Chương 29: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Hảo (29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khang Mại không biết Ngân Tô đã đưa bác sĩ đi đâu.

Cô có sức khỏe tốt, nhưng hắn thì không. Cho nên hắn cũng lý trí không đi ra ngoài, hai con quái vật trong ấm nước có thể biết Ngân Tô đã trở về, lúc này bọn chúng cũng rất yên tĩnh, không có rộn lên.

Thời gian trôi qua, trong hành lang lại vang lên một âm thanh khác.

Giống như thứ gì đó đang đi đi lại lại trong hành lang.

"Đói quá... đói quá..."

"Tôi rất đói......"

Giọng nói này phát ra từ phía cửa, rất gần... gần đến mức khiến người ta tưởng rằng trong giây tiếp theo sẽ có thứ gì đó ở bên ngoài mở cửa bước vào.

"Cạch--"

Tay nắm cửa được ấn xuống,
cánh cửa từ từ được đẩy ra.

Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt tái nhợt ngoài cửa, nhưng đôi mắt lại tỏa ra ánh sáng xanh rợn người, chăm chú nhìn hắn, chảy nước miếng.

Đồng tử Khang Mại co rụt lại, sao đối phương có thể tự mở cửa! !

Nhưng mà, rất nhanh hắn đã không còn tinh thần đâu mà suy nghĩ vấn đề này, bởi vì đối phương lao về phía hắn như sói đói.

"A--"

Khang Mại nghe thấy tiếng kêu của Phó Kỳ Kỳ, nhìn qua cánh cửa khép hờ, Phó Kỳ Kỳ bị thứ gì đó đuổi theo chạy qua.

Có vẻ không phải một mình hắn bị tấn công...

Khang Mại đưa tay chống lại người vừa lao tới, dựa vào chiều cao và tầm vóc của mình, dùng sức nặng đè người dưới thân, kéo chăn bên cạnh quấn lên cổ người đó, siết chặt lấy.

Nằm cạnh nhau trong ấm đun nước trên tủ đầu giường ngủ, hai con quái vật rất ăn ý nhấc nắp lên, nhìn Khang Mại bóp cổ kẻ tấn công đến chết.

Khang Mại chắc chắn rằng người bị bóp cổ không còn vùng vẫy nữa, từ từ nới lỏng vòng tay. Hắn liếc nhìn hai con quái vật trong ấm nước, mới phát hiện trong mắt bọn chúng có chút hả hê và chờ mong.

"..."
  
Chúng đang mong đợi điều gì?
Sau gáy Khang Mại phát lạnh, thân thể lao vào lối đi giữa hai chiếc giường, đập vào người đồng chí phóng viên không biết sống chết nằm trên mặt đất.
  
Một người đàn ông nhảy xuống từ trên giường của hắn. Người đàn ông nhảy dựng lên, lập tức bò về phía lối đi, vừa bò vừa lẩm bẩm: "Đói... đói quá... thơm quá, thơm quá!"

Khang Mại nổi da gà khắp người, nhanh chóng đỡ lấy giường của Ngân Tô, đá vào ngực anh ta.

Người đàn ông lại ngã xuống giường, nhưng dường như anh ta không cảm thấy đau chút nào, lại lao về phía hắn.

Người đàn ông làm ngơ với đồng chí phóng viên trên mặt đất, trong mắt chứa ánh sáng xanh anh ta chỉ có Khang Mại, một người đàn ông to lớn trông rất ngon miệng.

"Mẹ nó..."

Khang Mại tức giận chửi bậy, đứng dậy chạy sang phía bên kia căn phòng.

...

...

"Rầm..."

Ngân Tô giật mình vì chiếc ghế bay, cô kéo cửa chặn mình lại để tránh chiếc ghế rơi xuống mặt.

"Nguy hiểm quá......"

Ngân Tô thò đầu vào trong phòng xem thử.

Khang Mại bị người đàn ông ép vào góc tường, nhe răng trợn mắt muốn cắn hắn một cái. Khang Mại dùng chiếc đệm sô pha bên cạnh chặn trước mặt anh ta, người đàn ông cắn chặt đệm, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu không rõ ràng: "Đói... cho tôi ăn chút gì đi, tôi đói quá..."

Ngân Tô: "..."

Mãnh nam(*) chiến đấu với bệnh thần kinh!

Rất kích thích!

Ngân Tô không đi giải cứu Khang Mại, người dường như không thể ngăn cản người đàn ông, sau khi vào phòng đi về phía tủ đầu giường.

Ngón tay của cô trong hư không lơ lửng qua lại, cuối cùng gõ nhẹ vào cái ấm thứ nhất: "Tao vẫn yêu mày nhất."

Quái vật trong ấm nước: "???"

Ngân Tô búng ngón tay, cầm lấy chiếc ấm thứ hai, đi tới phía sau người đàn ông, túm tóc anh ta giật lại, trước khi người đàn ông kịp phản ứng đã cầm chiếc ấm đổ vào miệng.

"Ừng ực... ọc ọc..."

