32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Sự Sùng Bái Của Fan Cuồng 4

"Hợp nhau quá, em thông minh thật."

Hạ Tinh Kỳ ôm hôn Thư Niên, bờ môi lạnh lẽo đậm mùi máu tanh.

Thư Niên không vùng ra cũng không phối hợp, sau một nụ hôn dài, Hạ Tinh Kỳ bất mãn cắn nhẹ môi cậu, nói: "Anh mất tập trung quá, kỹ thuật hôn của em tệ thế sao?"

Đúng là chẳng ra gì, kém hơn "hắn" và Tả Triều Kiến.

Tất nhiên Thư Niên sẽ không nói lời thật lòng, cậu chỉ lắc đầu đáp: "Tôi đang suy nghĩ, tại sao Chu Oanh lại bắt nạt cậu?"

"Ai biết được." Hạ Tinh Kỳ nhún vai, đoạn quay đầu nhìn những học sinh nọ, "Các cậu được mời đến, chắc cũng thân với Chu Oanh nhỉ? Tại sao cô ta bắt nạt tôi?"

"Cô ấy..." Các bạn học sinh tái mặt, sợ điếng người, "Cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ với cậu."

Cùng cha khác mẹ? Bố Hạ Tinh Kỳ là ông chủ Nam Hằng ư?

Thư Niên ngước đầu nhìn Hạ Tinh Kỳ, nói cách khác, ông chủ Nam Hằng chẳng những là sếp, mà còn là bố ruột hắn? Hắn chính tay giết chết người bố và em gái khác mẹ của mình?

Thông tin này chưa từng được công khai, vả lại Hạ Tinh Kỳ cũng chẳng theo họ Chu, khả năng cao hắn là con riêng rồi.

Hạ Tinh Kỳ vẫn dửng dưng, hỏi tiếp: "Cô ta lấy đi một thứ của tôi, hình như rất quan trọng, đó là gì?"

"Không biết..." Các bạn học sinh ấp úng.

Bạch tuộc con huơ xúc tu: "Thánh tử, em từng phát hiện phòng ngủ của anh ở tầng hai, có khi nào thứ đó đang ở trong phòng ngủ của anh không?"

"Ồ vậy sao?" Hạ Tinh Kỳ trầm ngâm, "Đi xem thử."

Để bạch tuộc con dẫn đường, Thư Niên và Hạ Tinh Kỳ lên tầng hai, các bạn học sinh theo sau họ, chẳng ai đủ can đảm bỏ trốn cả.

Hành lang treo đầy tranh vẽ quái dị, đa số là logo "Thánh Giáo", một cái đầu dê có hai xúc tu màu đen tỏa khói đen, tà ác và đầy máu me.

Chợt, họ nghe thấy tiếng hát vang lên từ tầng hai.

Đó là một giọng nữ dịu dàng trong trẻo, chứa đôi phần cô độc.

Hòa với tiếng ca của cô là dòng nước lạnh như băng đang chảy tràn khắp sàn, thậm chí còn chảy dần xuống cầu thang.

Bạch tuộc con sợ hãi, run cầm cập trốn phía sau Thư Niên, tám cái xúc tu quấn chặt trên chân cậu, khuyên thế nào cũng không chịu xuống.

"Đừng trốn chứ."

Hạ Tinh Kỳ thấy nó như một con chó nhỏ si mê quấn chân Thư Niên thì cười tươi rói, dùng sức kéo nó ra, vò lại thành một cục ném phăng đi: "Vào xem giúp bọn tôi nào."

"Đừng mà á á á!"

Bạch tuộc con xây xẩm mặt mày rơi tõm xuống nước, suýt trở thành bánh bạch tuộc.

Nó nghe thấy tiếng ca đã cách rất gần thì hoảng hốt ngẩng đầu, một người phụ nữ có mái tóc đen ngang vai, toàn thân sưng phù mặc váy ngủ trắng đang cất cao giọng hát qua cái cổ họng đã thối rữa.

"Bịch."

Bạch tuộc con sợ quá ngất xỉu, chìm nghỉm xuống nước.

Người phụ nữ đi theo dòng nước ra ngoài, đứng trên tầng nhìn xuống Hạ Tinh Kỳ và Thư Niên.

Hạ Tinh Kỳ chỉ đứng đó nhìn cô, Thư Niên cũng làm thinh.

Người phụ nữ vẫn đang hát, tiếng ca như đang cất lên vì họ, vừa hát xong âm cuối, cô bỗng biến mất, nước cũng ngừng chảy rồi khô lại rất nhanh, chỉ còn lại vài vệt ẩm ướt.

