11: Có Đẹp Trai Bằng Tôi Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai cm liên quan đến tôn nghiêm đàn ông bị gạt bỏ vô tình, nội tâm Kim Tại Hưởng càng thêm khó chịu, cố ý cường điệu nói: “Thật ra có nhiều người nói mình mét chín nhưng thực tế không được mét chín đâu.

Như kiểu họ bảo mình mét tám, thì phần lớn chỉ là 1m78 thôi."

“Hả?” Trịnh Hạo Thạc bày ra vẻ nghi hoặc, “Tôi cao đúng mét tám mà."

Nghe vậy Kim Tại Hưởng phải vội vàng bổ sung: “Phần lớn, tôi nói phần lớn, cậu là ngoại lệ."

Để thêm một số chi tiết đáng tin hơn, Trịnh Hạo Thạc nhấc chân đi tới trước mặt hắn, thấy khoảng cách chưa đủ gần nên lại tiếp tục tiến thêm một bước nữa.

Một mùi hương mát lạnh ùa tới khiến Kim Tại Hưởng khẽ giật mình, cơ bắp giấu sau lớp áo thun màu đen căng cứng như lâm đại địch.

Hắn định mở miệng hỏi, nhưng khi vừa cúi đầu xuống, một ngón tay man mát như có như không sượt qua môi dưới của hắn.

Dòng điện kích thích từ chỗ bị chạm vào bùng hết toàn thân, Kim Tại Hưởng giật mình lui về phía sau một bước, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Tiểu Thạc cậu…”
“Tôi đo thử rồi, cậu ấy cao đúng mét chín á."

Trịnh Hạo Thạc trở lại khoảng cách an toàn, đưa tay phe phẩy trên đỉnh đầu, “Tôi cao đến chóp mũi cậu ấy, đến miệng của cậu."

Nghe thế, ửng hồng sau tai Kim Tại Hưởng dần lặng lẽ biến mất.

Trịnh Hạo Thạc hồn nhiên không phát hiện ra sắc mặt hắn đổi tới đổi lui, nhỏ giọng yêu cầu: “Có điều, chuyện tôi có bạn trai tôi chỉ nói với cậu thôi, cậu tạm giữ bí mật giúp tôi được không?”
Không thể để Kim Tại Hưởng hỏi tiếp nữa, lỡ như có thiết lập nào đó cậu chưa kịp nghĩ ra thì rất dễ lòi đuôi.

Nghe vậy, Kim Tại Hưởng mạnh mẽ đè ngũ vị tạp trần xuống đáy lòng, giọng điệu trịnh trọng nói: “Đương nhiên rồi, tôi sẽ giữ bí mật thay cậu."

*ngũ vị: chua cay mặn ngọt đắng

Trịnh Hạo Thạc cuối cùng cũng thở ra một hơi thật dài: “Cảm ơn cậu."

Kim Tại Hưởng trả lời: “Không cần cảm ơn."

Khách sáo qua lại một hồi xong bỗng nhiên im ắng.

Hai người nhìn nhau không biết nói gì, mãi lát sau Kim Tại Hưởng mới di chuyển trước.

Hắn đẩy cửa phòng vẽ ra, nghiêng người nhường đường: “Đi ăn cơm tối thôi, không nhà ăn đóng cửa bây giờ."

“Ừm."

Trịnh Hạo Thạc đeo cặp lên ra ngoài.

Kể ra cũng kỳ, bình thường nhà ăn giờ đó chẳng có ai, tối nay lại có thêm mấy cặp đôi đang dùng bữa.

Trịnh Hạo Thạc vẫn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, hai người vừa bưng khay đồ ăn ngồi xuống không bao lâu, thì lại có thêm một đôi tình nhân tới bàn bên cạnh.

Cô gái kia có một giọng nói ngọt ngào, chàng trai bên cạnh thì cố giả vờ đè giọng thấp xuống, ăn uống không đứng đắn, xúc được vài miếng là lại liếc mắt đưa tình.

Trịnh Hạo Thạc lúc ăn rất nghiêm túc, vô cùng tập trung giải quyết đồ ăn, gần như không bị xung quanh ảnh hưởng.

