34: Muốn sờ thì cứ sờ đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốc độ thay đổi sắc mặt của đối phương nhanh đến mức khiến Trịnh Hạo Thạc vô cùng hoang mang.

Vài giây sau, cậu mới từ tốn hỏi: "Vậy cậu cảm thấy tôi nên giải quyết vấn đề này như thế nào?"

"Đương nhiên là..." Kim Tại Hưởng bất chợt dừng lại, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là phải làm rõ, xem anh ta có thay lòng đổi dạ thật hay không?"

"Thay lòng đổi dạ?" Trịnh Hạo Thạc lặp lại một lần, như thể có chút khó có thể tiếp nhận kết luận này.

Trông thấy biểu cảm của người trong lòng, trái tim Kim Tại Hưởng lập tức thắt lại, hắn vừa đố kỵ lại vừa cảm thấy đau lòng.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn tiếp tục phân tích: "Tôi đã nói rồi, lòng người dễ đổi, tình trạng bây giờ của cậu và anh ta chẳng khác gì yêu xa hết. Không liên lạc thường xuyên, cũng không hay gặp mặt, hiếm lắm mới có dịp cậu hẹn anh ta đi xem triển lãm tranh, thì anh ta lại lấy cớ có việc rồi cho cậu leo cây. Vậy thì rất có thể là anh ta đã thay lòng đổi dạ rồi, đúng không?"

Trịnh Hạo Thạc không thể phản bác, lặng lẽ cụp mi xuống, như thể đang nghiêm túc suy ngẫm phân tích của hắn.

"Nếu tôi thích một ai đó, thì tôi sẵn lòng ở bên cạnh người ấy từng giây từng phút. Người ấy luôn là số 1 trong lòng tôi, cớ sao tôi phải huỷ hẹn chứ?" Ánh mắt của Kim Tại Hưởng hơi tối lại, hắn nhân cơ hội này nói ra lời mình cất giấu nơi đáy lòng.

Trịnh Hạo Thạc mím môi, bỗng nhiên có hơi hâm mộ cô gái sẽ được Kim Tại Hưởng thích sau này.

Dựa theo tính cách của Kim Tại Hưởng, đối với một người bạn bình thường như cậu mà hắn còn có thể chăm sóc chu đáo đến cỡ vậy, thì người mà hắn thích sau này chắc chắn sẽ được hắn xem như là châu báu.

"Sao bây giờ cậu không gọi điện thoại cho anh ta, tra xem anh ta đang ở đâu và với ai?" Thấy cậu vẫn im lặng, Kim Tại Hưởng đưa ra lời đề nghị một cách tàn nhẫn.

Lông mày Trịnh Hạo Thạc nhăn lại, cậu bình thản từ chối: "Không cần, tối về tôi sẽ hỏi rõ ràng."

Kim Tại Hưởng cúi người về phía trước, ép sát từng bước: "Nhưng nhỡ đâu đến tối anh ta lại không chịu thừa nhận thì sao?"

"Nếu anh ấy thay lòng đổi dạ thật, tôi sẽ cảm nhận được." Trịnh Hạo Thạc lại ngước mắt nhìn hắn: "Tôi không phải là tên ngốc, anh ấy không lừa được tôi."

"Nhưng..." Kim Tại Hưởng hé miệng, sau đó dường như thoả hiệp, ngồi trở về chỗ cũ, giọng điệu dịu đi: "Được rồi, tôi tin cậu sẽ xử lý tốt."

"Ừm." Trịnh Hạo Thạc mỉm cười: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi."

Nhưng ở trong mắt Kim Tại Hưởng, nụ cười đó rõ ràng chứa đựng một tia cay đắng.

Hắn không khỏi thầm mắng tên cặn bã kia, vừa mắng vừa không kìm được mà buồn bực.

Tên khốn nạn đó thật đáng chết, anh ta đã có được một hòn ngọc quý như vậy rồi, tại sao lại không biết trân trọng nó?

Hai phút sau, nhân viên phục vụ bưng nước mát và Tiramisu lên, cười nói: "Mời hai anh đẹp trai thưởng thức."

"Cảm ơn." Kim Tại Hưởng hoàn hồn, lễ phép cảm ơn đối phương.

