Vì định mệnh 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 17 : người lạ mặt ở club.

- Jinki à, huyng xin phép nghỉ hộ em nhé, Minnie bị ốm, em phải ở nhà chăm sóc nó – Ki Bum đứng ngoài cửa phòng Taemin vừa gọi điện vừa thở dài.

- Jiyeon à, hôm nay Taemin nghỉ nhé, không, nó không sao đâu, chỉ hơi mệt chút thôi, không cần đến thăm đâu.

- Thưa cậu chủ, cháo đã nấu xong rồi – Một người giúp việc đem lên khay cháo còn nóng hổi.

- Cảm ơn chị - Ki Bum đỡ lấy khay cháo và gõ cửa phòng Taemin – Minnie à, em mở cửa cho huyng được không ?

- Huyng đi đi.

- Min à, huyng hiểu giờ em đang cảm thấy thế nào. Huyng hiểu mà, cũng giống như huyng hai năm về trước, giống như huyng với Riri. Mở cửa cho huyng, huyng sẽ ở bên em – Ki Bum nhẹ nhàng nói.

Cạch. Như một câu thần chú có hiệu lực tức thì, Taemin mở cửa và nhìn Ki Bum bằng đôi mắt sưng mọng đờ đẫn.

- Huyng à – Taemin đóng cửa lại khi Ki Bum bước vào trong và đặt khay cháo xuống bàn – Em phải làm sao đây ?

- Minnie ngoan – Ki Bum ôm lấy Taemin, để đầu cậu bé gục vào ngực mình – Sẽ không sao đâu. Rồi em sẽ tìm thấy một người khác yêu em hơn. Người đó sẽ không phản bội em giống như… cái tên đó, người đó sẽ bên em giống như Jinki và huyng vậy.

- Nhưng em sợ rằng em không thể nào quên được huyng ấy, những kỉ niệm ngọt ngào lần đầu gặp nhau, khi huyng ấy đuổi theo em, khi huyng ấy mời em đến prom và cả những nụ hôn nữa. Em sợ lắm. Em sợ sẽ mãi mãi không thể quên được huyng ấy, và phải đứng ngoài nhìn huyng ấy ở bên người con gái khác – Taemin nức nở.

- Không sao đâu mà, rồi sẽ qua mau thôi, huyng sẽ giúp em quên đi, em hãy mở rộng lòng mình, tạo ra những cơ hội cho người khác, hãy mạnh mẽ lên để chứng tỏ rằng với em, cậu ta không đáng giá, rằng em là một vật quý giá mà cậu ta đã vuột mất. Để cậu ta phải cay đắng nhìn em bên người khác. Hiểu chứ ?

- Nhưng mà…. Làm thế nào đây hả huyng ?

- Ra ngoài đi, vui chơi đi, làm những gì em thích, gặp gỡ những con người mới, tìm cho em cơ hội mới. Em làm được chứ ?

- Em muốn suy nghĩ một chút. Huyng cứ ra ngoài đi – Taemin quay người lại và đi ra ban công.

- Vậy huyng ra ngoài trước, cần gì cứ gọi huyng nha.

- Vâng.

Taemin’s POV :