Vốn là Kim Tại Hưởng cũng có thể mắt điếc tai ngơ, nhưng chẳng biết tối nay bị làm sao, cứ cảm thấy âm thanh tán tỉnh của mấy người kia có chút chói tai.

Trịnh Hạo Thạc tính cách lạnh nhạt, khi yêu vào sẽ như thế nào?

Bình thường cậu ở chung với bạn trai ra sao?

“Cậu không ăn à?” Trịnh Hạo Thạc cảm nhận được ánh mắt của hắn, ngẩng đầu lên thì phát hiện bát của đối phương còn dư hơn phân nửa.

“Hả?” Kim Tại Hưởng chợt hoàn hồn, cố che giấu bằng cách xúc một thìa cơm thật to, “Ăn chứ, sắp xong rồi."

Đúng lúc này, nam sinh bàn bên cạnh giơ thìa lên đút cho bạn gái ăn: “A nào, cục cưng ơi há miệng ra."

Kim Tại Hưởng bị buồn nôn tới mức rùng mình, tốc độ ăn càng nhanh hơn.

Không cần biết Tiểu Thạc ở chung với bạn trai sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn không giống đôi yêu nhau bên cạnh…
*
Ăn tối xong, hai người cùng nhau tản bộ về ký túc xá.

Vừa mới bước vào, Thẩm Chiêu đã tháo tai nghe xuống, lao đầu về phía cậu, cao giọng hô hào: “Tiểu Thạc, cuối cùng cậu cũng về rồi."

Trịnh Hạo Thạc không hiểu lắm mà dừng bước, trước lúc đối phương sắp bổ nhào lên người cậu, một cánh tay thon dài mạnh mẽ xuất hiện, tay lanh mắt lẹ túm hắn kéo đi.

“Ai ai ai?” Thẩm Chiêu quơ tay loạn xạ trên đầu, “Anh Kim anh đừng cản em!”
Kim Tại Hưởng ném hắn quay lại chỗ ngồi, “Nói chuyện bình thường, chớ dọa Tiểu Thạc."

“Không có, em đây không phải đang bày tỏ sự kích động của mình khi nhìn thấy Tiểu Thạc sao?” Thẩm Chiêu xoay người lại ôm lấy thành ghế, “Tiểu Thạc, cậu về rồi thật là tốt quá!”

Trịnh Hạo Thạc nhẹ giọng đáp: “Tôi thật sự không đi nữa mà."

Đinh Hồng Vũ cũng nghiêng đầu nhìn, vô cùng hào hứng nói: “Không đi là được rồi! Sau này ký túc xá của chúng ta có năm người, một người cũng không thể thiếu."

“Nhưng mà…” Thẩm Chiêu đảo mắt, đột nhiên đặt câu hỏi, “Tiểu Thạc à, tối qua cậu và anh Kim bí mật hàn huyên chuyện gì vậy, sao tự dưng lại hồi tâm chuyển ý?”
Đêm qua hai người nói chuyện riêng ở bên ngoài cả buổi trời, lúc Tiểu Thạc quay lại thì bỗng bảo không xin chuyển ký túc xá nữa, mọi người đều rất vui, nhưng trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc.

Trịnh Hạo Thạc không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, luống cuống chuyển mắt nhìn Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng gật đầu trấn an Trịnh Hạo Thạc rồi mới khoan thai trả lời: “Mắc mớ gì đến cậu?”
“Sao lại không liên quan đến em chứ?” Thẩm Chiêu nhảy dựng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Ký túc xá 611 của chúng ta là một tập thể, không cho phép lén lút có bí mật."

Chu Phong và Đinh Hồng Vũ nhìn nhau, ngoài miệng không nói, nhưng thật ra trong lòng cũng rất tò mò.

“Tôi và Tiểu Thạc thì có bí mật gì được?" Kim Tại Hưởng mặt không đổi sắc, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, “Tôi chỉ giúp Tiểu Thạc giải quyết vấn đề mà cậu ấy lo lắng thôi."

Đinh Hồng Vũ tiếp lời: “Là chuyện phòng vẽ ở xa quá sao? Tiểu Thạc cậu muốn mượn xe đạp địa hình của tôi không?”
“Tôi…” Trịnh Hạo Thạc rũ mi xuống, “Cảm ơn cậu, nhưng tôi không biết đi xe đạp."

