Chương 24: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Hảo (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Ngân Tô ra ngoài, cô bắt y tá trưởng đưa mình đến phòng hồ sơ, y tá trưởng không dám từ chối.

Ngân Tô dễ dàng lấy được hồ sơ thuộc về cô…Chỉ lấy được của một mình cô.

Cột mã số trên các hồ sơ khác trống không, mặc dù mở ra xem tên, cũng có thể lấy được mã số từ thông tin bên trong.

Nhưng hồ sơ lưu trữ ở đây… Chất đống như núi, lộn xộn, gọi nó là bãi rác cũng không ngoa.

Không biết phải tìm đến năm nào tháng nào?

Ngân Tô đã kiểm tra hồ sơ của mình, nhưng nội dung bên trong chẳng có ích gì.

Vì thế, thứ quan trọng không phải là hồ sơ, mà là mã số.

Chỉ khi biết mã số, mới có thể dễ dàng tìm thấy hồ sơ của mình trong phòng lưu trữ…Hoặc có các chức năng khác.

Ví dụ như tìm NPC tương ứng với bản thân.

Ngân Tô cảm thấy đây hẳn là manh mối giúp vượt qua phó bản.

Người chơi phải biết trước mã số của mình, hiện tại có ba cách để lấy mã số, cách thứ nhất là lấy tờ giấy trong tay y tá trưởng, cách này rất đơn giản, rõ ràng.

Nhưng vì người chơi mới vào phó bản nên không dám lấy đồ của y tá trưởng.

Đối với bàn y tá và phiếu khám bệnh họ nhận được, trên đó không có dãy số tương tự.

Cô không bao giờ nhìn thấy tờ giấy của y tá trưởng nữa.

Vì vậy, một khi người chơi bỏ lỡ ngay từ đầu, thì nó hoàn toàn bị bỏ lỡ.

Cách thứ hai là phòng hồ sơ.

Trong phòng hồ sơ khổng lồ được đặt ngẫu nhiên, hết túi hồ sơ này đến túi hồ sơ khác, dùng tên để tìm hồ sơ thuộc về mình, sau đó lấy mã số từ đó.

Ngay cả khi người chơi nghĩ đến điều này, cũng không có nhiều thời gian.

Cách thứ ba là lọ thuốc bác sĩ cho uống buổi tối, trên nắp lọ có mã số.

Nhưng khi uống thuốc, chính y tá là người mở nắp lọ và đưa cho người chơi. Sức mạnh của bác sĩ là mạnh nhất trong số các NPC đã ra sân hiện tại, ngay cả Khang Mại cũng không làm được, những người chơi khác sao có thể lấy được?

Nếu không biết mã số, sẽ không thể tìm thấy NPC tương ứng.

Chậc.

Có cảm giác phó bản này thực sự muốn giết tất cả người chơi.

Ngân Tô cử y tá trưởng đang run rẩy đến bàn y tá, bảo cô ta băng bó tay thật kỹ để ngày mai không làm chậm trễ công việc.

Y tá trưởng chỉ dám chửi thầm trong đáy lòng, nhìn Ngân Tô rời đi với ánh mắt đau khổ.

Ngân Tô lấy phiếu khám bệnh mới do một y tá khác đưa cho cô, chậm rãi quay trở lại phòng bệnh.

Tối nay sẽ có một cuộc kiểm tra.

Cách thời gian tắt đèn có lẽ không còn lâu, Khang Mại đã ở trong phòng, hắn đang kéo quần lên xem vết thương của mình.

Khi Ngân Tô đi vào, Khang Mại đã bỏ quần xuống, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Cô có thấy Tiểu Miêu không?”

Vốn dĩ hắn định bàn chuyện đi chung với Ngân Tô, nhưng sau bữa tối, cô ở lại hoa viên một lúc, rồi hắn không gặp lại cô nữa.

Họ đã trao đổi một số thông tin, nhưng rõ ràng cô không có ý định hợp tác với bất kỳ ai.

Đây là một người chơi độc lập hơn hắn.

“Có.”

Ngân Tô rút ra một mảnh giấy từ dưới phiếu khám bệnh.

Khang Mại đang định hỏi xem có manh mối gì không, thì một tờ giấy đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hắn vô thức cầm lấy.

[0171131]

  
“Cái này… giống với những con số trong phòng trưng bày đêm qua phải không? Cô đưa tôi cái này để làm gì?”

Cô gái chỉ nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Cứu mạng.”

“??”

Khang Mại vẫn chưa hiểu lắm, Ngân Tô đi gặp những vị khách ở trong ấm nước của mình nên cô không định giải thích thêm.

Mặc dù Khang Mại trông có vẻ to lớn nhưng hắn là một người chơi rất chừng mực lại thông minh.

Bây giờ trong tay hắn không còn manh mối nào có giá trị, Ngân Tô sẽ không nói cho hắn biết, hắn sẽ không ép cô nói ra.

Rốt cuộc, nếu ‘cứu mạng’ mà cô ấy nói là sự thật, thì cô đã thể hiện lòng tốt rồi.

Hắn nắm tờ giấy, ngẫm nghĩ hồi lâu, dãy số này có liên quan gì đến phòng trưng bày?

Hay là hắn lại đến phòng trưng bày?

Đi ban đêm rất nguy hiểm…Ngày mai đi ban ngày thì tốt hơn.

