1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trịnh Hạo Thạc, mang họ Trịnh nhưng rốt cuộc lại chẳng được Trịnh gia coi là con cái. Em là con của thê thiếp, Hạo thạc vừa chào đời chưa bao lâu thì mẫu thân em bị Đại Phu nhân ghen ghét hãm hại. Hạo Thạc sinh ra vốn không khỏe mạnh, lại mất mẹ thiếu sữa, em ốm nheo ốm nhắt. Cũng coi như mạng lớn, nhờ mấy ông lang nhân từ cho vài cây thuốc mà sống được những 15 năm rồi. Em được mấy dì có thâm tình với mẫu thân cưu mang, cũng dằn được vài đồng mà cho em học con chữ, lễ nghi. 

 Trịnh lão gia ngập ngụa với đống nợ nần của Đại thiếu gia Trịnh Mạc. Gia nhân trong nhà cứ vãn bớt, việc làm càng đổ lên vai Hạo Thạc.



Đương kim Thái tử Kim Tại Hưởng năm nay đến tuổi lập thân. Mẫu hậu hắn là Đại công chúa hòa thân - Hoàng hậu tại vị. Thân thế độc tôn này đem lại cho hắn sự xu nịnh, chở che kĩ lưỡng. Thế lực chỉ đứng sau Hoàng đế đương triều. Tuy thế, cũng không phải vị Thái tử này được bảo bọc, chỉ biết ăn. Thi họa, Kim Tại Hưởng phải khéo léo ngang nữ nhân. Mưu sách bày binh bố trận cũng sánh ngang cả đại tướng quân. Quan trong triều có thể nhẹ nhõm vì đất nước tương lai không rơi vào kẻ bất tài.

 Thái tử anh minh sáng suốt, tinh thông võ nghệ lại khéo léo mưu trí hơn người


  Trong ngoài Triều đình náo nức khôn xiết. Đại công chúa, Thiên kim tiểu thư, Nhất quận chúa, hoàng thân quốc thích các nước chư hầu xúng xính chuẩn bị lễ phục lụa là đến kinh kì ứng tuyển. Hôn sự là việc trọng đại của đời người, lại là Đương triều Thái tử, trọng đại lại càng trọng đại. Tuy nhiên vị Thái tử này hầu như chẳng cao hứng gì với việc trọng đại. Hắn ngày ngày cùng Phác thân vương cưỡi ngựa ra ngoài thành hóng mát, căn bản trong lòng chưa tìm được ý trung nhân cho nên bản thân cứ mặc kệ trong triều náo loạn mà đánh giấc say ngoài cuộc.

  Với hắn là vậy, nhưng với trịnh Lão gia thì đó là cái bè cứu sinh duy nhất ngay lúc này. Trịnh hầu phủ không có tiểu thư, Trịnh lão gia liền tính đến việc cho Trịnh Hạo Thạc với Thái tử thành đoạn tụ.

  Đêm tiệc ứng đón vương tử những nước chư hầu, Kim Tại Hưởng bị chuốc say đến bí tỉ, đầu óc quay cuồng. Ngay cả người trước mặt cũng khó phân biệt nam nữ, già trẻ. Trịnh hạo thạc bị đánh thuốc, nhờ vài đồng bạc bẩn thỉu đã nằm trong tư thế hiến tế trên giường vị Thái tử. Đêm ấy, xảy ra sự việc chỉ có Trịnh hầu gia mong chờ.



Đêm đầu tiên, hoa dã quỳnh nở rộ, nhưng lại tàn phai trước bình minh hôm sau. Đứa trẻ trước đã thiếu thốn đủ đường, đau đớn cuộn người trong chăn bông tủi nhục ngu ngốc khóc lóc. Thái tử ôm đầu nhíu mày, nhất thời nghĩ chẳng biết nên làm thế nào. Bất ngờ, Hoàng quý phi xông vào Đông cung, thấy một màn hậu-tình thú. Rối càng thêm rối


Cuối cùng, dưới áp lực của định kiến tiết trinh, Trịnh hầu cùng vị Hoàng quý phi, Kim Tại Hưởng nhắm mắt thừa nhận mối quan hệ 'hờ' để giữ vững vị thế cùng hình tượng đẹp đẽ. Câu chuyện dệt thêu trong vài giây trả lời, rằng hắn cùng em tình ý đã lâu, đang định tấu lên bề trên. Những viễn cảnh nào là gặp nhau trong đêm hội, ánh mắt đưa tình, ... đẹp đến ngất ngây. Vậy mà không chỉ không bị trách mắng còn lấy được hảo cảm, câu chuyện tình yêu khó tin đến vậy còn có người tin kìa. Rốt cuộc trên đời còn có thể có bao nhiêu thứ hoang đường nữa?


