35: Chia tay với bạn trai đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc chống tay lên thành ghế, quả quyết trả lời: "Lạnh."

"Được rồi." Nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cậu, Kim Tại Hưởng không dám trêu chọc thái quá, chỉ khẽ cười bảo: "Tiểu Thạc nói trời lạnh thì chắc chắn là lạnh rồi."

Giọng điệu của hắn chứa đựng sự cưng chiều đầy khó hiểu, trái tim Trịnh Hạo Thạc đập lỡ một nhịp, ửng hồng bên tai từ từ lan xuống cần cổ.

Hôm nay Kim Tại Hưởng bị gì vậy, tại sao lại hành động kỳ lạ như thế chứ?

"Mặc xong rồi." Kim Tại Hưởng mặc chiếc áo bóng rổ ướt đẫm mồ hôi vào, sau đó nói bằng giọng điệu thương lượng: "Chừng nào bọn họ rời sân thì chúng ta vào tập bóng nhé?"

"Ừm." Lúc này Trịnh Hạo Thạc mới dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Kim Tại Hưởng ngồi xuống ghế: "Ngồi xuống nghỉ tí đi."

Trịnh Hạo Thạc làm theo lời hắn, cậu cảm thấy như mình đang ngồi cạnh một mặt trời nhỏ đang liên tục tỏa ra hơi nóng.

"Anh Kim!" Trình Mạnh Khang chạy tới, chào hỏi xong liền nhìn sang phía Trịnh Hạo Thạc: "Bạn học Trịnh Hạo Thạc, tôi có thể thêm WeChat của cậu được không?"

Trịnh Hạo Thạc còn chưa kịp trả lời, thì đáy mắt của Kim Tại Hưởng đã hiện lên vẻ lạnh lẽo, hắn từ chối thẳng thừng: "Không được."

Bình thường khi từ chối thêm WeChat của người khác, hắn thường sẽ lịch sự tìm lý do, ấy thế nhưng bây giờ lại không chừa cho người ta chút đường sống nào.

"Vậy..." Trình Mạnh Khang bất giác rụt cổ lại, cố gắng giải thích: "Em không có ý gì khác, chỉ là em rất thích bức tranh mà Trịnh Hạo Thạc đã vẽ cho em lần trước, thế nên mới muốn đặt thêm một bức nữa thôi."

"Không phải tất cả sinh viên trong lớp Mỹ Thuật đều vẽ cho cậu sao?" Kim Tại Hưởng cố ý như vô tình gác một cánh tay lên ghế bên cạnh, nhìn từ chính diện như đang ôm lấy Trịnh Hạo Thạc từ phía sau: "Tiểu Thạc bận lắm, cậu tìm mấy người khác trong lớp cậu ấy đi."

Trình Mạnh Khang kiên trì nói tiếp: "Nhưng em thích bức tranh mà Trịnh Hạo Thạc vẽ nhất..."

Trong ánh mắt không thể gọi là hiền lành của Kim Tại Hưởng, giọng Trình Mạnh Khang dần dần nhỏ xuống.

Nhất thời, không khí xung quanh như ngưng tụ.

"Kim Tại Hưởng nói đúng, dạo này tôi phải chuẩn bị cho cuộc thi triển lãm tranh nên không có thời gian nhận vẽ." Cũng may mấy giây sau, Trịnh Hạo Thạc đã lên tiếng trả lời: "Ngại quá, cậu thử nhờ người khác xem."

"Tôi không vội!" Trình Mạnh Khang xua tay: "Chừng nào cậu rảnh thì báo cho tôi biết, chúng ta thêm WeChat trước đi!"

Lần này, không cho Kim Tại Hưởng cơ hội lên tiếng, Trịnh Hạo Thạc đã gật đầu đồng ý: "Được."

"Tiểu Thạc cậu..." Kim Tại Hưởng siết chặt bàn tay đang gác lên thành ghế, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng không ngăn cản nữa.

Nếu Tiểu Thạc đã nhận lời, thì hắn cũng không thể can thiệp quá sâu.

Huống chi, hắn có thể lấy tư cách gì để can thiệp chứ?

Nghĩ đến đây, hắn quay mặt đi không nói lời nào, song cánh tay vẫn vắt ngang sau lưng Trịnh Hạo Thạc.