Nhân viên phục vụ đỏ mặt, lén liếc nhìn hắn, sau nghe thấy khách hàng khác gọi thì mới chịu rời đi.

"Tạm thời đừng nhắc đến những chuyện không vui." Kim Tại Hưởng cầm cái nĩa dùng một lần lên, xé lớp giấy gói rồi cắm nĩa vào bánh Tiramisu, nói sang chuyện khác: "Thích ăn bánh kem à?"

Hắn biết Tiểu Thạc thích ăn đồ ngọt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu gọi bánh ngọt.

"Ừm." Trịnh Hạo Thạc ăn một miếng bánh kem, hương vị ngọt ngào như miếng kẹo bông gòn tan ra trong miệng, cậu thỏa mãn híp mắt lại.

Kim Tại Hưởng chăm chú nhìn cậu, trái tim trong lồng ngực lại thấy ngứa ngáy.

Cậu tựa như một bé mèo con kiêu kỳ, lộ ra vẻ mặt thoả mãn vì được ăn món cá khô yêu thích của mình, khiến cho người ta chỉ muốn vươn tay ra nựng chiếc cằm đáng yêu ấy.

Trịnh Hạo Thạc nhìn phía hắn: "Cậu có muốn nếm thử không?"

"Có." Kim Tại Hưởng thu lại dòng suy nghĩ đang bay loạn của mình, dùng nĩa hớt một miếng lên rồi cho vào mồm.

Hắn không thích đồ ngọt, nhưng hắn sẵn lòng nếm thử vì Tiểu Thạc.

Nuốt một miếng xuống, vị ngọt đậm đà có chút dịu nhẹ của vị cà phê, cùng với hương rượu vang nhàn nhạt lan ra trong miệng.

Ngọt mà không ngấy, thậm chí còn hơi đăng đắng, ngon đến không ngờ.

Trịnh Hạo Thạc nhìn hắn bằng ánh mắt mong chờ: "Ngon không?"

"Ngon." Kim Tại Hưởng gật đầu không chút do dự, cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nếm thử đồ ngọt, ngon thật."

"Sao lại thế?" Trịnh Hạo Thạc không khỏi cảm thấy tò mò: "Trước kia cậu chưa ăn bánh kem bao giờ à?"

"Tôi..." Kim Tại Hưởng nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng hắn vẫn thành thật đáp: "Người nhà tôi không thích đồ ngọt, dần dà tôi cũng nghĩ rằng mình không thích."

"Nhưng sự thật chứng minh là cậu rất thích." Hai mắt Trịnh Hạo Thạc hơi cong lên: "Tôi thường ăn bánh kem lúc vui và lúc không vui, đồ ngọt sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn."

Như bị nụ cười của cậu mê hoặc, Kim Tại Hưởng theo bản năng hỏi: "Vậy bây giờ cậu đang vui hay là không vui?"

Trịnh Hạo Thạc cắn nĩa, đáp lại không chút nghĩ ngợi: "Vui."

Kim Tại Hưởng nở nụ cười: "Cậu vui thì tôi cũng vui."

Lời nói mờ ám ấy khiến Trịnh Hạo Thạc hơi nao nao: "Gì cơ?"

Kim Tại Hưởng chợt bừng tỉnh, giải thích: "Ý của tôi là... Nhìn thấy cậu cười, tôi cũng cảm thấy vui lây."

Trịnh Hạo Thạc lại nhoẻn miệng cười, dường như hơi thẹn thùng, cậu cụp mắt xuống ăn Tiramisu tiếp.

Sau khi ăn bánh ngọt xong, hai người đi dạo một vòng quanh khu phố, mua ít đồ ăn ngon rồi mang về ký túc xá cho mấy đứa bạn cùng phòng.

Trịnh Hạo Thạc muốn xách bớt đồ giúp hắn, nhưng lại bị hắn cự lại.

"Có tí đồ như này, đâu cần cậu phải xách phụ đâu?" Kim Tại Hưởng giơ cao hai tay, giọng điệu mang theo ý cười: "Không nặng lắm."

"Thôi được rồi." Trịnh Hạo Thạc đành phải thỏa hiệp.

Lúc hai người đang đi trên đường, Kim Tại Hưởng lại hỏi: "Đúng rồi, hôm nay đi xem triển lãm tranh, cậu tìm được linh cảm chưa?"