Làm thế nào đây ? Khi nhìn đâu tôi cũng thấy huyng ấy. Từng góc phố hai người đi bên nhau, cửa nhà tôi nơi huyng ấy hôn tôi lần đầu tiên, cả căn phòng này nữa, huyng ấy đã chăm sóc tôi khi tôi ốm, chiếc giường tôi và huyng ấy ngủ chung đêm hôm đó. Mọi thứ quá ngọt ngào và sâu đậm để rồi bây giờ như con dao hai lưỡi cắt nát trái tim tôi. Người ta nói yêu là hạnh phúc nhưng sao tôi chỉ thấy đau khổ, hạnh phúc sao mà quá mong manh, tôi chưa kịp tận hưởng nó thì nó đã rời bỏ tôi. Giờ thì tôi đã thực sự hiểu cảm giác của Ki Bum năm đó, khi bị người yêu mình phản bội. Thực sự là rất đau đớn, có khi chết đi còn đỡ đau hơn. Giờ tôi phải làm gì đây ? Quên huyng ấy đi ư ? Liệu có được không khi mọi lúc, mọi nơi tôi đều thấy huyng ấy, đều nghĩ đến huyng ấy. Khi đó, Ki Bum huyng đã làm gì nhỉ ? Đến club ư ? Nhưng mà tôi sợ những nơi như club, quá đông người và quá nhiều cạm bẫy. Tôi sợ rằng mình không thể tồn tại nổi ở nơi đó. Nhưng mà, dù sao thì tôi cũng đang sống dở chết dở rồi. Có đến đó cũng chả sao. Nhỡ lại tìm được một người mới thì sao ? Tôi có nên đến nơi đó không đây ?

End POV.

Chán nản nhìn bát cháo đã nguội, Taemin ăn sơ sài mấy thìa rồi đem xuống bếp để lên kệ bếp, ai rửa thì rửa. Rồi cậu lấy chìa khóa xe và lấy xe ra khỏi nhà. Dù chưa đủ tuổi nhưng Ki Bum đã bắt cậu học lái xe với lí do : đề phòng bất trắc. Giờ nghĩ lại thì cũng thấy có lợi. Phóng xe đến trung tâm mua sắm lớn nhất Seoul, Taemin đi thẳng lên khu bán quần áo. Những chiếc thẻ tín dụng được quẹt liên tục, những túi quần áo liên tục được chất vào xe đẩy. Taemin thử hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác. Từ những chiếc quần jeans rách, jeans mài, quần soóc, quần bó… đến những chiếc áo không thể nào hở hang hơn đều được cậu mua hết. Sau khi mua quần áo, cậu lại đi mua thêm cả bút kẻ mắt cùng một số vòng vèo khác. Về đến nhà thì cũng đã chiều tối.

- Taemin à, đi đâu về vậy ? – Ki Bum đang ngồi xem ti vi trong phòng khách thấy Taemin về thì hỏi,.

- Em đi mua sắm chút thôi, tối nay em đi chơi, không ăn ở nhà đâu, huyng khỏi phải chờ nha.

- Ừm – Nhìn khuôn mặt Taemin đã ánh lên một chút hồng hào, Ki Bum không nghi ngờ gì mà đồng ý luôn.

Taemin xách cả đống túi lên phòng ngủ của mình, vứt bừa bãi trên đó rồi đi tắm. Xong xuôi, cậu bắt đầu chọn lựa quần áo. Một chiếc quần soóc bó sát để lộ toàn bộ đôi chân thon thả, một chiếc áo hơi lùng bùng một tẹo, vạt áo kéo dài qua quần sóc một chút, cổ áo rộng và cứ một chút lại tuột xuống và hở một bên vai. Đeo thêm vài chiếc vòng hầm hố đính đầy đinh vào tay, Taemin kẻ mắt đen đậm khiến cho mắt cậu trông sâu và sắc sảo hơn hẳn. Sau khi chuẩn bị xong, Min lấy chìa khóa xe và xuống gara lấy xe phóng đi, hướng thẳng đến Replay club.

Trong khi đó, tại Replay club.

- Minho à, sao mà cứ như người mất hồn thế? Thất tình à?

Mấy bồi bàn làm cùng với Minho thấy anh cứ làm vỡ ly, cốc liên tục, rồi lại phục vụ nhầm bàn khiến khách hàng làm loạn hết cả lên.

- Có sao không? Mệt thì về đi để mình làm hộ cho.

- Vậy cậu làm hộ mình nhé – Thực sự thì Minho cũng không muốn làm nữa. Bây giờ cậu chỉ muốn đi tìm Taemin mà thôi.

- Ừ, cứ về đi.

- Cảm ơn.