Chiếc ấm áp mạnh vào miệng anh ta, dòng nước đỏ sẫm theo vòi bị ép vào miệng, lượng nước nuốt xuống không kịp chảy xuống cằm vào cổ áo, rất nhanh trên mặt đất chảy ra một vũng máu nhỏ.

Người đàn ông chỉ cảm thấy miệng lạnh như hầm băng, bên trong hình như có thứ gì đó, dọc theo miệng bò xuống cổ họng, vừa ngứa vừa đau...

Khang Mại đang thở hổn hển vì sợ hãi kéo dài. Trong l mắt hắn, cô gái đang vô cảm nắm lấy tóc của người đàn ông. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu xiên vào một bên khuôn mặt cô, lộ ra vẻ nghiêm nghị, xinh đẹp đến mê người.

Người đàn ông không thể nhìn thấy, nhưng hắn có thể nhìn thấy con quái vật trong ấm đun nước cũng bị cô đổ xuống.

Nước trong ấm cạn đáy, cô gái buông người đàn ông ra.

Người đàn ông kêu lên một tiếng rồi mềm nhũn ngã xuống đất, bụng phình to như bị nhét một quả dưa hấu.

Ngân Tô nhìn xuống anh ta, "Anh ăn no chưa?"

"A... a..." Người đàn ông dùng hai tay gãi cổ họng, miệng phát ra âm thanh mơ hồ đau đớn.
  

"A..." Ngân Tô khẽ thở dài, không vui nói: "Hình như anh không thích bữa tối tôi chuẩn bị, không hợp khẩu vị sao?"
  
"Không sao, tôi vẫn còn một cái ấm." Ngân Tô lại cười, "Đến sớm không bằng đến đúng lúc, đều cho anh hết."

Những ngón tay của người đàn ông cào vào cổ họng cho đến khi chảy máu, bụng anh ta phồng lên, như thể đang thở, cái bụng vẫn đang lớn lên.
  

Anh ta kinh hoàng nhìn Ngân Tô, lắc đầu nguầy nguậy.

Không...
  
"Kh. . ."
  
Người đàn ông muốn nói, nhưng khi anh ta mở miệng, chỉ có một âm thanh rừ kỳ lạ.
  
Lúc này, bụng của người đàn ông bị một vật gì đó đẩy lên thành một cái túi cao, cái túi từ rốn di chuyển lên trên.
  
Người đàn ông không quan tâm cổ họng, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.

Tiếng máu thịt bị cắt rất rõ ràng trong bóng tối, máu phun ra từ bên dưới người đàn ông. Một bàn tay nhợt nhạt nhuốm máu thò ra từ bụng, nắm lấy phần thịt nát và kéo mạnh.
  
"..." Khang Mại nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh tởm.

Hắn nghĩ người bạn cùng phòng tâm thần của mình là con quái vật.

Rất kinh khủng!

...

...

  
Người đàn ông nằm trên mặt đất, đôi mắt đã mất đi ánh sáng, nhìn chằm chằm vào bóng tối, như thể không thể tin được mình lại chết như vậy.

Con quái vật từ từ mở bụng người đàn ông chui ra từ bên trong. Nó trở lại kích thước con người bình thường, toàn thân đầy máu thịt, thích thú liếm ngón tay.

Ngân Tô rất ghét nó, "Rửa sạch đi, sao mày không thích sạch sẽ gì hết vậy?"

Quái vật:"......"
  
Sạch sẽ thì thích làm gì? Nó chỉ thích nó như thế này! !
  
Ngân Tô liếc nhìn nó, con quái vật run rẩy miễn cưỡng kéo người bê bết máu đi, từng bước một để lại dấu chân máu.

Ngân Tô gọi nó từ phía sau: "Nhớ quay lại nhé."

Quái vật:"......"

Nó sẽ không quay lại đâu! Hee hee hee! !

Người phía sau hình như biết nó đang nghĩ gì, "Mày mà không về, nếu tao bắt mày thì chết chắc, ha ha."

Quái vật:"......"

Chết tiệt!

Mẹ kiếp, ghét, ghét! !
  
Ăn thêm hai người nữa! !
  
Con quái vật chạy thẳng qua cửa, ngay sau đó trong hành lang vang lên một tiếng hét ngắn.

...

...

Trong phòng, Ngân Tô và Khang Mại, những người vẫn đang ngồi trên mặt đất, mở to mắt nhìn nhau. Một lúc sau, Ngân Tô lên án: "Tại sao anh lại cho người lạ đi vào?"

Nhìn người bạn cùng phòng thần kinh một giây trước còn như bị NPC ác độc nhập vào người, một giây sau đã trở nên đáng tin cậy như một người cán bộ lớn tuổi, Khang Mai có khổ nhưng không thể nói thành lời: "Tôi không cho, hắn tự mở cửa đi vào."

Hắn không ngu, sao có thể để thứ này vào phòng?
  
Ngân Tô nhướng mày, sau đó nhìn xuống người đàn ông, thấy anh ta đang mặc bộ quần áo sọc của bệnh viện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net