"Cũng có mang máng rồi, nhưng tôi vẫn chưa nắm bắt được." Trịnh Hạo Thạc hơi cau mày: "Rốt cuộc hy vọng là gì, tôi vẫn cần phải suy nghĩ lại."

"Không phải vội đâu, cứ thong thả đi." Kim Tại Hưởng nghiêng đầu nhìn cậu, giọng điệu dịu dàng như nước: "Tôi tin cậu."

Đôi lông mày đang nhíu chặt vô thức giãn ra, Trịnh Hạo Thạc ngước mắt cười đáp lại: "Cảm ơn cậu, Kim Tại Hưởng."

Tặng cậu thư mời đến triển lãm tranh, ăn bánh ngọt với cậu, cổ vũ cậu, tất cả những gì Kim Tại Hưởng làm đều khiến cậu cảm thấy biết ơn.

Bởi vậy, từ tận đáy lòng, cậu hy vọng mình cũng có thể làm điều gì đó cho Kim Tại Hưởng.

Sau khi về tới ký túc xá, Kim Tại Hưởng đặt túi lớn túi bé lên bàn, gọi: "Các con đâu, đến lấy đồ ăn nè."

Thẩm Chiếu "quào" một tiếng rồi nhảy thẳng tới chỗ món cổ vịt mà mình thích nhất: "Cảm ơn anh Kim đã cho ăn, em yêu anh chết đi được!"

Kim Tại Hưởng liếc nhìn Trịnh Hạo Thạc: "Tôi và Tiểu Thạc đã cùng nhau mua nó đấy."

Thẩm Chiếu lập tức quay sang Tiểu Thạc: "Cảm ơn Tiểu Thạc! Tôi cũng yêu cậu chết đi được!"

Trịnh Hạo Thạc lắc đầu: "Không cần cảm ơn."

"Không cần phải yêu chết đi được đâu." Kim Tại Hưởng nhíu mày ghét bỏ, sau đó gọi tiếp: "Lão đại lão tứ, đến xem có món mà các cậu thích không."

"Ok luôn!" Đinh Hồng Vũ nhanh nhẹn nhảy xuống giường: "Em tới đây!"

Nhân lúc đám bạn cùng phòng đang chia đồ, Kim Tại Hưởng đi đến sau lưng Trịnh Hạo Thạc, hạ giọng nhắc nhở: "Tiểu Thạc, chuyện đó..."

Trịnh Hạo Thạc biết hắn đang nhắc tới chuyện gì, cậu nhẹ giọng trả lời: "Đợi lát nữa tôi sẽ hỏi."

Kim Tại Hưởng đành phải tạm từ bỏ: "Được rồi, nếu có chuyện gì thì nhớ nói với tôi, tôi giúp cậu... nghĩ cách."

"Được." Trịnh Hạo Thạc đáp.

Đợi mọi người đi ra xa rồi cậu mới dám mở WeChat lên gửi tin nhắn cho Đông Đông.

Trịnh Hạo Thạc: [ Đông Đông, có lẽ tớ sắp phải chia tay với bạn trai rồi. ]

Tề Đông Đông: [ ??? ]

Tề Đông Đông: [ Tình hình thế nào? Xảy ra chuyện gì à? ]

Trịnh Hạo Thạc: [ Kim Tại Hưởng tặng cho tớ hai lá thư mời tham dự triển lãm tranh, bảo tớ đi xem cùng với bạn trai. Sau đó tớ lại tình cờ gặp cậu ấy ở triển lãm tranh, cậu ấy cho rằng tớ bị bạn trai cho leo cây, nên đã khuyên tớ nghiêm túc xem xét lại mối quan hệ giữa tớ và bạn trai. ]

Tề Đông Đông: [ Anh ta khuyên hai cậu nên chia tay à? ]

Tề Đông Đông: [ Khoan đã, đáng lẽ anh ta phải là người mong cho các cậu mãi mãi bên nhau chứ nhỉ? Sao lại khuyên chia tay? ]

Trịnh Hạo Thạc nhớ lại những gì Kim Tại Hưởng đã nói trong tiệm bánh ngọt, nhắn lại: [ Chắc là vì cậu ấy muốn tốt cho tớ. ]

