Chương 30: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Hảo (30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ, y tá chỉ có thể gõ cửa, hiển nhiên không thể tự mình mở cửa đi vào phòng bệnh.

Nhưng…Bệnh nhân, giống như họ, có thể mở cửa.

Không quan trọng mở cửa phòng nào…

Tuy nhiên, đối với những bệnh nhân đi tìm ăn, họ có thể ăn tối ở mọi nơi, có gì để chọn đây.

Đây mới là mối nguy hiểm thực sự vào ban đêm.

Bệnh nhân có thể mở cửa bất cứ lúc nào.

Một khi người chơi bị buộc phải ra khỏi phòng, sẽ có các bác sĩ, y tá túc trực bên ngoài… Cả những quái vật khác nữa.

Nguy hiểm gấp ba, người chơi làm sao tránh được?

Đầu óc Khang Mại xoay chuyển rất nhanh, hắn đã nhanh chống nghĩ đến việc giảm bớt chỗ ngồi trong nhà ăn vào ban ngày: “Giảm bớt chỗ ngồi trong nhà ăn là để tránh cho những bệnh nhân này ăn no. Nếu những người này bị đói buổi tối họ sẽ đi tìm đồ ăn, sẽ đến mở cửa phòng….phó bản này thực sự không cho chúng ta bất kỳ cơ hội sống sót nào.”

Sắc mặt Khang Mại u ám, không biết hắn có thể sống sót rời khỏi phó bản này hay không?

Ngân Tô lấy lọ thuốc giật được từ y tá trực ban ra, lắc lắc, rất hợp lý nói: “Tôi vẫn giữ lại.”

Giống như những viên thuốc này.

Cô hỏi ý kiến y tá trực ban, sau khi uống viên thuốc này sẽ không gặp quái vật, sẽ không bị những bệnh nhân đói khát này tấn công. Ít nhất nó sẽ giúp người chơi không trở thành mục tiêu chính, có thể bị bỏ qua hoặc giảm cảm giác tồn tại.

Viên thuốc giống như lá chắn bảo vệ vào ban đêm.

Nhưng……

Y tá trực ban sẽ không ngoan ngoãn giao thuốc ra.

Người chơi phải uống thuốc ngay tại chỗ, y tá trực ban sẽ tấn công người chơi trong khi người chơi đang uống thuốc.

Nếu người chơi không uống nó ngay tại chỗ, y tá trực ban cũng sẽ tấn công người chơi.

Tóm lại, uống hay không, y tá trực ban cũng sẽ tấn công.

Y tá trực ban khỏe hơn bác sĩ trực ca đêm.

Tất nhiên, đối với Ngân Tô mà nói rất yếu… Nhưng đối với những người mới đến khác,

có vẻ rất mạnh.

Họ hầu như không thể lấy được những viên thuốc khỏi tay các y tá đang trực.

Ngân Tô trầm ngâm nhìn lọ thuốc trong tay: “Đáng lẽ phải có những cách khác để lấy được những viên thuốc, nhưng nhiệm vụ phụ này thì không ai quan tâm cả.”

Cũng giống như mã số hồ sơ của người chơi, có một số cách để lấy nó.

Khang Mại: “Điều đó chẳng phải vẫn khiến chúng ta đi vào ngõ cụt sao?” Manh mối để lại cho bọn họ được giấu quá sâu, còn không bằng không biết.

Ngân Tô nói thật: “Trò chơi muốn người chơi phải chết.”

“…”

Nói thì đúng, nhưng độ khó của phó bản mới rất bất thường! !

Họ không có đạo cụ tích lũy trong tay nên không thể sống sót qua phó bản khó!

Ngân Tô: “Nhưng tôi đồng ý, phó bản này dường như muốn giết người chơi, đầy ác ý.”

Khang Mại: “…”

Phải! !

“Độ khó của phó bản trước của anh như thế nào?”

“Cũng không khó lắm…” Khang Mại không thể nói nội dung cụ thể của phó bản, chỉ có thể dùng ẩn dụ: “Có lẽ diễn tích bản đồ và độ khó chỉ như nhà ăn thôi.”

Ngân Tô: “???”

Ở nhà ăn hầu như không có khó khăn gì.

Có phải tất cả các phó bản người mới đều như thế không?

Cô không thể cho bất cứ nhận xét gì về độ khó của phó bản này, thế phó bản mới mà cô đã vượt qua thì sao? Địa ngục có khó hơn vậy không?

Cô muốn ra ngoài xem…

Chờ đã!

Cô sẽ không quay lại trong phó bản này vô tận một lần nữa đúng không?!

Độ khó này còn chưa đủ… Chẳng lẽ viện điều dưỡng này chỉ là tân thủ thôn, ngoài cửa sắt còn có bản đồ lớn hơn nữa sao?

Nghĩ đến khả năng này, Ngân Tô há hốc mồm, đồng tử vỡ vụn, cô sẽ không xui xẻo như vậy chứ?

Nhưng cô đã rất xui xẻo.

“Cô sao vậy?”

