10: Thật Ra Tôi Có Bạn Trai Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi im lặng vì bầu không khí “lạy ông tôi ở bụi này”, Trịnh Hạo Thạc bèn lên tiếng tiếp lời: “Đã là bạn trai tớ thì chắc chắn không phải trai thẳng homophobia rồi."

“Đúng vậy đúng vậy…” Tề Đông Đông gật đầu liên tục như gà mổ thóc, cắn bút cân nhắc, “Dáng đẹp mặt đẹp ok rồi, tiếp theo là trường học và chuyên ngành."

“Thiết lập thành sinh viên trường mình à?” Trịnh Hạo Thạc nhíu mày, “Như vậy có dễ lòi đuôi quá không?”

Tề Đông Đông trả lời không cần nghĩ: “Đương nhiên không thể thiết lập thành người trường mình rồi, chẳng lẽ trường mình còn có giống đực nào đẹp trai phong độ hơn giáo thảo sao?”

Trịnh Hạo Thạc bày ra vẻ mặt hoang mang: “Tại sao phải so sánh với Kim Tại Hưởng?”

“Ai da! Chuyện này không quan trọng!” Tề Đông Đông hơi chột dạ cúi đầu, “Thế thiết lập là sinh viên học viện Thể Dục đi ha! Sinh viên Thể Dục được lắm há há há…”
Trịnh Hạo Thạc khiêm tốn xin chỉ bảo: “Sinh viên Thể Dục thì được chỗ nào?”
“Sinh viên Thể Dục thể lực tốt! Vừa mạnh vừa lâu…” Tề Đông Đông nói xong thì si ngốc nở nụ cười, mặc kệ ánh mắt ngày càng mơ màng của bạn tốt, tiếp tục nói, “Sinh viên Thể Dục 1m9! Quyết định vậy đi!”
Kế đó, hai người tiến hành thiết lập tường tận những khía cạnh khác để ngăn chặn bất kì lỗi bug nào xảy ra.

Xong bữa trưa, Trịnh Hạo Thạc đã có thể ghi nhớ hoàn toàn những thông tin liên quan đến người bạn trai giả tưởng của mình, kĩ đến mức cậu thật sự hoài nghi có một người như thế tồn tại.

“Đây là hiệu quả tớ muốn! Phải thuyết phục được bản thân trước thì mới có thể thuyết phục được người khác."

Tề Đông Đông vui vẻ tưng bừng giơ bàn tay lên, “Give me five!”
Trịnh Hạo Thạc đập tay với cậu: “Chiều nay tớ phải đi làm, hẹn gặp lại sau."

“Hẹn gặp lại, bé yêu."

Tề Đông Đông hôn gió, “Nhớ báo cáo tình hình cho tớ nha!”

Chiều hôm đó, Trịnh Hạo Thạc ở hiệu xăm Trác Ngọc thiết kế hình xăm tên người yêu mà cô gái kia đặt lần trước.

Họa tiết được chọn là hoa sơn trà, lấy chữ cái đầu tên cách điệu thành cánh lá, hòa làm một thể với đóa hoa, tươi tắn xinh đẹp mà không hề gây khó chịu.

Cô nữ sinh càng xem càng thích, không thể chờ đến lúc được xăm hình này lên ngực.

Loại hình xăm diện tích nhỏ này bình thường xăm một lần là xong, bởi vì tình trạng da dẻ của nữ sinh này rất tốt nên hiệu quả của màu xăm cũng rất cao, thời gian hoàn thành còn ngắn hơn so với dự tính.

Xong xuôi tất thảy, Trịnh Hạo Thạc cởi bao tay ra, kéo mắt kính xuống, cẩn thận dặn dò đối phương những điều cần chú ý sau khi xăm.

Lúc xăm nữ sinh có vẻ hơi đau, nước mắt lưng tròng, nhưng khi nhìn hình xăm còn sưng đỏ trong gương lại cong mắt mỉm cười.