Minho thay đồ rồi đeo balô ra về. Khi cậu đi trên đường thì một chiếc xe màu bạc mới coóng phóng qua. Minho cứ đi mà không hề biết người ngồi trên xe chính là người mà mình đang đi tìm. Nhưng Taemin thì đã thấy Ho, nước mắt cậu lại trực trào.

Cố gắng lên nào, không được phép khóc, không được gục ngã trước người đó thêm lần nào nữa.

Cậu tự nhủ với lòng mình như thế rồi đỗ xe trong bãi xe của club rồi hít sâu trước khi bước vào thế giới trụy lạc đó.

Vừa bước qua cánh cửa vào trong club, Taemin đã thu hút ánh nhìn chả khác gì Ki Bum khi xưa. Những ánh mắt thèm muốn, khao khát, soi mói và cả ghen tị đổ dồn lên khiến cậu khó chịu. Taemin đến chỗ quầy bar và gọi một ly rượu nhẹ để khởi đầu cho buổi tối.

- Hey baby, lần đầu đến club hả? Có muốn đi chơi với anh không?

- Cút đi – Cậu lầm bầm.

- Sao mà khó chịu thế hả cưng?

- Tôi đã bảo đi đi cơ mà.

- Cậu không nghe thấy cậu ấy nói gì sao. Đi đi – Một người đàn ông tầm khoảng ba mươi tuổi đặt một tay lên vai người đang tán tỉnh Taemin.

Tên đó gầm gừ trong họng rồi quay lưng bước đi.

- Cậu không nên đến những nơi như thế này – Người đàn ông đó gọi một ly rượu cho mình và ngồi xuống cạnh Taemin.

- Có liên quan gì tới ông sao?

- Tôi lo cho cậu nên nói thế thôi. Tôi là Kang Ta.

- Taemin.

- Có vẻ như cậu đang có chuyện buồn.

- Sao ông biết?

- Vì đôi mắt cậu nói với tôi điều đó. Dù cậu đã cố che giấu thì điều đó vẫn hiện lên trong mắt cậu. Thất tình sao?

- Bị phản bội – Không hiểu tại sao Taemin lại nói điều đó với người này nhưng Kang Ta khiến cậu yên tâm.

- Vậy sao? Giống tôi.

- Ông cũng bị phản bội sao?

- Đúng vậy. Nên tôi tới đây. Cậu muốn nhảy chứ?

- Với ông sao? – Taemin nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Tiếng nhạc xập xình, những chiếc đèn đủ màu quay tròn khiến Taemin hơi lắc lư.

- Uống cái này đi, sẽ đỡ “quay” hơn đấy – Kang Ta đưa cho Taemin một viên thuốc màu hồng nhạt.

- Thật sao?

- Chắc chắn mà – Kang Ta mỉm cười.

Taemin đón lấy viên thuốc và uống. Những thứ xung quanh cậu dần trở nên mờ ảo nhưng khiến cậu thích thú. Cậu nhảy, cậu lắc lư theo tiếng nhạc, cậu bám lấy Kang Ta và cọ xát. Cậu nhảy không ngừng, vừa nhảy cậu vừa khóc. Cậu nhớ Minho, nhớ những ngày bên anh. Thế mà giờ đây cả anh và cậu đều đang ở bên những người khác. Quá thất vọng cho một mối tình.

- Taemin à – Kang Ta ghé sát mặt vào mặt cậu, hơi thở của ông ta nồng mùi rượu. Môi ông ta khẽ chạm vào môi Taemin. Đắng ngắt chứ không ngọt ngào như nụ hôn với Minho.

- Xin lỗi – Taemin đẩy ông ta ra và chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

- Không sao đâu, lẽ ra tôi nên biết rằng em không muốn – Kang Ta vuốt lưng cho Taemin – Muộn rồi đó, có lẽ em nên về thôi, cha mẹ em sẽ lo đó.

- Có lẽ vậy – Taemin nhìn đồng hồ. Đã mười hai giờ rồi, cậu nhảy lâu đến thế ư?