Tề Đông Đông: [ Thật vậy ư? Sao tớ cứ cảm thấy kỳ cục kiểu gì í... ]

Trịnh Hạo Thạc: [ Dù sao thì, ở trong mắt cậu ấy, bạn trai của tớ chưa bao giờ xuất hiện. ]

Tề Đông Đông: [ Chuyện này đơn giản mà? ]

Tề Đông Đông: [ Bé yêu à, tớ kể cho cậu nghe, hôm nay lúc hẹn hò với nhóc chó săn sinh viên của Học viện Thể Dục, tớ đã gặp Trần Thần đấy. ]

Trịnh Hạo Thạc: [ Trần Thần là ai? ]

Tề Đông Đông: [ Chính là anh chàng cao to đã cho chúng ta mượn chân để chụp ảnh ấy! Anh ta cũng là sinh viên của Học viện Thể Dục, và còn là bạn của nhóc chó săn nữa, cậu thấy có trùng hợp không? ]

Bấy giờ Trịnh Hạo Thạc mới nhớ ra, trong vòng bạn bè của cậu vẫn còn bức ảnh chụp chung đó.

Tề Đông Đông: [ Nếu nam thần vẫn nghi ngờ bạn trai của cậu, thì tớ sẽ hẹn anh ta ra. ]

Trịnh Hạo Thạc: [ Làm như vậy không hay lắm đâu. ]

Trịnh Hạo Thạc: [ Trước đó chúng ta đã làm phiền anh ấy rồi. ]

Tề Đông Đông: [ Có gì mà không hay? Tớ hỏi thăm cả rồi, anh ta cũng là gay, vừa mới chia tay với em bạn trai chưa bao lâu, hiện tại vẫn còn độc thân á! ]

Ngón tay đang lơ lửng trên màn hình điện thoại hơi khựng lại, Trịnh Hạo Thạc nghiêm túc suy ngẫm rồi lắc đầu.

Trịnh Hạo Thạc: [ Tớ không muốn lừa cậu ấy nữa, Đông Đông. ]

Trịnh Hạo Thạc: [ Một lời nói dối cần có trăm lời nói dối khác bù đắp lỗ hổng. Nhưng nói dối vẫn là nói dối, một ngày nào đó sẽ bị vạch trần. ]

Đến lúc đó, Kim Tại Hưởng sẽ nghĩ gì về cậu chứ?

Cho rằng cậu là một tên dối trá, hay là sẽ nghi ngờ cậu có ý đồ khác?

Bên kia WeChat im lặng, một lúc sau mới gửi tin nhắn tới.

Tề Đông Đông: [ Thôi được rồi, bất kể quyết định là gì, tớ đều sẽ ủng hộ cậu. ]

Tề Đông Đông: [ Vậy bây giờ cậu định làm gì? ]

Trịnh Hạo Thạc: [ Thuận nước đẩy thuyền, nói cho Kim Tại Hưởng biết là tớ đã chia tay. ]

Tề Đông Đông: [ Đã diễn là phải diễn cho tròn, bé yêu à. ]

Trịnh Hạo Thạc: [ Nghĩa là sao? ]

Tề Đông Đông: [ Nghĩa là phải tái hiện lại quá trình chia tay của một cặp đôi bình thường đó. ]

Tề Đông Đông: [ Bé yêu, cậu chưa yêu đương bao giờ nên không biết mấy cặp đôi chia tay như thế nào, bây giờ chúng ta phải làm kỹ một tí, nếu không thì Kim Tại Hưởng sẽ nghi ngờ hơn đấy. ]

Trịnh Hạo Thạc: [ Vậy... bây giờ tớ nên làm gì? ]

Tề Đông Đông: [ Cứ cãi nhau trước đã, giả vờ cãi nhau ấy. ]

Tề Đông Đông: [ Tớ gọi điện thoại cho cậu, cậu ra ban công nghe nhá. ]

Trịnh Hạo Thạc vô cùng căng thẳng, ánh mắt dán chặt vào điện thoại.

Ngay khi tiếng chuông vang lên, cậu liền cầm lấy điện thoại rồi đi ra ngoài ban công, cẩn thận đóng cửa ban công lại, sau đó mới bắt máy: "Alo."