Sau khi tắt đèn, Khang Mại vẫn cảm thấy buồn ngủ như đêm qua, thậm chí còn tệ hơn đêm qua, không thể tỉnh táo nổi.

Khang Mại tranh thủ buổi chiều nghỉ ngơi, chưa kể đám người Mạc Đông, không biết đêm nay bọn họ có thể dậy lại hay không.

May mắn thay, khi y tá mặc áo xanh gõ cửa, Ngân Tô đã tốt bụng đánh thức hắn.

Lần đầu tiên Khang Mại cảm ơn Mạc Đông và những kẻ ngốc đó vì lúc chọn phòng đã ra xa lánh hắn.

Hắn nhìn ra được cô không có quá nhiều ác ý với người chơi…Hay nói cách khác, cô không quan tâm đến người chơi khác. Cho nên bất kể người chơi làm gì, cô cũng không để ý.

Nếu nhóm người của Mạc Đông chủ động thể hiện lòng tốt với cô, có lẽ cô sẽ giúp họ khi có thể.

Khang Mại nhìn chiếc ấm sạch sẽ lại bắt đầu kêu ùng ục, bên trong phát ra những tiếng kêu thảm thiết quái dị.

Đêm đầu tiên, chiếc ấm không hề kêu một tiếng, nửa khuôn mặt của nó kẹt ở trong khe hở nắp đậy, hai tròng mắt đảo quanh, không biết là thương cảm cho vị khách mới hay là hả hê vì kết cục của người khác giống như mình.

Khuôn mặt hung dữ của Khang Mại không khỏi co giật.

Người gọi bọn họ không phải y tá tối hôm qua, Ngân Tô đã có một cái đèn pin trên tay nên cô cũng không làm gì y tá.

Ngược lại sau khi Khang Mai xác định những y tá này không thể làm hại họ ở đây, đã lấy được đèn pin.

Đạo cụ này sẽ có ích.

Khi Ngân Tô đi ngang qua bàn của y tá, cô ý liếc nhìn vài cái rồi đi vào phòng trực bên trong, nhưng cô không thấy người được gọi là y tá trực ban.

“Anh có thấy y tá trực đêm qua không?”

“Không.”

Ngân Tô suy nghĩ: “Xem ra, muốn y tá trực ban xuất hiện cũng phải có điều kiện khác… Tỷ như bác sĩ xuất hiện ở khu khám bệnh.”

Lúc đầu Ngân Tô không muốn đi khám mà đợi bác sĩ đến cung cấp dịch vụ rồi gặp y tá trực ban. Dù sao cũng ở đây hai ngày rồi, còn chưa chào hỏi y tá trực ban, làm vậy rất mất lịch sự.

Nhưng nghĩ lại, tối hôm qua có một số người chơi không đi kiểm tra, đêm nay hẳn là có một số người chơi không dậy nổi, biết đâu có thể nhìn thấy y tá trực ca lơ là nhiệm vụ.

Hơn nữa tối nay cô còn có việc tốt khác cần làm…

Ngân Tô vẫn đi xuống cầu thang từ cửa sổ, khi đi ngang qua hoa viên, cô không ngần ngại sử dụng giám định vạn vật.

[Hoa quế]

[Cỏ dại]

[Cỏ dại]

[Hoa hồng Pierre de Ronsard]

[Hoa Thanh Xà]

[Veronica persica]

[Hoa Mộc Lan Tím]

[Đất]

[Đất nhuốm máu]

[Cục đá]

Ngân Tô nhướng mày, đi đến khu vực được đánh dấu, nhặt một cành khô, đào đất trong bồn hoa.

Màu của đất khác với màu bình thường, nhưng không có mùi máu.

“Sao vậy?” Khang Mai đi theo Ngân Tô, thấy cô đột nhiên bắt đầu đào luống hoa, hắn khó hiểu hỏi: “Thời gian hôm nay trễ hơn hôm qua, chúng ta phải nhanh chóng đến khu khám bệnh.”

Đêm qua, lúc hắn bị gọi lên vừa qua ngày mới, còn 55 phút nữa mới đến giờ kiểm tra. Hôm nay hắn thức dậy lúc 0:20, thời gian kiểm tra vẫn là 0:55, chỉ còn 35 phút nữa.

Họ không đi xuống cầu thang, họ có đèn pin, nên họ có đủ thời gian.

Nhưng thời gian bị rút ngắn lại, ai biết được những bất ngờ nào đang đợi họ.

“Nơi này……”

[Xào xào——]

Cơ thể của Khang Mại đột nhiên trở nên ngắn hơn, giây tiếp theo hắn đã bị kéo vào vào trong những bông hoa.

Ngân Tô quay người lại, thấy lối đi phía sau không biết từ lúc nào đã lặng lẽ phủ kín dây leo, thấy mình bị phát hiện, dây leo ngừng ẩn nấp, nhanh chóng lao về phía Ngân Tô, định quấn lấy chân cô.

Ngân Tô: “…”

Những sợi dây leo quấn quanh chân Ngân Tô, đang cố gắng dùng sức kéo cô vào trong những bông hoa, nhưng ngay lúc chúng dùng sức, chúng đột nhiên không cảm nhận được con mồi của mình.

Họ đã bị cắt đứt!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net