- Có gì thì em liên lạc với tôi nhé, đây là số điện thoại và địa chỉ nhà tôi – Kang Ta đưa danh thiếp của mình cho cậu.

- Cảm ơn ông – Taemin nói và mỉm cười – Nhất định chúng ta sẽ gặp lại.

Rồi cậu đi ra xe để về nhà. Phía sau cậu là một nụ cười nham hiểm và đôi mắt đầy ham muốn. Taemin không ngờ rằng mình đã rơi vào một cạm bẫy ngọt ngào.

Chap 18: mắc bẫy.

Về nhà thì cũng gần một giờ sáng. Taemin rón rén đi lên phòng. Nhưng lúc đi qua phòng khách thì đèn bật sáng.

- Em đi đâu giờ này mới về - Ki Bum quay lại nhìn Taemin – Sao lại ăn mặc thế kia?

- Em đi chơi chút thôi mà.

- Có phải em đến club không?

- Em…. – Taemin ngại ngùng cúi đầu. Ki Bum thừa biết điểm yếu của cậu, đó là Min không bao giờ nói dối Ki Bum – Sao huyng biết?

- Em nghĩ huyng không đến club nữa thì huyng không biết được những gì xảy ra ở đó sao? Huyng cấm em, đừng bao giờ đến đó nữa. Em không thấy huyng ngày trước sao? Em muốn giống như thế sao?

- Nhưng đó là cách duy nhất để em quên đi huyng ấy, huyng hiểu không? Đó là cách duy nhất để em quên đi Minho huyng. Ở đó, em được uống rượu, được nhảy nhót, được gặp những người mới, những con người thú vị, và có người quan tâm đến em.

- Em không có bạn bè sao? Em không có huyng sao? Sao phải đi giao du với những người ở đó?

- Kệ em – Taemin thấy mệt mỏi và quay cuồng – Em đi ngủ đây.

Rời khỏi phòng khách, Taemin lảo đảo đi lên phòng, ngã xuống giường và ngủ luôn mà không thay quần áo.

Trưa hôm sau Taemin mới tỉnh dậy, cậu đã ngủ hơn mười tiếng liền nhưng ngủ dậy vẫn thấy váng vất. Tặc lưỡi nghĩ là do rượu, Taemin nhìn quanh giường, trên tủ đầu giường có một mảnh giấy: “huyng đã xin nghỉ cho em rồi, tỉnh dậy rồi thì ăn gì đó đi nhé, hôm nay huyng về muộn”. đọc xong tờ giấy, Taemin xuống giường tìm một bộ quần áo và đi vào nhà tắm. Khi cởi quần áo ra thì cậu thấy túi quần mình cộm cộm, thò tay vào thì Min rút ra một chiếc danh thiếp.

- Công ty liên doanh Kang Ta. Chủ tịch hội đồng quản trị Kang Ta. Có cả số điện thoại và địa chỉ công ty nữa – Taemin lẩm bẩm và lật tấm danh thiếp ra phía sau – Chà, có ghi thêm cả địa chỉ nhà và số điện thoại riêng nữa.

Taemin lấy điện thoại và gọi vào số điện thoại ghi trên danh thiếp.

- Yoboseyo. Kang Ta nghe.

- Taemin đây. Chúng ta đã gặp nhau tối qua ở Replay club.

- Ồ, Taemin à, có chuyện gì thế?

- Tôi có thể gặp ông không ? Có lẽ từ nay tôi không thể đến club được nữa.

- Được chứ, cậu muốn lúc nào ?

- Ông đi ăn tối với tôi chứ ?

- Được thôi, gặp cậu lúc bảy giờ ở nhà hàng Garden nhé.

- Vâng. Chào ông.

Taemin cúp máy, vứt cả điện thoại và danh thiếp lên giường rồi đi vào nhà tắm. Tắm xong, cậu xuống bếp tìm thứ gì đó ăn lót dạ rồi lên phòng xem ti vi đến sáu giờ tối thì đi thay quần áo cho buổi hẹn gặp.