Khang Mại nhận thấy có điều gì đó không ổn trên khuôn mặt của Ngân Tô, đây là lần đầu tiên sau hai ngày ở trong phó bản, hắn thấy một chút… Sợ hãi trên khuôn mặt của cô?

Phải, đó là sự sợ hãi.

Cô không sợ hãi khi nhìn thấy những con quái vật vô nhân tính, cô không sợ hãi khi gặp những loại cây kỳ lạ trong hoa viên, cô thậm chí không sợ hãi khi đối mặt với bệnh nhân vừa rồi … Cô không sợ hãi.

Sao lúc nói chuyện với hắn mà đột nhiên lại lộ ra vẻ mặt này…

Có thể nào họ thực sự không thể vượt qua phó bản này, sẽ chết ở đây hay không? !

“Sẽ không.”

“Cái gì sẽ không?”

“Sẽ không quay lại.”

“???”

Ngân Tô quay người bỏ đi.

Khang Mai không hiểu ra sao, cái gì sẽ không quay lại?

Ngân Tô cảm thấy hẳn là mình đã suy nghĩ nhiều, phó bản này và phó bản đầu tiên căn bản không là cùng độ lớn.

Cạm bẫy chết chóc trong phó bản đầu tiên kỳ quặc đến mức cô bước ra ngoài bằng chân phải trước, mở cửa bằng tay trái, không dùng thìa để ăn…

Phó bản này rất khó đối với người chơi, nhưng không phải là hoàn toàn không thể vượt qua.

Ngân Tô thở ra, cô tuyệt đối không cần tuần hoàn lần nữa! Cô muốn thoát khỏi cái nơi chết tiệt này! !

Khang Mại không biết chuyện gì đã xảy ra với Ngân Tô, hắn đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn xác chết nằm trong vũng máu, rồi nhìn phóng viên nằm ở lối đi của hai chiếc giường, bệnh nhân đã chết trên giường của hắn.. .

Căn phòng của họ trông giống như một hiện trường giết người.

Khang Mại quay lại giường, đẩy bệnh nhân mà hắn bóp cổ chết rồi ngồi lên giường không cần quan tâm có sạch sẽ hay không.

Hắn liếc nhìn phía đối diện, Ngân Tô đang ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào chiếc ấm đun nước trên bàn cạnh giường ngủ, vẻ mặt trầm tư.

Ngay khi hắn định quay đi, Ngân Tô đột nhiên quay mặt lại, liếc mắt nhìn hắn, “Anh muốn uống thuốc không?”

“……Cái gì?”

Ngân Tô mở nắp lọ thuốc, đổ ra một viên thuốc từ bên trong, trực tiếp ném qua.

Khang Mại bắt lấy nó trong tiềm thức.

Viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu nằm gọn trong lòng bàn tay, màu như máu, khiến người ta có cảm giác điềm gở.

Thuốc y tá trực ban cho…

Trên mặt Ngân Tô không nhìn ra vẻ mặt lúc trước nữa, trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày, “Không biết có tác dụng phụ gì không, ăn hay không là tùy ở anh.”

Khang Mại nghe thấy tiếng bước chân, tiếng mở cửa ngoài hành lang, có khá nhiều bệnh nhân chưa ăn tối nay…

Liệu cơ thể của hắn có thể chống chọi nổi những bệnh nhân đó không?

Ngay cả khi cô ở trong phòng…

Cô cũng không nhất định sẽ ra tay.

Khang Mại sẽ không bởi vì mấy lần trước cô đều giúp đỡ, thì cho rằng những lần sau cô cũng sẽ giúp mình. Nếu cô đột nhiên đổi ý, không giúp, hắn sẽ chết.

Hiện tại cô cho hắn uống viên thuốc này, rất có thể là muốn xem tác dụng cụ thể cùng tác dụng phụ của viên thuốc…

Khang Mại bị coi như vật thí nghiệm cũng không có suy nghĩ nhiều, nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy.

Những thứ trong phó bản có thể cứu sống bạn, hoặc nó cũng có thể giết chết bạn.

Khang Mại chỉ còn có thể sử dụng thiên phú thêm hai lần, ngày mai còn có một ngày một đêm.

Nguy hiểm nhất là đêm mai…

Cô gái này có lẽ đã nghĩ ra cách để vượt qua phó bản.

Hắn phải uống viên thuốc này.

Sau khi cân nhắc, Khang Mại đã chọn uống thuốc.

Chỉ trong vài phút, hắn cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều, thuốc này có thể giảm bớt ô nhiễm?

“Cảm thấy như thế nào?”

“Bớt mệt mỏi…dường như giảm bớt ô nhiễm. Có tác dụng tương tự như kiểm tra sức khỏe ban ngày, nhưng chỉ có tác dụng này thôi sao?”

Không nên…

Việc kiểm tra trong ngày hoàn toàn miễn phí, không cần phải đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào.

Viên thuốc này cực kỳ khó kiếm, hóa ra lại có tác dụng tương tự… Điều này là không thể.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net