“Gì cơ?” Đinh Hồng Vũ kinh ngạc nói, “Cậu không biết đi xe đạp á?”
Thẩm Chiêu vỗ vỗ vai hắn, “Chuyện này thì có là gì? Tiểu Thạc còn không biết chơi bóng rổ cơ."

Lưng Trịnh Hạo Thạc cứng đờ, không khỏi cắn môi.

Kim Tại Hưởng đúng là biết thời biết thế: “Đúng, cho nên cách giải quyết vấn đề của tôi chính là, tôi đạp xe đưa đón Tiểu Thạc mỗi ngày."

Trịnh Hạo Thạc vén mắt lên, trong con ngươi trong trẻo toát ra chút mơ màng.

Họ nói chuyện này lúc nào vậy?
“Hả?” Đinh Hồng Vũ càng ngạc nhiên hơn, “Anh Kim, xe địa hình của em không có ghế sau! Tiểu Thạc ngồi chỗ nào?”

Kim Tại Hưởng: “Ngồi trước người tôi."

Trịnh Hạo Thạc: “?”

Đinh Hồng Vũ thoáng mường tưởng ra hình ảnh kia, hơi bật cười: “Thiệt hay giả đấy?”

Kim Tại Hưởng: “Giả."

Trịnh Hạo Thạc yên tâm rồi.

“Tôi sẽ mang một chiếc xe có ghế sau tới, các cậu đừng quan tâm nữa."

Kim Tại Hưởng đẩy ghế của Thẩm Chiêu về lại bàn, kết thúc câu chuyện ở đó, “Chơi game của mấy cậu tiếp đi, tôi vào tắm phát."

Sau khi tắm xong, Kim Tại Hưởng phải đứng cân nhắc suốt mười giây, có nên mặc áo hay không?
Cuối cùng hắn vẫn mặc áo đàng hoàng, lau tóc đi ra.

Vừa ra khỏi cửa phòng tắm, hắn liền không nhịn được tìm kiếm bóng dáng cao gầy kia, sợ đối phương sẽ nghĩ mình vẫn còn để bụng chuyện cũ.

Ngờ đâu Trịnh Hạo Thạc đang ngồi trước bàn xem điện thoại, trên môi treo một nụ cười vui vẻ.

Kim Tại Hưởng đứng hình một chốc, sau đó bước chân tới gần, giả bộ lơ đãng mà hỏi thử: “Xem gì đấy?”
“Không có gì."

Trịnh Hạo Thạc không ngẩng đầu lên, “Tôi đang nhắn tin."

Cặp mày nhướng lên, ánh mắt Kim Tại Hưởng khẽ biến, hắn đè thấp giọng hỏi cậu: “Cùng… cậu ta sao?”
“Gì cơ?” Trịnh Hạo Thạc vén mi nhìn hắn, hai người đối mặt một lúc cậu mới hiểu ra “cậu ta” trong lời của đối phương là ai.

Cậu định nói không phải, nhưng lại nghĩ hôm nay Kim Tại Hưởng có chất vấn việc cậu không liên lạc gì với bạn trai, bèn nhẹ giọng trả lời: “Đúng vậy."

Kim Tại Hưởng nghe câu trả lời, thức thời không truy vấn nữa, ngồi xuống ghế, khó chịu không thành tiếng mà chà lau mái tóc.

Trịnh Hạo Thạc thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc tin nhắn.

Tề Đông Đông: Thật sao? Hắn thật sự so đo 2 cm… à không, 1.5 cm sao?

Tề Đông Đông: Sớm biết vậy thì đã thiết lập thành 1m93 rồi, cho giáo thảo tức chết luôn ha ha ha!

Trịnh Hạo Thạc nhớ tới biểu cảm của Kim Tại Hưởng khi đó, nhịn không được nhẹ bật cười.

Trịnh Hạo Thạc: Trai thẳng quả nhiên rất để ý chiều cao của mình.

Tề Đông Đông: Không sao đâu, chúng ta vẫn còn cơ hội đánh trả!
Tề Đông Đông: Lần sau giáo thảo mà hỏi kích thước của bạn trai cậu thì cứ nói là 20 cm!