“Đẹp quá đi thôi, chờ nó lành là chị có thể mặc áo hở vai được rồi!” Cậu trai thực tập miệng ngọt tán dương khách hàng, còn tò mò hỏi thêm, “Chị ơi, sao hôm nay bạn trai không đi với chị vậy?”
Cô gái bẽn lẽn cười đứng dậy: “Chị muốn làm anh ấy bất ngờ nên không nói cho người ta biết."

“Thích ghê!” Lê Thanh tiễn khách ra về rồi mà miệng vẫn còn nhắc tới, “Yêu đương thích ghê! Mình cũng muốn yêu quá đi!”
“Em mà dám xăm tên ai lên ngực là anh chặt chân em đấy!” Lê Tư vân vê điếu thuốc trong tay, khàn giọng uy hiếp em gái.

“Giề, không phải anh cũng xăm…” Lê Thanh phản bác, nói được một nửa thì bỗng dưng cứng miệng.

Lê Tư nheo mắt nhìn cô: “Có phải dạo này anh chiều em quá rồi không?”
Lê Thanh rụt cổ lại, cố gắng đánh trống lảng: “Anh Hạo Thạc ơi trên người anh có hình xăm không?”
Trịnh Hạo Thạc dừng động tác rửa tay lại, “Có."

“Oa! Có thật kìa!” Lê Thanh vốn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, ai ngờ lại có thật chứ, “Anh xăm hình gì vậy? Là anh của em xăm cho anh à?”

Cậu thực tập cũng bu lại: “Anh xăm chỗ nào vậy? Sao bọn em chưa thấy bao giờ?”

“Chậc."

Lê Tư tặc lưỡi xen ngang, đi tới túm cổ áo em gái kéo lên, “Em đang rảnh lắm đúng không? Anh tìm chuyện cho em làm nhé."

Trịnh Hạo Thạc tắt vòi nước, rút khăn giấy ra lau sạch sẽ nước trên tay sau đó xoay người: “Em về trước đây, em cần vẽ nốt bức tranh hôm qua nữa."

*
Lúc Trịnh Hạo Thạc quay về phòng vẽ thì mới hơn năm giờ, mặt trời vẫn chưa lặn, chờ cậu buông bút vẽ thì ngoài cửa sổ đã là áng chiều hoàng hôn.

Cậu ngồi trong phòng vẽ vắng vẻ, tầm mắt đặt lên bức tranh vừa hoàn thành, cảm thấy vẫn chưa đủ hoàn mỹ.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần bỗng rung lên.

Kim Tại Hưởng gửi WeChat cho cậu: Tối nay không bận gì chứ? Có muốn ăn cơm cùng nhau không?
Hôm qua hắn tránh cậu còn không kịp, hôm nay lại chủ động mời cậu ăn cơm.

Quả nhiên, Kim Tại Hưởng là người nói được làm được.

Trịnh Hạo Thạc: Tôi đang ở phòng vẽ, đợi lát nữa đi.

Kim Tại Hưởng: Tôi chờ cậu, dù sao tôi cũng chưa đói.

Trịnh Hạo Thạc đang định hồi âm thì đối phương lại gửi thêm tin nữa.

Kim Tại Hưởng: Phòng vẽ tranh ở đâu? Tôi đến tìm cậu.

Trịnh Hạo Thạc thầm nghĩ cũng được, vừa khéo mượn cơ hội này nói rõ chuyện mình có bạn trai rồi luôn.

Hai mươi phút sau, một thân hình cao to xuất hiện trước cửa phòng vẽ.

Kim Tại Hưởng mở hé cửa hỏi: “Tôi vào được không?”

Trịnh Hạo Thạc quay đầu lại: “Vào đi."

Kim Tại Hưởng đẩy cửa ra, vừa đi vừa quan sát bố trí trong phòng vẽ tranh, mỉm cười nói: “Lần đầu tiên được đặt chân vào nơi tràn ngập hơi thở nghệ thuật như này, căng thẳng ghê."

Những lời này không biết chọc trúng huyệt cười nào của Trịnh Hạo Thạc, lông mày cong nhẹ đẹp như tranh vẽ, cậu khẽ bật cười.