Lục lọi mãi trong chỗ quần áo mua hôm qua, cuối cùng thì Taemin chọn một chiếc quần jeans và áo phông màu ghi. Chải qua mái tóc trước gương, cậu cầm chìa khóa, xuống gara lấy xe và phóng đi. Khi cậu đến Garden thì cũng đã bảy giờ kém mười năm, gửi xe xong và đi vào nhà hàng thì mới có bảy giờ kém mười.

- Quý khách đi một mình hay đi với ai ạ ?

- Tôi đi với bạn, cho chúng tôi một phòng riêng biệt nhé, một bàn riêng ở ngoài vườn chẳng hạn – Taemin mỉm cười đốn ngã cô tiếp tân.

- Vâng, mời cậu đi lối này – Cô tiếp tân đưa cậu đến một khu riêng biệt trong khu vườn rộng lớn bao quanh nhà hàng – Chỗ này được chứ ạ ?

- Vâng, tốt lắm, cảm ơn chị - Taemin lại mỉm cười lần nữa – Khi nào có vị khách tên Kang Ta tới thì chị đưa người đó vào đây nha.

Ngồi đó được khoảng năm phút thì Kang Ta tới.

- Em tới sớm thật đó.

- Ông tới muộn năm phút.

- Xin lỗi, tôi có chút việc công ty.

- Không sao đâu. Ông muốn ăn gì ?

- Em ăn gì thì cứ gọi món đó cho tôi – Kang Ta cười – Và đừng gọi tôi là ông nữa, tôi không già đến thế chứ ? Gọi là anh đi.

- Được thôi – Taemin nói và nhìn vào thực đơn – Cho chúng tôi bò bíttết, salad, trứng cá hồi và tráng miệng bằng kem dâu.

- Quý khách có muốn dùng soup điểm tâm không ạ ?

- Soup ngô đi. À, cho chúng tôi thêm một chai vang Pháp nữa.

- Vâng, sẽ có ngay đây ạ.

Chờ tới lúc người phục vụ đi khỏi, Kang Ta quay sang trò chuyện với Taemin để không khí thêm thân thiện.

- Sao từ nay em không tới club nữa ?

- Bị cấm rồi – Taemin ngán ngẩm nói – Ki Bum huyng không cho tới đó nữa.

- Ki Bum? Có phải Ki Bum mà biệt danh là Key không? – Kang Ta tròn xoe mắt.

- Đúng rồi đó, ông… à anh biết huyng ấy sao?

- Ai mà lại không biết tới danh tiếng của Key chứ. Thảo nào, đúng là anh em có khác, cậu đẹp thật.

- Cảm ơn.

- Mà sao cậu lại thất tình? Có thể nói cho tôi không?

- Bị người yêu phản bội, chính mắt tôi đã nhìn thấy…. hắn hôn người con gái khác ngay trước nhà tôi. Anh thì sao?

- Người yêu tôi bỏ tôi để nhận lời cầu hôn của một kẻ khác giàu có hơn. Giờ cô ta đã cưới hắn và ra nước ngoài sống rồi.

- Chắc hẳn cô ấy phải đẹp lắm nhỉ.

- Cô ấy rất đẹp, và có đôi mắt rất giống cậu. Tôi vẫn còn rất yêu cô ấy.

- Soup và rượu của quý khách đây ạ - Phục vụ chen vào giữa câu chuyện của hai người.

- Sao anh không giành lại cô ấy.

- Dù tôi yêu cô ấy nhưng cô ấy không xứng đáng. Cô ấy đã rời bỏ tôi. Tôi thấy rằng mình không cần phải làm như thế. Cô ấy chỉ yêu tiền thôi, ai nhiều tiền hơn thì theo người đó. Tôi thật ngốc khi đã không nhận ra điều đó sớm hơn.

- Uống chút rượu nhé.

- Tất nhiên rồi.