Sau khi thêm WeChat, Trình Mạnh Khang hí hửng rời đi.

Trịnh Hạo Thạc cất điện thoại rồi nhìn thoáng qua người bên cạnh, thấy hắn đang mím chặt môi, quai hàm góc cạnh căng cứng, Trịnh Hạo Thạc hơi khó hiểu.

Đúng lúc này, một vài thành viên khác đi ngang qua, sôi nổi chào hỏi Kim Tại Hưởng: "Anh Kim!"

"Nam thần của khoa lại tới cổ vũ anh Kim à?" Một thành viên để trần nửa người trên cười hì hì nói: "Hay là nam thần gia nhập đội bóng rổ của bọn tôi đi, làm thành viên ngoài biên chế cũng được?"

Một thành viên khác cũng hiếu kỳ hỏi: "Nam thần, cậu biết chơi bóng rổ không?"

"Tôi đang dạy." Kim Tại Hưởng dựa người vào ghế, tựa như một con sư tử đang nghỉ ngơi: "Sao, có ý kiến gì?"

Có người lớn tiếng trả lời: "Anh Kim đích thân chỉ dạy, bọn em còn dám ý kiến gì nữa?"

Mọi người cười ồ lên, Kim Tại Hưởng đưa mắt nhìn sang Trịnh Hạo Thạc, phát hiện ánh mắt của cậu đang đặt lên cơ thể của thành viên để trần nửa người trên, hắn chợt thay đổi sắc mặt: "Chu Sùng, mặc áo đàng hoàng vào đi."

"Hả? Tại sao?" Chu Sùng cầm áo bóng rổ vắt trên vai lau mồ hôi: "Cả người em ướt sũng rồi, toàn đàn ông con trai với nhau hết, để trần nửa người trên thì có sao đâu!"

Kim Tại Hưởng khẽ mỉm cười: "Trời lạnh, sợ cậu bị cảm."

Chu Sùng ngơ ngác: "Trời lạnh chỗ nào?"

"Lão Chu, anh Kim đang quan tâm cậu đó! Mau mặc áo vào đi!" Có người tốt bụng nhắc nhở: "Nhìn cái cơ thể phì nhiêu của cậu xem, đừng có dọa nam thần sợ ha ha ha!"

Trịnh Hạo Thạc vốn đã không quen bị mọi người bao vây la ó, bây giờ lại càng không biết phải làm sao, chỉ có thể im lặng cụp mi xuống.

May mà có Kim Tại Hưởng ngồi bên cạnh cậu.

Kim Tại Hưởng xua tay: "Được rồi, giải tán hết đi."

"Ok!"

"Không làm phiền thế giới hai người của anh Kim và nam thần nữa!"

Dứt lời, các thành viên liền cười đùa xô nhau bỏ đi.

"Gì mà... thế giới hai người chứ?" Kim Tại Hưởng muốn cười ngoác cả miệng nhưng lại dối lòng bảo: "Mấy người trong đội bóng rổ đều không biết giữ mồm giữ miệng, lúc nào cũng thích đùa giỡn lung tung, Tiểu Thạc, cậu đừng để ý nhé."

Trịnh Hạo Thạc ngước mắt lên, lắc đầu: "Không sao, tôi biết bọn họ không có ý xấu."

"Vậy thì tốt rồi." Kim Tại Hưởng đứng dậy: "Qua đây, chúng ta lên sân tập luyện chút đi."

Sau khi kết thúc bài tập dẫn bóng cơ bản, Kim Tại Hưởng xoay bóng bằng một tay, nói: "Hôm nay chủ yếu sẽ tập ném bóng ba điểm."

Bọn họ cùng đi tới chỗ vạch ba điểm, Kim Tại Hưởng nhảy lấy đà tại chỗ, dễ dàng thực hiện một cú ăn ba.

Trịnh Hạo Thạc bắt chước tư thế ném bóng của hắn, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên quả bóng đã vẽ thành một đường parabol, thậm chí nó còn chưa chạm được tới vành rổ.

"Không sao, lần đầu tiên ném cú ăn ba được như vậy là đã tuyệt lắm rồi." Kim Tại Hưởng khích lệ: "Nào, nhìn tư thế của tôi này."