"Cậu đang ở ngoài ban công rồi chứ?" Tề Đông Đông hướng dẫn cậu từng bước một: "Bây giờ cậu nói nhỏ lại, đừng để người khác nghe thấy cậu đang nói gì."

"Được." Trịnh Hạo Thạc vừa vô thức nghiêng đầu nhìn vào trong ký túc xá thì chợt đối diện với một đôi mắt đen láy.

Kim Tại Hưởng đang khom người đến gần cửa ban công, bị cậu bắt gặp thì hắn lập tức đứng thẳng người dậy, vờ như không có chuyện gì.

Nhưng đôi tai đỏ bừng vẫn bán đứng hắn.

"Kim Tại Hưởng đang nhìn tớ." Trịnh Hạo Thạc liếc mắt qua chỗ khác, thì thầm nói.

"Đùa à..." Tề Đông Đông thực sự cạn lời: "Tớ không hiểu, vì sao nam thần lại quan tâm đến tình cảm yêu đương của cậu vậy?"

Trịnh Hạo Thạc suy nghĩ rồi đáp: "Tớ cũng không biết."

"Thôi, qua mấy lần tiếp xúc này, tớ cảm thấy tính anh ta cũng không tệ lắm, nhất là lần trước anh ta còn thay cậu dạy dỗ cái tên khốn kiếp ở căng tin nữa." Tề Đông Đông vừa nói vừa chuyển chủ đề, "Hơn nữa tớ thấy anh ta hình như cũng đâu có kỳ thị đồng tính lắm."

"Ừm." Trịnh Hạo Thạc cúi đầu nhìn mũi chân mình: "Cậu ấy quả thật không còn kỳ thị đồng tính nữa."

Đây cũng là nguyên nhân khiến cậu không muốn tiếp tục lừa dối Kim Tại Hưởng nữa.

Chỉ cần Kim Tại Hưởng không còn kỳ thị đồng tính, cậu sẽ không cần phải nói dối rằng mình đã có bạn trai.

"Được rồi, cũng đến lúc rồi." Tề Đông Đông nhớ tới việc chính: "Tiếp theo, cậu nói to lên, giọng điệu phải thật tức giận, tớ nói câu nào cậu bắt chước theo câu đó nhá."

Trịnh Hạo Thạc đáp: "Được."

Tề Đông Đông: "Gì mà em không tin anh? Tất cả những gì anh đang làm bây giờ có đáng để em tin không?"

Trịnh Hạo Thạc đọc theo không chút do dự.

"Tạm chấp nhận được, nhưng cảm xúc vẫn chưa chuẩn lắm." Tề Đông Đông nhận xét: "Bây giờ, cậu phải tức giận hơn, tưởng tượng... tưởng tượng cậu đang cãi nhau với ba mình đi."

Lời này vừa dứt, Trịnh Hạo Thạc liền lấy được cảm xúc.

Vốn dĩ Kim Tại Hưởng không định nghe lén nữa rồi, nhưng tiếng nói chuyện trên ban công đột nhiên cất cao, khiến hắn phải lập tức vểnh tai lên nghe xem Tiểu Thạc đang nói gì.

Gắng lắm hắn mới nghe thấy một câu hoàn chỉnh cuối cùng: "Nếu anh muốn chia tay thì cứ nói thẳng ra đi, đừng có bạo lực lạnh kiểu ấy!"

Hai chữ "chia tay" như sấm rót vào tai, Kim Tại Hưởng kích động đến mức đứng phắt dậy, mém tí làm ngã cả ghế dựa xuống đất.

Hắn tay lanh mắt lẹ giữ lấy ghế dựa, trong lòng không thể kìm nén sự vui mừng như điên của mình.

Cuối cùng Tiểu Thạc cũng chịu chia tay với tên đàn ông cặn bã kia rồi!

Rất nhanh sau đó, Trịnh Hạo Thạc tắt điện thoại, mở cửa ban công rồi đi vào trong.

Kim Tại Hưởng đang định đón cậu, thì bỗng trông thấy khuôn mặt bí xị, tóc mái hơi dài rũ rượi trên trán, biểu cảm bình tĩnh mang theo một chút u sầu của cậu.

Cảm xúc phấn khích không thôi của hắn nguội đi trong phút chốc.