Tối đó, Taemin và Kang Ta đã ngồi trò chuyện rất nhiều và cũng đã uống rất nhiều. Đến lúc ăn xong thì Min cũng đã say khướt.

- Không biết uống mà vẫn cứ uống – Kang Ta thở dài gọi phục vụ vào thanh toán rồi bế bổng Taemin lên đưa vào xe mình.

- Minho huyng à… Minho huyng... – Taemin liên tục gọi tên Minho trong cơn mê.

- Đó là tên người em yêu sao? – Kang Ta mỉm cười – Không sao đâu, tôi sẽ làm em quên đi người đó – Rồi đặt lên môi Taemin một nụ hôn ấm áp. Trong cơn say Taemin đã đáp lại nụ hôn đó, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi khi nghĩ đến Minho.

Sáng hôm sau. Tỉnh dậy mà đầu óc vẫn quay cuồng, mở mắt ra một chút Taemin mới nhận ra căn phòng này hoàn toàn xa lạ.

- Sao mình lại ở đây nhỉ? – Cậu tự hỏi mình và bước xuống đất.

Khi đi qua chiếc gương lớn kéo dài từ trần nhà xuống đất, Taemin nhận ra mình đã không còn mặc bộ quần áo hôm qua. Thay vào đó là một chiếc áo sơmi trắng dài đến ngang đùi cậu và chiếc quần vải ngắn đến đầu gối, cạp quần hơi rộng nên nó cứ trễ xuống và đi vài bước thì như muốn tụt xuống vậy.

Taemin’s POV:

Không hiểu sao mình lại ở đây và mặc những thứ này nữa. Tối qua trước khi thiếp đi mình làm gì nhỉ? Đúng rồi, mình đang ăn tối với Kang Ta huyng mà. Nhưng sao giờ mình lại ở đây chứ. Mình nhớ rằng, mình đã được ai đó hôn, rất ấm áp và nhẹ nhàng, giống như cách Minho huyng từng hôn mình, nhưng sao Minho huyng lại xuất hiện ở đó chứ? Chẳng lẽ…

End POV.

Taemin nhẹ nhàng chạm vào môi mình. Nếu không phải là Minho thì chỉ có thể là một người.

- Kang Ta huyng. Kang Ta… - Cậu gọi lớn.

- Em tỉnh rồi à ? Huyng ở đây nè – Kang Ta thò đầu ra từ trong bếp.

- Sao em lại ở đây ?

- Hôm qua em say quá, huyng không biết nhà em ở đâu nên đưa tạm về nhà huyng. Em đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng – Kang Ta chỉ tay về phía một cánh cửa nhỏ - Có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới ở trong đó đấy.

Đánh răng rửa mặt xong, Taemin ngồi xuống bàn ăn sáng với bánh mì chấm sữa và trứng ốp.

- Đây là nhà huyng sao?

- Ừ, em thấy có được không ?

- Cũng được. À, sao em lại mặc quần áo này ?

- À, hôm qua khi về đến đây em bị nôn, bẩn hết quần áo nên huyng lấy quần áo của huyng thay tạm cho em. Không sao chứ ?

- Là huyng thay cho em chứ không phải em tự thay ạ ?

- Ừ, huyng xin lỗi nhưng mà lúc đó người em hôi và bẩn quá, huyng cũng lau qua người cho em nữa.

Nghe xong câu này thì Taemin suýt nữa ngã đập mặt xuống đất.

- Em về đây, hôm nay em phải đi học – Taemin nói – Huyng có đem xe của em về chứ ?

- Có, huyng đã nhờ cấp dưới đem xe của em về, đang để dưới gara của nhà đó.

- Cảm ơn huyng – Taemin nói và lao ra cửa, lấy xe phóng thẳng.

Taemin vừa về đến nhà thì đã nghe tiếng hét loạn nhà lên.

- Taeminnnnnnnnnnnnnnnnnnn !!!!!!!!!!!!! Đêm qua em đi đâu ? – Ki Bum cầm gậy đứng chặn ở cầu thang.