Hắn chia động tác ném bóng ba điểm thành từng động tác nhỏ, cẩn thận giải thích và thị phạm: "Hai chân đạp đất, giữ vững trọng tâm, lúc bật nhảy thì đồng thời nâng bóng lên..."

Bóng lại lọt vào rổ một cách trơn tru.

"Ừm." Trịnh Hạo Thạc ghi nhớ động tác cơ bản rồi làm theo.

Đúng như dự đoán, quả bóng vẫn không chạm được vào vành rổ.

Trong lúc cậu ném bóng, Kim Tại Hưởng cũng đang quan sát chuyển động cơ thể của cậu, nhoáng cái hắn lập tức hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.

Cú ăn ba là một bài kiểm tra sức mạnh cơ bắp, nhất là lực chân và trọng tâm. Đối với một người ít vận động quanh năm như Tiểu Thạc, cần phải huấn luyện tăng cường cho cơ bắp thì mới có thể nâng cao tỷ lệ chính xác được.

Nhưng làm sao mà hắn nỡ huấn luyện Tiểu Thạc ở cường độ cao như vậy được chứ?

Dạy Tiểu Thạc chơi bóng rổ cũng chỉ vì muốn cậu vận động vừa phải, để có lợi cho việc cải thiện khả năng miễn dịch mà thôi.

"Không sao, cú ăn ba rất khó nên có rất nhiều người ném trượt, chứ đừng nói gì đến người mới học như cậu." Kim Tại Hưởng nở một nụ cười tỏa nắng, ấm áp an ủi: "Chúng ta tiếp tục tập lên rổ* được không?"

(*) Bật nhảy lên rổ từ dưới đất, sử dụng một tay để đưa bóng vào rổ.

Trịnh Hạo Thạc đưa mắt nhìn hắn, nhỏ giọng xin: "Tôi thử lại lần nữa được không?"

Kim Tại Hưởng tức khắc bị khuất phục trước đôi mắt trong veo thuần khiết kia, cười trả lời: "Được."

Đừng bảo là thử lại lần nữa, kể cả cậu có muốn ánh sao trên trời, thì hắn cũng sẽ tìm cách hái xuống.

Trịnh Hạo Thạc hít một hơi thật sâu, ánh mắt tập trung vào rổ, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, cậu mới bật nhảy ném bóng.

Tuy nhiên, kỳ tích vẫn không xảy ra.

Cậu tỏ vẻ thất vọng, đang định bỏ cuộc thì Kim Tại Hưởng bỗng bước ra sau lưng cậu.

Cánh tay thon dài mạnh mẽ vươn ra từ phía sau, giọng nói trầm thấp cuốn hút vang lên: "Chúng ta cùng thử ném cú ăn ba nhé?"

"Hả?" Trịnh Hạo Thạc hơi ngơ ngác: "Cùng ném như thế nào?"

Kim Tại Hưởng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, rồi kéo tay cậu giơ bóng lên cao, lòng bàn tay nóng hổi của hắn úp lên mu bàn tay trắng ngần.

Ngón tay của Trịnh Hạo Thạc hơi co lại, nhiệt độ nơi hai bàn tay áp vào nhau dần tăng lên.

"Thả lỏng hai tay, thuận theo lực của tôi." Kim Tại Hưởng trầm giọng nhắc nhở, dồn sức vào cổ tay, không cần nhảy lên vẫn có thể ném vào một cú ăn ba.

Trịnh Hạo Thạc trợn tròn mắt, tận mắt nhìn thấy quả bóng bay vào rổ, ngạc nhiên thốt lên: "Uầy! Cậu siêu thật luôn."

Hai người đứng tại chỗ ném bóng mà vẫn có thể làm được như thế ư?

"Ha ha..." Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp, hơi thở nóng hổi phả lên cần cổ nhạy cảm của cậu, nhoáng cái khơi dậy một cơn run rẩy khó diễn tả thành lời.

Bấy giờ Trịnh Hạo Thạc mới nhận ra tay của Kim Tại Hưởng vẫn đang cầm mu bàn tay cậu.

Tấm lưng mảnh khảnh của Trịnh Hạo Thạc cứng lại, cậu buông tay xuống với tốc độ cực nhanh, rồi rời khỏi vòng tay vững chắc và ấm áp kia.