"Tiểu Thạc..." Hắn ngập ngừng gọi cậu, giọng điệu rất cẩn thận: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Trịnh Hạo Thạc vén mi mắt lên, ánh mắt nhìn hắn có chút mỏi mệt.

Tựa như vừa bị một cây kim đâm thẳng vào tim, Kim Tại Hưởng đau đến nghẹt thở, không tự chủ được mà đến gần một bước.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì Trịnh Hạo Thạc đã nghiêng người đi lướt qua hắn: "Tôi đi tắm trước."

Tối hôm nay, hiếm lắm mới thấy Kim Tại Hưởng không tập thể dục ở ký túc xá.

Hắn nằm ở trên giường, do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định mở WeChat lên gửi tin nhắn cho Tiểu Thạc.

Kim Tại Hưởng: [ Tiểu Thạc, cậu không sao chứ? ]

Sau khi nhắn xong, hắn nhìn chằm chằm khung chat không chớp mắt, đợi đối phương trả lời.

Khoảng một phút sau, Trịnh Hạo Thạc mới nhắn lại hai chữ: [ Không sao.]

Kim Tại Hưởng: [ Anh ta giải thích với cậu thế nào? ]

Kim Tại Hưởng: [ Nếu không muốn nói với tôi thì cũng không sao đâu. ]

Trịnh Hạo Thạc: [ Anh ấy nói mình mới quen một đàn em, nhưng anh ấy không làm gì có lỗi với tôi cả. ]

Kim Tại Hưởng không nhịn được chửi nhỏ: "Đệt!"

Vỗ cả mông đàn em ấy rồi mà còn dám nói không làm gì có lỗi với Tiểu Thạc ư?

Cái tên cặn bã này còn mặt dày hơn cả hắn tưởng tượng.

Kim Tại Hưởng: [ Anh ta lừa cậu đấy Tiểu Thạc. Nếu anh ta không làm điều gì có lỗi với cậu, thì anh ta sẽ không chột dạ tới mức tự chủ động khai ra cậu đàn em ấy đâu. ]

Trịnh Hạo Thạc: [ Thật ra tôi có thể cảm nhận được, anh ấy... không còn thích tôi như trước nữa. ]

Trái tim Kim Tại Hưởng run lên, hắn cố gắng kiềm chế xúc động muốn gào to tỏ tình với cậu, sau đó gõ chữ đáp lại một cách khắc chế.

Kim Tại Hưởng: [ Tiểu Thạc, cậu xứng đáng với một tình yêu toàn tâm toàn ý. ]

Trịnh Hạo Thạc ngơ ngẩn nhìn dòng chữ trên màn hình, sống mũi cay cay.

Thật vậy ư?

Cậu thực sự xứng đáng với một tình yêu toàn tâm toàn ý ư?

Trịnh Hạo Thạc: [ Cảm ơn cậu, Kim Tại Hưởng. ]

Kim Tại Hưởng: [ Nếu thấy buồn, thì cứ giãi bày tâm sự với tôi. ]

Kim Tại Hưởng: [ Tôi luôn ở đây, bất cứ khi nào, bất cứ lúc nào. ]

Trịnh Hạo Thạc: [ Được. ]

Trịnh Hạo Thạc: [ Ngủ ngon. ]

Kim Tại Hưởng gửi một nhãn dán chúc ngủ ngon qua, rồi đặt điện thoại lên ngực, nhắm mắt lại.

Một lúc sau, hắn bèn đăng nhập vào tài khoản WeChat clone.

.: [ Hôm nay tôi có nhắc tới tên cặn bã kia với cậu ấy, cậu ấy bắt đầu cân nhắc có nên chia tay hay không rồi. ]

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [ Đỉnh thế, anh dấu chấm! ]

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [ Tôi phải chúc mừng anh trước, sắp đến ngày được lên chức rồi! ]

.: [ Nhưng trông cậu ấy rất buồn. ]

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [ Đau dài không bằng đau ngắn, có đôi yêu nhau nào chia tay mà không đau lòng đâu? ]

Tiểu gaygay không phải tiểu guyguy: [ Nhưng may mà cậu ấy vẫn còn có anh còn gì? Anh dấu chấm ơi, gắng sức lên nào, mau giúp cậu ấy quên cái tên cặn bã kia, rồi bắt đầu một cuộc sống 18+ không biết xấu hổ đi! ]

Kim Tại Hưởng nhìn chằm chằm mấy chữ cuối cùng, trong đầu lại hiện lên cảnh Tiểu Thạc nằm trong lòng hắn, nhịp tim nháy mắt tăng vọt.