- Em đi ăn tối với bạn và về nhà bạn em ngủ - Taemin run rẩy nói – Thôi huyng để em đi thay quần áo rồi còn đi học.

- Nhưng mà em ở nhà ai và sao lại ăn mặc như thế kia ?

- Thì em mượn quần áo của bạn.

Taemin nói rồi lách người chạy thẳng lên phòng và chốt cửa lại.

- Taeminnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn.

Sau đó khoảng nửa tiếng thì Taemin ra ngoài, Ki Bum có vẻ đã nguôi giận.

- Huyng đưa em tới trường nhé ? – Taemin khẽ nói.

- Còn khác được sao ? Dạo này không hiểu em bị làm sao nữa – Ki Bum thở dài và đi xuống gara lấy xe.

Suốt cả quãng đường đi, Taemin ngồi nghe nhạc và ngắm nhìn khung cảnh bên đường bằng đôi mắt lơ đãng, một lúc lại khẽ chạm vào môi mình. Ki Bum đã quan sát hết những hành động lạ thường đó và phân tích vấn đề.

Ki Bum’s POV :

Chắc chắn là thằng bé làm sao rồi. Không thì tại sao lại thế kia. Hay là nó gặp Minho nhỉ. Chết tiệt, chẳng nhẽ Minho lại làm gì thằng bé sao ? Tên khốn đó, tí nữa phải hỏi cho ra nhẽ.

End POV.

Nhưng Ki Bum không ngờ rằng nguy hiểm đã đến rất gần em trai mình.

Lúc Taemin bỏ đi với khuôn mặt hoảng hốt, Kang Ta đã nhìn theo rất lâu. Anh sợ rằng, Taemin sẽ rời bỏ mình giống như người con gái kia. Anh không thể mất cậu, cậu rất giống cô ấy, giống người mà anh yêu. Định mệnh đã cho anh gặp cậu, anh phải bằng mọi cách gặp lại cậu và có được cậu.

- Thư kí Han đó à. Tìm cho tôi thông tin về một người, em trai của Kim Ki Bum, tên cậu ấy là Taemin. Càng nhanh càng tối nhé – Cúp máy, ánh mắt Kang Ta hướng vào nơi nào đó xa xăm. Nhất định cậu phải là của anh, anh chứ không phải ai khác.

Quay lại trường SM. Suốt cả buổi học Taemin không chú tâm chút nào, chỉ ngồi nhìn ra ngoài trời và một chút lại thở dài. Cuối buổi, cậu cũng là người ra cuối cùng. Một người đàn ông đi ngược chiều cậu trên sân trường vắng vẻ.

- Taemin ? May quá tôi đang định tìm em đây – Giọng nói quen thuộc cất lên.

Taemin ngẩng đầu lên nhìn.

- Kang Ta huyng ? Có chuyện gì vậy ? – Cậu nặn ra một nụ cười.

- Em rảnh không ? Đi uống nước với huyng ?

- Em…

- Taemin – Tiếng một người nữa cất lên từ đằng xa, giọng nói không thể nào nhầm lẫn. Nước mắt trực trào ra trong khóe mắt Taemin. Người đó chính là Minho.

Cậu quay đầu lại nhìn anh, anh đang đến bên cậu, đến gần lắm rồi. Cậu quay đầu lại nói với Kang Ta.

- Em đồng ý. Chúng ta sẽ đi đâu ?

- Để huyng đưa em đi – Kang Ta nhìn những biểu cảm trên khuôn mặt Taemin và nắm tay cậu kéo đi.

- Taemin à – Minho đuổi theo nhanh hơn khi thấy một người khác nắm tay cậu – Nghe huyng nói đã – Minho tới nơi và giữ tay Taemin lại.

- Hết rồi Minho huyng à, chuyện giữa chúng ta đã hết rồi, hãy để em đi đi. Huyng không cần giải thích gì cả, em hiểu mà, huyng hãy hạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net