Vòng tay chợt trở nên trống rỗng, đôi mày của Kim Tại Hưởng chau lại, lãng đãng như bị người ta lấy mất thứ gì đó khỏi lồng ngực, cả người thoáng chốc nhẹ bẫng.

"Tốt nhất là tôi chỉ nên tập lên rổ thôi." Trịnh Hạo Thạc khom lưng nhặt bóng lên, cố gắng cách xa đối phương một chút.

Hôm nay cậu tiếp xúc cơ thể với Kim Tại Hưởng hơi nhiều, nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ Kim Tại Hưởng sẽ nghi ngờ là cậu cố ý mất.

Nào ngờ sau đó Kim Tại Hưởng vẫn không thể tập trung được, cứ âm thầm hồi tưởng lại cái đụng chạm ngắn ngủi vừa rồi mãi thôi.

Cổ tay thì mảnh khảnh, xương cổ tay thì nhô ra, hắn có thể dễ dàng bao lấy bằng một tay.

Mu bàn tay rất mềm, xúc cảm lúc chạm vào vô cùng dễ chịu, đúng là khiến người ta muốn nắm mãi không thôi.

Trong tiết tô màu vào thứ Ba, giáo sư Bùi bỗng tuyên bố học kỳ này sẽ ra ngoài vẽ ký hoạ vào thứ Sáu.

Địa điểm vẽ ký hoạ lần này tương đối xa, kéo dài mười ngày, chi phí tự lo, sau khi giáo sư Bùi tuyên bố xong thì dặn dò mọi người chuẩn bị trước.

Chờ những sinh viên khác rời đi, giáo sư Bùi mới gọi Trịnh Hạo Thạc lại: "Hạo Thạc, ý tưởng tác phẩm dự thi của em thế nào rồi?"

Trịnh Hạo Thạc thành thật trả lời: "Em có ý tưởng sơ bộ rồi, nhưng vẫn chưa bắt đầu vẽ."

"Không cần vội, còn hơn nửa tháng nữa mới đến hạn nộp tác phẩm, em hãy tranh thủ lần đi vẽ ký hoạ này để tìm nguồn cảm hứng đi." Ánh mắt giáo sư Bùi rất ôn hòa, "Thí sinh có thiên phú như em nên gần gũi với thiên nhiên nhiều hơn."

"Vâng." Trịnh Hạo Thạc đáp: "Cảm ơn thầy."

Tình cờ là buổi tập tối nay của Kim Tại Hưởng kết thúc sớm, nên lúc hắn đẩy cửa đi vào, Trịnh Hạo Thạc vẫn đang vẽ tranh.

Hắn không lên tiếng quấy rầy cậu mà tự giác xách ghế đẩu qua ngồi ở một bên, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn một bên mặt xinh đẹp động lòng người.

Hồi lâu sau Trịnh Hạo Thạc mới nhận ra sự hiện diện của hắn: "Cậu tới rồi."

"Ừm." Kim Tại Hưởng nhướng mày cười: "Thấy ngài họa sĩ tập trung vẽ tranh quá nên không dám mặt dày làm phiền."

Trịnh Hạo Thạc hơi cong môi: "Đợi tôi một lát."

Kim Tại Hưởng đáp: "Được."

Hai mươi phút sau, cuối cùng Trịnh Hạo Thạc cũng đã hoàn thành bức tranh của ngày hôm nay.

Lúc thu dọn dụng cụ vẽ tranh, Kim Tại Hưởng đưa ra lời mời: "Cuối tuần này là giải bóng rổ khu vực phía Đông, chọn ra top 8 toàn quốc, Tiểu Thạc có thời gian tới xem không?"

Trịnh Hạo Thạc khựng lại, ngước mắt lên trông thấy sự chờ mong trong ánh mắt hắn, cậu áy náy trả lời: "Tôi không đi xem được, thứ Sáu tuần này bọn tôi phải ra ngoài vẽ ký hoạ."

"Vẽ ký hoạ?" Kim Tại Hưởng sửng sốt, "Sao lại đột ngột thế?"