Bước chân của Kim Tại Hưởng nhoáng cái dừng lại.

Chàng trai trước mặt có tướng mạo đẹp xuất trần, vừa lạnh lùng vừa trong trẻo, tựa như bông sen tuyết xa xăm không thể chạm vào.

Bây giờ bỗng nhiên nhoẻn miệng cười lại bớt đi mấy phần xa cách, nhiều thêm hai phần thanh diễm, đuôi mắt hơi nhếch lên như chiếc cần câu, dụ cho người ta thất hồn lạc phách.

*thanh diễm: thanh tú diễm lệ hoặc thanh tĩnh xinh đẹp

“Chờ tôi chút nhé, sắp xong rồi."

Trịnh Hạo Thạc tiếp tục tập trung hoàn thành bức họa.

Kim Tại Hưởng như tỉnh mộng, mãi mới ổn định được nhịp thở, như cố che giấu mà khẽ nói: “Không vội, cậu cứ vẽ từ từ."

Trịnh Hạo Thạc cầm bút lông nhuộm màu đi thêm vài nét trên bức tranh.

Kim Tại Hưởng đứng phía sau cậu, ánh mắt hắn rơi vào bức họa, cả cơ thể như bị kéo vào một thế giới tuyệt đẹp.

Đó là một bức tranh mang màu sắc phong phú và hài hòa, những áng mây ráng đỏ rực rỡ trên bầu trời, đan xen hòa làm một với mặt biển, mặt trời treo ngang, có thể thấy được bóng dáng nhỏ bé chập chờn trên chiếc thuyền ở nơi xa.

“Đây là…” Hắn kìm lòng không được tiến lên trước một bước, “Mặt trời lặn ư?”
“Mặt trời lặn?” Cọ vẽ trong tay hơi ngừng lại, Trịnh Hạo Thạc cau mày ngả người ra sau, giọng điệu như có điều suy nghĩ, “Ý cậu nó là mặt trời lặn à?”
Bị hỏi ngược lại như vậy, Kim Tại Hưởng có hơi không chắc chắn: “Chẳng lẽ cậu vẽ mặt trời mọc?”

Trịnh Hạo Thạc không trả lời vấn đề này, xoay người bỏ cọ vẽ và chổi quét vào thùng nước: “Chờ tôi chút."

Kim Tại Hưởng ngồi xổm xuống bên cậu: “Muốn tôi rửa giùm không?”
“Dơ lắm, cậu rửa không sạch đâu.

Trịnh Hạo Thạc cúi đầu cực kỳ chăm chú cọ rửa dụng cụ vẽ tranh.

Dọn dẹp qua loa xong, cậu đeo cặp lên hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu ăn tối?”
“Cậu muốn ăn gì?” Kim Tại Hưởng cười nhìn cậu, “Đi ăn ngoài hay vẫn chỗ cũ?”
Trịnh Hạo Thạc nhanh chóng đáp lại: “Nhà ăn."

“Được, thế thì chúng ta đến nhà ăn."

Kim Tại Hưởng gật đầu đồng ý, đi trước mấy bước mở cửa phòng vẽ ra.

Trịnh Hạo Thạc gọi hắn lại: “Có một chuyện tôi cần nói cho cậu biết."

Kim Tại Hưởng nhướng mày, nét mặt dịu dàng hỏi: “Chuyện gì?”
Trịnh Hạo Thạc nhìn thẳng đối phương, giọng điệu trịnh trọng: “Thật ra tôi có bạn trai rồi.''

Kim Tại Hưởng: “?”

Trước đó một giây, Trịnh Hạo Thạc còn cho rằng phản ứng của Kim Tại Hưởng sẽ là “Cậu có bạn trai sao không nói sớm chứ?”.

Ai mà ngờ hắn lại sững sờ, sau đó như không thể tin nổi mà đề cao giọng nói: “Cậu nói gì cơ? Cậu có bạn trai á?”

Trịnh Hạo Thạc bình tĩnh tự nhiên mà trả lời: “Ừm."