Trịnh Hạo Thạc: …

Trịnh Hạo Thạc: Sao cậu ấy phải quan tâm kích thước của bạn trai tớ?

Kim Tại Hưởng ngồi bên cạnh lén liếc nhìn động tĩnh của cậu, không khỏi híp mắt.

Cười vui vẻ như vậy sao, rốt cuộc là đang nói chuyện gì?
“Ha ha ha ha ha…” Đinh Hồng Vũ nằm trên giường cười như được mùa, “Cục cưng à em thật đáng yêu ha ha ha!”
Thẩm Chiêu quay đầu lên án: “Lại phát cơm chó rồi đấy! Lão tứ à cậu có thể khiêm tốn chút được không hả?”
Đinh Hồng Vũ tháo tai nghe xuống, vươn đầu ra cười hì hì: “Có vợ vui lắm, mấy người sao mà hiểu được!”
Kim Tại Hưởng quét mắt nhìn hắn, giọng điệu lạnh lùng: “Tưởng mỗi cậu có người yêu à?”
“Anh Kim à, anh mà muốn kiếm người yêu thì chẳng phải chuyện phút mốt sao?” Đinh Hồng Vũ hăng say khuyến khích, “Anh Kim nhanh đi kiếm chị dâu cho em đi!”
“Người yêu của anh Kim, trừ giáo hoa nữ thần ra thì còn có ai?” Thẩm Chiêu bắt đầu nhớ lại, “Mọi người nói xem, hoa khôi khoa nào xinh nhất trường mình?”
Vừa đề cập tới chuyện đó, tất cả mọi người đều cao hứng, Chu Phong cũng nhập cuộc thảo luận, duy chỉ có Trịnh Hạo Thạc tựa như không nghe thấy, lực chú ý vẫn tập trung vào điện thoại.

Kim Tại Hưởng cau mày nhìn cậu, giọng điệu lạnh lùng cắt ngang cuộc trò chuyện: “Ngại quá, tôi không có ý định yêu đương."

Trịnh Hạo Thạc cũng ngẩng đầu lên, hình như có hứng thú với chủ đề này.

“Cuộc sống còn rất nhiều chuyện có ý nghĩa, tôi không muốn đặt tinh lực của mình lên mấy thứ nhàm chán như yêu đương."

Kim Tại Hưởng tùy ý khoác tay lên lưng ghế, giọng điệu bình tĩnh lười biếng, ẩn chứa mấy phần hiểu rõ cuộc đời, thản nhiên tiêu sái.

“Đệch! Kinh khủng!” Thẩm Chiêu bắt đầu cảm thấy kính nể, “Không hổ là anh Kim, đây tuyệt đối không phải cảnh giới mà chúng phàm nhân bọn em có thể đạt đến được."

Trịnh Hạo Thạc yên lặng đặt điện thoại xuống: “Tôi tắm trước đây."

Tối đó, Kim Tại Hưởng đã mơ một giấc mơ lâu không có.

Trong mơ, hắn và Trịnh Hạo Thạc đang ăn cơm ở nhà ăn, bầu không khí cười nói vui vẻ, bất chợt một gã trai không rõ mặt xuất hiện, cố gắng lách vào chỗ của hắn, cầm thìa muốn đút cho Tiểu Thạc ăn.

Kim Tại Hưởng tức đến đập bàn, sau đó tỉnh mộng.

Vài phút sau, điện thoại của Trịnh Hạo Thạc nhận được một tin nhắn.

Cậu nửa mơ nửa tỉnh mò mẫm điện thoại mở WeChat ra.

Kim Tại Hưởng: Cậu ta trông như nào?

Trịnh Hạo Thạc nhìn chằm chằm dòng tin nhắn khó hiểu kia, khá lâu sau mới hơi tỉnh táo lại.

Trịnh Hạo Thạc: Tạm được.

Kim Tại Hưởng: Bằng tôi không?

Trịnh Hạo Thạc suy tư một lát mới trả lời: Cậu đẹp hơn.

Ba chữ ngắn ngủn đó lại khiến cho Kim Tại Hưởng nhìn đi nhìn lại mười mấy lần, mãi sau mới chịu ôm điện thoại nhắm mắt ngủ lần nữa.

___________________________

Tác giả nói: *Ừm thẳng*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net