Tiểu Miêu là một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường, không phải là một người giàu có gì cả.

Nếu bối cảnh phó bản của người chơi là phe giàu có, thì Tiểu Miêu chính là cơ thể mà họ muốn hoán đổi, nhưng thân thể này… Hoàn hảo chỗ nào?!

Muốn nói hoàn hảo thì cơ thể của người chơi càng hoàn hảo hơn.

Chẳng lẽ mục đích cuối cùng là để Tiểu Miêu chuyển sinh vào trong cơ thể người chơi… Nếu như vậy, người chơi sẽ không vượt qua được phó bản.

…Không phải không thể.

Rốt cuộc, mục đích chính của trò chơi là khiến người chơi không thể vượt qua phó bản.

Ngân Tô không hỏi thêm được thông tin hữu ích nào đành kết thúc cuộc trò chuyện.

Tiểu Miêu vẫn chưa quên lời hứa của Ngân Tô với cô ấy, “A Phong … Cô nói cô sẽ giúp tôi giành lại A Phong. A Phong của tôi đâu?”

Giọng điệu của cô ấy trở nên kỳ lạ, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào Ngân Tô.

“Chờ đợi.”

Ngân Tô thốt ra hai từ này, rời khỏi phòng ngay lập tức.

Ngoài hành lang vang lên hai tiếng rầm, như thể cánh cửa bị đá mạnh ra. Sau đó, có tiếng đánh nhau kỳ lạ, trong vòng một phút, Ngân Tô quay lại kéo theo một bệnh nhân mất trí.

“A Phong của cô.” Ngân Tô đẩy bệnh nhân đến trước mặt Tiểu Miêu.

Tiểu Miêu nhìn chằm chằm người nằm bất động trên mặt đất, lắc đầu, giọng nói lại trở nên sắc bén: “Không… Hắn không phải. Hắn không phải A Phong, cô lừa tôi… Cô gạt tôi! !”

Tiểu Miêu tức giận đến vặn vẹo cả khuôn mặt.

Y tá trưởng lặng lẽ lùi lại…Chạy à? Bên ngoài vẫn còn một đám bệnh nhân mất trí, cửa vẫn bị khóa chặt, cô ta đi đâu đây?

Ngân Tô vẫn bình tĩnh đứng đối diện với Tiểu Miêu, không hề tỏ ra sợ hãi mà nhếch môi cười khẽ: “Hãy nhìn kỹ xem, anh ta có thật không? Cô đang trở nên hoàn hảo, A Phong cũng đang trở nên hoàn hảo để phù hợp với cô. Nhìn đi, hai người giống nhau đúng không? Đây là A Phong của cô, cô không nhận ra anh ta sao?”

“…” Tiểu Miêu có vẻ hơi lung lay.

Cô ấy thì thầm lặp lại những lời của Ngân Tô: “A Phong cũng đang trở nên hoàn hảo… giống nhau, chúng ta cũng giống nhau…”

Giọng điệu của Ngân Tô rất bình tĩnh: “Đúng vậy, chỉ khi cả hai người đều trở nên hoàn hảo thì mới có thể ở bên nhau lâu dài. Bác sĩ Tề không nói cho cô biết sao?”

“Hãy cùng nhau trở nên hoàn hảo…Thật lâu dài…”

Tiểu Miêu nhìn người trên mặt đất, dường như anh ta đang dần dần chồng lên rồi hòa nhập với A Phong trong kí ức của cô.

“Thật lâu dài…”

Ngân Tô vốn định thừa dịp Tiểu Miêu chú ý đến niềm vui mới thì rời đi, nhưng khi cô đưa tay ra, cô đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào cổ tay cô ấy.

Trên cổ tay Tiểu Miêu có một dãy số.

[0130125]

  
Dãy số này thuộc về Phó Kỳ Kỳ.

Ngân Tô kéo người trên mặt đất đi, Tiểu Miêu đưa tay ra kéo người kia, cô ấy nhìn Ngân Tô với vẻ không hài lòng, như thể không hiểu tại sao cô lại muốn kéo ‘A Phong’ đi.

Ngân Tô khẽ nâng cằm, ánh mắt dừng lại trên cổ tay: “Dãy số đó có ý nghĩa gì?”

Tiểu Miêu nhìn dãy số, rồi nhìn ‘A Phong: “Không… Biết, bác sĩ Tề viết cho tôi. Cô trả A Phong lại cho tôi được không?”

Từ trong phòng đi ra, Ngân Tô dùng đèn pin lắc lắc y tá trưởng: “Cô có biết những con số đó có ý nghĩa gì không?”

Ban đầu, dãy số này xuất hiện trên mảnh giấy trong tay của cựu y tá trưởng.

Y tá trưởng hiện tại chắc cũng biết nhỉ?

Y tá trưởng bị ánh đèn chiếu vào, sắc mặt trắng bệch, môi run run, thật thà trả lời: “Mã số hồ sơ.”

“Cô biết thật à?”

“…”

Cô ta có nên cảm ơn chính mình vì đã biết không?

Ngân Tô kiểm tra lại những bệnh nhân mất trí khác, một số bệnh nhân có mã số trong tay, một số thì không, nhưng những mã số đó không khớp với mã số của những người chơi khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net