"Cũng không phải là chuyện gì đột ngột, mùa thu năm ngoái cũng vẽ ký hoạ vào tầm này." Vẻ mặt Trịnh Hạo Thạc rối rắm, "Tôi cũng muốn xem cậu chơi bóng rổ, nhưng tôi lại phải đi vẽ ký hoạ mất rồi.

Kim Tại Hưởng lấy lại tinh thần, an ủi cậu: "Không sao đâu, chỉ là giải đấu khu vực phía Đông thôi, chờ tới trận chung kết toàn quốc cậu đến xem cũng không muộn."

Trịnh Hạo Thạc gật đầu thật mạnh: "Ừm, nhất định lúc đó tôi sẽ đến cổ vũ cho cậu."

Sự đáng yêu của cậu khiến cho trái tim Kim Tại Hưởng khẽ rung rinh, bỗng nhiên, hắn như nhớ ra gì đó: "Lần này cậu phải đi vẽ ký hoạ bao lâu?"

Trịnh Hạo Thạc trả lời: "Mười ngày."

"Mười ngày?" Kim Tại Hưởng buột miệng hỏi: "Phải đi lâu thế ư?"

"Mười ngày cũng không lâu lắm đâu, năm ngoái bọn tôi còn đi tận nửa tháng cơ." Trịnh Hạo Thạc nghiêm túc trả lời: "Đi lại đã mất hai ngày rồi."

"Nhưng..." Kim Tại Hưởng cắn chặt răng, nuốt những từ còn lại xuống: "Được rồi."

Một chốc sau, hai người họ sánh vai rời khỏi phòng vẽ tranh.

"Tiểu Thạc..." Trên đường đi tới nhà ăn, Kim Tại Hưởng không nhịn được mà hỏi: "Chuyện giữa cậu và anh ta sao rồi?

Trịnh Hạo Thạc nhất thời không phản ứng kịp: "Với ai cơ?"

Kim Tại Hưởng trả lời: "Với bạn trai cậu ấy."

"À..." Trịnh Hạo Thạc dời mắt đi chỗ khác, bình tĩnh trả lời: "Bọn tôi vẫn đang cho nhau thời gian."

Đông Đông nói rằng nên tuân theo trình tự chia tay của những cặp đôi bình thường, vì vậy có lẽ phải đợi thêm vài hôm nữa.

"Chuyện này thì cần gì thời gian?" Kim Tại Hưởng sốt ruột: "Đã phát hiện anh ta thay lòng rồi thì cậu mau chia tay với anh ta đi chứ, chẳng lẽ cậu định đổi ý ư?"

Trịnh Hạo Thạc phủ nhận: "Đương nhiên là không phải."

Trong lòng Kim Tại Hưởng lẩm nhẩm ba lần "Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh", lúc nói tiếp thì giọng điệu đã trở nên hoà hoãn hơn: "Tôi biết hai người đã quen nhau rất nhiều năm rồi, muốn cắt đứt ngay là rất khó. Nhưng chuyện tình cảm thì nên giải quyết dứt khoát."

"Ừm." Trịnh Hạo Thạc gật đầu rồi tò mò hỏi: "Cậu vẫn còn độc thân mà, tại sao lại hiểu nhiều về phương diện tình cảm vậy?"

Đối mặt với ánh mắt dò xét của người trong lòng, Kim Tại Hưởng mất tự nhiên quay mặt đi: "Chưa ăn thịt heo nhưng từng thấy heo chạy rồi*. Chuyện tình cảm này thấy nhiều là hiểu thôi."

(*) Dù chưa có kinh nghiệm thực tế nhưng đã từng thấy và biết về việc đó rồi.

Trịnh Hạo Thạc không hề nghi ngờ gì: "Cảm ơn lời khuyên của cậu, Kim Tại Hưởng."

Kim Tại Hưởng thực sự xấu hổ khi nhận lời cảm ơn này, hai tai hắn nóng như bị bỏng.

Nhưng ngẫm lại thì lão ngũ tự xưng là chuyên gia tình cảm cũng chưa bao giờ yêu đương mà?

"Không có gì, chuyện nên làm thôi." Lấy lại được tự tin, hắn mới bình tĩnh tự nhiên mà trả lời: "Tiểu Thạc, tôi chỉ là không muốn cậu bị tổn thương."