  Trịnh gia kết thông gia với hoàng tộc, nợ kia coi như khinh không, cái mặt phè phưỡn của Trịnh hầu cứ ngày một bành ra, gia nhân lại đầy tăm tắp, tiền của lấp đi vẻ kinh tởm, rẻ mạt của họ Trịnh.


 Hạo Thạc, từ đầu chí cuối, ngơ ngác chẳng biết nên làm gì, đã lên kiệu hoa nhiễm nhiên trở thành Chính phi của Thái tử Kim triều.

 Biết sao được? 

 Làm thế nào bây giờ? 

 Hay cứ tàm tạm để thế đã?

 Đại hôn diễn ra như lời nói dối vậy, hào nhoáng, đẹp đẽ mà mong manh quá

  Thạc ngồi trong tẩm cung, đầu đội khăn voan đỏ. Tiểu nô tì được phân theo hầu đứng cạnh. Khuê phòng được trang trí đỏ rực, nến lung linh ấm cúng. Em chẳng rõ em đang chờ đợi cái gì nữa.

  Các dì ở nhà bảo, người nọ kết hôn với em chính là yêu em, em cũng phải yêu hắn. Hắn là người tốt, sau này sẽ là phu quân của em. Hắn là phu quân của em rồi, em phải đối với hắn hết lòng cung phụng. Các dì nuôi, cũng không có điều kiện ăn học đàng hoàng, cả đời chịu chi phối của phụ thân rồi phu quân. Cả đời chỉ biết phận phục tùng nô dịch đấng quân tử.



  Kim Tại Hưởng bước vào, thân ảnh to lớn, hỉ phục rực rỡ, khí tức áp đảo. Tiểu nô tì biết ý lui ra. Tâm tình hắn căn bản cũng quá nhộn nhạo phức tạp. Tức giận vô cùng, con người trước mặt này lại dám chuốc say dụ dỗ hắn, trói buộc hắn. Nực cười vô cùng, hắn lại vì lỡ chân mà rơi vào xiềng xích cùng con người ngu ngốc này, lại còn dối trá bao biện thay phần y nữa. Thảng thốt vô cùng, vừa đủ tuổi tuần trăng trước, tuần trăng này đã thành thân. Chỉ là khi thấy vẻ mặt ngờ nghệch, thút thít khóc, bản thân không sao kiềm được cơn hỏa hoạn trong lòng. Kẻ thiểu năng đáng chết này lại cản trở tuổi trẻ phiêu du đẹp đẽ của hắn.


 Kim Tại Hưởng bước đến gần, Hạo Thạc càng cúi đầu sâu hơn, né tránh càng nhiều tiếp xúc càng tốt. Hắn nắm lấy cằm em mà ép em ngẩng đầu lên, còn chẳng buồn lật khăn hỉ. Hắn thậm chí chẳng muốn nhìn mặt thê quân của mình. Qua lớp vải mờ mịt, Hạo Thạc thấy đôi mày kiếm xoăn tít lại, tức giận tột điểm , ánh mắt như muốn giết chết mình. 

  Ánh mặt căm thù lóe lên tia sáng hắt vào , sắc bén như lưỡi dao. Ánh mắt ấy như nuốt chửng tất cả niềm lạc quan yếu ớt của Hạo Thạc , như giết chết tâm can em.

  Kim Tại Hưởng vô thức siết mạnh, cằm em cũng chẳng thấy đau đớn gì nữa, thất thần cứ dại ra, cái nhìn ấy triệt để chán ghét, dội về trong Hạo Thạc cả ngàn nỗi tủi nhục bị vứt bỏ, khinh thường, rẻ rúng. Một khắc như hội tụ đau xót nghẹn ngào cả đời em. Ánh mắt ấy có bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu khinh khỉnh, bao nhiêu căm ghét, chỉ em mới biết.

 Khi Trịnh hầu chối bỏ em cũng là ánh mắt này

  Không khí nặng nề, trùng xuống, ngột ngạt vô cùng. Không ai nói lời nào, Tại Hưởng cứ nắm chặt như thế, hai người tựa hồ như bức tranh tĩnh vật, không động đậy. Không một lời, nhưng cái nhìn thấu tận tâm can ấy cho em biết bản thân mình thấp hèn thế nào, ngu ngốc thế nào, nhu nhược thế nào. Khoảnh khác em nhận ra suốt từ trước đến nay, em chỉ tự lừa mình dối người, thế giới này vốn không bao giờ kết thúc có hậu, lòng người không tốt đẹp mãi mãi, sự lạc quan yêu đời kia chỉ là chưa dám nhìn trực diện vào điều dơ bẩn ở đời mà thôi. Rốt cuộc bản thân còn có bao nhiêu cái ngu dốt tự huyễn?

 Ánh nhìn đem tâm can em triệt để phá tan.

 Âm thanh tà ác tiếp theo báo hiệu một cuộc đời gông xích, vĩnh viễn bị rẻ rúng, chà đạp.

- Đoạn tụ đê tiện, dơ bẩn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net