Nhớ đến giấc mơ vô cùng ướt át kia, hơi thở của hắn càng lúc càng dồn dập, khí nóng cũng bất giác dồn vào một bộ phận nào đó...

"Kim Tại Hưởng." Đúng lúc này, một cái đầu nhỏ ló ra từ trên giường trên: "Cậu lại tập thể dục à?"

Bị âm thanh của người mình thầm mến kích thích, Kim Tại Hưởng cảm thấy có một luồng điện chạy dọc trên sống lưng mình, hắn bối rối kéo chăn lên che người lại, chỉ trả lời bằng một câu ngắn ngủn: "Không..."

Chỉ có một chữ thôi nhưng vẫn có thể nhận ra được giọng nói của hắn có hơi khàn khàn.

Trịnh Hạo Thạc bày ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng cậu cũng không hỏi thêm nữa, mà nằm trở lại giường.

Chiều hôm sau, để đánh lạc hướng sự chú ý của người trong lòng, Kim Tại Hưởng đã gửi tin nhắn cho Tiểu Thạc, bảo cậu đến sân bóng rổ luyện tập vào buổi tối.

Trịnh Hạo Thạc chợt nhớ ra đã mấy hôm rồi mình không tập bóng rổ. Sau khi xong việc ở tiệm xăm, cậu nhanh chóng quay về trường học.

Lúc cậu bước vào sân bóng rổ, trận đấu trong sân đang diễn ra vô cùng sôi nổi.

"Trịnh Hạo Thạc!" Trình Mạnh Khang tinh mắt phát hiện ra cậu, lập tức chạy tới hỏi: "Cậu tới xem anh Kim chơi bóng à?"

"Ừm." Trịnh Hạo Thạc khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi.

Trình Mạnh Khang nhiệt tình chỉ vào chỗ ngồi: "Vậy cậu ngồi ở đây trước đi, trận này chắc phải một lát nữa mới xong."

Trịnh Hạo Thạc khẽ lắc đầu: "Cảm ơn, tôi đứng đây là được rồi."

Trình Mạnh Khang còn đang định nói thêm gì đó, thì bị tiếng reo hò và huýt sáo cắt ngang.

Trịnh Hạo Thạc nhìn vào trong sân, hoá ra Kim Tại Hưởng lại vừa nhẹ nhàng ghi thêm 3 điểm* nữa.

(*) Ném rổ từ khu vực giữa sân trở đi sẽ được tính 3 điểm, còn lại úp rổ hay ném gần rổ chỉ được 2 điểm.

Cùng lúc đó, Kim Tại Hưởng cũng khoá chặt được bóng dáng quen thuộc của cậu.

Ngay lập tức, các đồng đội và đối thủ trên sân đều có thể cảm nhận được luồng khí quanh người anh Kim trở nên ngang ngược và sắc bén hơn bao giờ hết.

Quả nhiên, trong nửa hiệp kế tiếp, Kim Tại Hưởng đã bật hết công suất, tiến công thần tốc, nhanh chóng bỏ xa tỷ số của đối thủ.

Cuối cùng, hắn kết thúc nửa hiệp cuối bằng một cú úp rổ đầy sức mạnh, ròii đi về phía khán phòng trong những tiếng la hét ầm ĩ.

"Tiểu Thạc!" Kim Tại Hưởng sải bước tới chỗ cậu, giọng điệu mang theo ý cười: "Sao cậu lại đến sớm vậy?"

"Đang rảnh nên tôi đến sớm một xíu." Trịnh Hạo Thạc ném cho hắn một chai nước suối.

Kim Tại Hưởng tùy ý bắt lấy, vặn nắp ra tu một phát hết nửa chai, sau đó tiếp tục tiến về phía cậu: "Tập trung chơi quá nên tôi không để ý là cậu đã tới."

Nói cứ như người đánh bóng dữ dội trong sân ban nãy không phải là hắn ấy.

Trịnh Hạo Thạc cũng không để ý lắm, chỉ là cơ thể nóng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net