Nghe vậy, trái tim Trịnh Hạo Thạc khẽ rung rinh, nhưng cậu lại không biết nên nói gì tiếp, chỉ có thể yên lặng gật đầu.

Thời gian nhoáng cái đã tới thứ Năm, một ngày trước khi ra ngoài ký hoạ.

Giảng viên cố ý cho nghỉ trước một tiết để các sinh viên trở về chuẩn bị cẩn thận, nhưng Trịnh Hạo Thạc vẫn định ở lại phòng vẽ tranh cho tới khi trời tối.

Dù sao cậu cũng không có nhiều hành lý để thu dọn.

Một lúc sau, sau lưng truyền tới một tràng tiếng gõ cửa, nhắc nhở cậu có người đến: "Tiểu Thạc, hôm nay cậu có muốn về sớm hơn một chút không?"

Trịnh Hạo Thạc nhìn thoáng qua đồng hồ: "Hôm nay cậu không đi chơi bóng à?"

"Không đi, tan học cái là tôi tới đây ngay." Kim Tại Hưởng bước vào phòng vẽ tranh: "Ngày mai cậu phải đi rồi nên tôi nghĩ..."

Đêm nay có thể ở chung với cậu thêm được chừng nào thì hay chừng ấy.

"Gì cơ?" Trịnh Hạo Thạc không nghe rõ.

Kim Tại Hưởng trả lời: "Tôi nghĩ tối nay cậu nên thu dọn hành lý sớm rồi ngủ một giấc thật ngon."

Trịnh Hạo Thạc suy nghĩ rồi đáp: "Được."

Cậu đang định buông bút vẽ xuống thì Kim Tại Hưởng bỗng nhìn chằm chằm tay cậu rồi hỏi: "Tiểu Thạc, cậu có thể vẽ cho tôi một thứ không?"

"Thứ gì?" Trịnh Hạo Thạc chớp chớp mi: "Cậu muốn vẽ cái gì?"

"Chỉ cần vẽ... một chiếc bánh ngọt nhỏ thôi." Kim Tại Hưởng nhoẻn miệng cười: "Vẽ chiếc bánh ngọt mà cậu thích ăn nhất."

Để trong mười ngày tới, ít nhất hắn còn có thể nhìn vật nhớ người.

"Được." Trịnh Hạo Thạc gật đầu, tiện tay rút một trang giấy trắng trong sổ ký hoạ ra: "Cậu muốn vẽ nó lớn chừng nào?"

"Đừng vẽ lên giấy." Kim Tại Hưởng lắc đầu: "Vẽ lên người tôi đi, bảo vệ môi trường hơn." (Ủa alo!!!! Anh ơi anh không định tắm ư?????)

Trịnh Hạo Thạc hơi ngơ ngác: "Vẽ lên người cậu?"

"Phải." Kim Tại Hưởng cụp mắt xuống như đang nghiêm túc suy nghĩ: "Vẽ ở đâu thì được nhỉ..."

Trông thấy bàn tay nổi gân xanh kia đang với xuống vạt áo, Trịnh Hạo Thạc vội quay đi như phản xạ có điều kiện, trong đầu hiện lên hình ảnh khoe cơ bụng ngày đó, thấp giọng từ chối: "Cơ bụng khó vẽ lắm..."

"Nghĩ gì thế?" Kim Tại Hưởng ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, đôi môi nở một nụ cười xấu xa: "Tôi bảo cậu vẽ lên cơ bụng của tôi bao giờ?"

Hai má Trịnh Hạo Thạc nóng bừng, cậu bất giác cắn môi dưới: "À..."

"Nhưng nếu Tiểu Thạc đã muốn vẽ lên cơ bụng của tôi như thế, thì đương nhiên tôi không thể từ chối rồi." Kim Tại Hưởng nói xong thì làm bộ muốn vén áo lên.

"Đừng!" Trịnh Hạo Thạc có chút bực bội, cao giọng nói: "Cậu mà cứ như vậy thì tôi sẽ không vẽ cho cậu nữa đâu."

Dạo này cứ mỗi khi có cơ hội là Kim Tại Hưởng lại khoe cơ bụng, quả nhiên bản chất của trai thẳng là thích khoe mẽ.

Thế nhưng cũng phải nghĩ cho cảm giác của cậu một chút chứ...