Cặp mày anh tuấn chau lại như bánh quai chèo, Kim Tại Hưởng ráng nhẫn nhịn vài giây rồi mới tung ra ba câu hỏi liên tiếp: “Là ai? Tôi quen không? Từ bao giờ?”

May mà Trịnh Hạo Thạc đã sớm có chuẩn bị, lưu loát tự nhiên đọc thuộc lòng: “Cậu ấy là bạn học cấp ba của tôi, nhưng lên đại học bọn tôi mới yêu nhau."

Thanh mai trúc mã?

Không đúng, phải là trúc mã trúc mã…

Kim Tại Hưởng thoáng chốc không biết nên bày ra vẻ mặt gì, cho nên chỉ có thể nhíu chặt lông mày: “Nhưng… nhưng bình thường tôi không thấy cậu liên lạc gì nhiều với ai cả."

Vấn đề này Trịnh Hạo Thạc vẫn chưa nghĩ tới.

Dưới đôi mắt sắc bén như chim ưng của đối phương, cậu trong cái khó ló cái khôn: “Thời gian này bạn trai của tôi tương đối bận nên ít liên lạc ấy mà."

Phút chốc, Kim Tại Hưởng cảm thấy bốn chữ “bạn trai của tôi” còn mang lại cho hắn sự đả kích lớn hơn cả “tôi là đồng tính”.

Sao tự nhiên nhảy đâu ra một tên bạn trai vậy?

Để tăng độ đáng tin, Trịnh Hạo Thạc còn nói thêm: “Hồi trước không kể với cậu là vì sợ cậu thấy… buồn nôn."

Cửa phòng vẽ đóng lại, Kim Tại Hưởng đi tới trước mặt cậu: “Cậu ta là sinh viên trường mình à?”

“Không phải."

Trịnh Hạo Thạc bắt đầu phát huy trí tưởng tượng, “Cậu ấy là sinh viên học viện Thể Dục."

“Học viện Thể Dục?” Kim Tại Hưởng bất chợt đứng hình, vì để bản thân thoạt nhìn bình thường một chút, bèn ra vẻ trêu chọc, “Vậy chẳng phải là dáng người rất đẹp sao?”

Trịnh Hạo Thạc gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, rất đẹp.''

Bạn trai giả tưởng của cậu vóc người đẹp hay không đương nhiên do cậu quyết định rồi.

Giáo thảo luôn luôn thận trọng đột nhiên lại thốt lên: “So với tôi thì sao?”
Trong đầu Trịnh Hạo Thạc hiện ra khoảnh khắc nửa thân trên trần trụi, cơ ngực cơ bụng và tuyến nhân ngư, mỗi một khối cơ bắp đều hoàn mỹ như tượng tạc của hắn.

Đôi má hơi nóng lên, cậu lặng lẽ liếc mắt qua chỗ khác, tiếc chữ như vàng: “Không so được."

Nghe vậy, Kim Tại Hưởng liền nhướng mày, đáy lòng dâng lên một cảm giác rất khó chịu.

Không so được?

Thân hình của hắn tệ vậy ư?

Nhưng lòng tự trọng khó hiểu khiến cho Kim Tại Hưởng không thể hỏi thành lời, lồng ngực phập phồng khó thở, không biết nghĩ tới điều gì, bỗng dưng hỏi tiếp: “Bạn trai cậu cao không?”

Trịnh Hạo Thạc ngước đầu nhìn hắn: “Tầm mét chín, không khác với cậu là bao."

“Sai rồi."

Vẻ chua xót và khó chịu trên mặt Kim Tại Hưởng nguôi ngoai đôi chút, “Tôi cao 1m91 chấm rưỡi, bỏ bốn lên năm thì là 1m92 đấy."

Ngụ ý, tôi cao hơn bạn trai cậu 2 cm.

Trịnh Hạo Thạc suy nghĩ một lúc, vẻ mặt nghiêm túc sửa lại: “Bỏ bốn lên năm thì vẫn là mét chín."

Kim Tại Hưởng: “…”.

________________________________

Tác giả có điều muốn nói:

Ôi chu choa... mùi giấm đâu đây!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net