"Được được được, tôi sai rồi tôi sai rồi..." Kim Tại Hưởng thấp giọng nhận lỗi, trong giọng nói lại chất chứa ý cười không thể che giấu: "Vẽ lên cổ tay được không?"

Lúc này Trịnh Hạo Thạc mới quay đầu lại: "Được."

Kim Tại Hưởng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa cổ tay trái ra: "Vậy thì chúng ta có thể bắt đầu được chưa, thầy Tiểu Thạc?"

Trịnh Hạo Thạc chọn một cây bút ký hoạ, nâng cánh tay của hắn lên, khoảnh khắc tiếp xúc với làn da của hắn, tay cậu khẽ run rẩy.

Cơ thể Kim Tại Hưởng luôn nóng như vậy ư, hình như nhiệt độ cơ thể của hắn cao hơn cậu rất nhiều.

Cùng lúc đó, Kim Tại Hưởng cũng không kìm được mà thở hắt ra một hơi.

"Sẽ hơi ngứa đấy nhé." Trịnh Hạo Thạc nói khẽ: "Tôi sẽ vẽ nhanh thôi."

"Không sao, tôi chịu được." Kim Tại Hưởng mỉm cười: "Vẽ bao lâu cũng được."

Trịnh Hạo Thạc không nói gì thêm, tập trung phác họa hình dạng của chiếc bánh ngọt lên cổ tay.

Quả nhiên, Kim Tại Hưởng ngồi yên không hề nhúc nhích, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào hàng mi dài rũ xuống của cậu, rồi từ từ trượt xuống chóp mũi thanh tú, cuối cùng dừng lại trên cánh môi hồng hào.

Trịnh Hạo Thạc có một đôi môi rất hợp để hôn, cánh môi khép hờ, dưới mấu môi xinh đẹp là một khe hở tinh tế khiến người ta không nhịn được mà muốn duỗi ngón tay, cạy mở khóe miệng, thậm chí là vươn sâu vào trong hàm răng, sau đó kẹp lấy đầu lưỡi đỏ tươi ướt át rồi tuỳ ý trêu đùa...

Trong phòng vẽ tranh yên tĩnh, có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng nuốt nước bọt của ai kia.

Trịnh Hạo Thạc nhạy cảm ngước mắt lên khiến Kim Tại Hưởng chợt hoàn hồn từ trong mộng tưởng, hắn có tật giật mình dời mắt đi: "Vẽ, vẽ xong chưa?"

"Vẫn chưa." Trịnh Hạo Thạc lại cụp mi xuống: "Nhưng sắp xong rồi."

Kim Tại Hưởng không dám thất thần nữa, cố gắng tập trung chú ý vào chiếc bánh ngọt nhỏ trên cổ tay.

Chẳng mấy chốc, một chiếc bánh kem nhỏ màu hồng xuất hiện, trên chiếc bánh nhỏ đó còn có một chú mèo con mũm mĩm đang ngồi.

Chỉ vài ba nét bút đã phác họa được đầy đủ sự ngây thơ đáng yêu của mèo con.

"Thời gian gấp rút nên chỉ có thể vẽ cho cậu mấy nét đơn giản vậy thôi." Cuối cùng, Trịnh Hạo Thạc điểm xuyết mấy loại hoa quả lên trên bánh kem rồi buông tay, cất bút vẽ đi.

"Con mèo nhỏ này..." Kim Tại Hưởng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cổ tay mình: "Tiểu Thạc, con mèo nhỏ này là cậu sao?"

"Hả?" Trịnh Hạo Thạc khẽ nhướng mắt, cười lắc đầu: "Không phải tôi."

Kim Tại Hưởng càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, càng nhìn càng cảm thấy giống Tiểu Thạc, thích đến mức không nỡ buông tay xuống: "Đáng yêu quá, đáng yêu quá đi mất..."

Bánh ngọt nhỏ đáng yêu, mèo con nhỏ đáng yêu, song đáng yêu nhất vẫn là người đã vẽ ra chúng.

Đáng yêu đến mức khiến tim phổi lá lách của hắn cũng run rẩy theo.

"Trẻ con quá à?" Trịnh Hạo Thạc thẹn thùng bĩu môi: "Đây là lần đầu tiên tôi thử vẽ kiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net