Điều bất ngờ là Hạ Tinh Kỳ yên tĩnh lạ thường, một lúc sau mới nói: "Người này cho em cảm giác rất thân quen."

Thư Niên sửng sốt, người phụ nữ này cũng mang đến cho cậu cảm giác quen thuộc, nhưng cậu nghĩ mãi chẳng ra mình từng gặp ở đâu.

"Á!"

Bạch tuộc con bị ngất đã tỉnh lại, hét lên thật to. Nhận ra người phụ nữ nọ biến mất rồi mới yên tâm, nức nở bảo: "Quyền con cá đâu."

Tiếc là không ai buồn an ủi, bạch tuộc con nâng hai xúc tu lau nước mắt bò thêm một đoạn, giơ xúc tu gõ lên một cánh cửa: "Đây là phòng ngủ của Thánh tử."

Hạ Tinh Kỳ đẩy cửa ra, nhướng mày: "Cậu chắc chắn đây là phòng ngủ của tôi?"

"Đúng vậy." Bạch tuộc con giơ một xúc tu, "Kìa, đó chẳng phải ví tiền và căn cước của Thánh tử đó sao?"

"Ừm, là của tôi."

Hạ Tinh Kỳ cầm lên xác nhận rồi tiện tay vứt bừa, sau đó quay đầu nhoẻn miệng cười với các bạn học sinh: "Các cậu nói xem, tại sao tôi lại ngủ trong nhà vệ sinh?"

Không ai dám lên tiếng.

Thư Niên lặng lẽ quan sát căn phòng, đúng thế, đây là một phòng vệ sinh, vali Hạ Tinh Kỳ đặt trên nắp bồn cầu, dưới đất được trải chăn, không gian chật chội, với chiều cao của Hạ Tinh Kỳ mà ở đây thì e là muốn trở mình cũng khó.

Trên chăn có một cái áo, còn có bản nhạc bị xé, Hạ Tinh Kỳ cụp mắt nhìn chúng một lúc, bâng quơ rằng: "Vậy tôi giết cả nhà họ cũng không có gì lạ nhỉ?"

Trên vali có hai chiếc điện thoại, Hạ Tinh Kỳ cầm lên lắc lư trước mặt họ: "Xem xem bên trong có gì. Niên Niên, anh xem không?"

Hắn hào phóng chia sẻ với Thư Niên, Thư Niên không từ chối, rướn người sang.

Hạ Tinh Kỳ dùng face ID mở khóa, đây là điện thoại cho công việc của hắn, bên trong chỉ lưu các bản nhạc, thời khóa biểu, ghi chú về chương trình sắp quay cũng như thông tin công việc, bấy giờ điện thoại đã bị ekip khủng bố.

Không hứng thú, hắn vứt thẳng xuống bồn cầu rồi mở khóa chiếc điện thoại còn lại, đây là điện thoại cá nhân của hắn.

Ảnh nền là Thư Niên, mặt Hạ Tinh Kỳ thoáng ý cười, giơ điện thoại ngắm một lúc rồi mở album ra trước, đúng như dự đoán, bên trong có rất nhiều ảnh của Thư Niên.

Hắn định thưởng thức từng tấm một, song Thư Niên lại không chịu được, cậu ngăn cản: "Đừng xem nữa."

"Không được à?" Hạ Tinh Kỳ níu áo cậu làm nũng, "Anh cho em xem chút nữa thôi, được không anh?"

"Không."

"Thôi được."

Hạ Tinh Kỳ bĩu môi dừng lại, hắn mở WeChat, trong đó có khá ít người liên hệ, người gửi tin nhắn gần nhất cho hắn còn là Chu Oanh.

Thư Niên vươn tay mở khung đối thoại, Hạ Tinh Kỳ không ngăn cản để mặc cậu làm, thờ ơ vô cùng.

Đối thoại mới nhất của hai người là Chu Oanh bảo Hạ Tinh Kỳ đến đảo, Hạ Tinh Kỳ đồng ý, kéo lên trên xem, có một video và một tờ giấy xét nghiệm của Chu Oanh gửi.

Cô ta gõ chữ có vẻ rất vui: "Ôn lại kỷ niệm đẹp."

Hạ Tinh Kỳ trong video nhỏ hơn bây giờ, thiếu niên độ mười lăm, mười sáu đang bị hai cậu trai trạc tuổi nhấn cho quỳ xuống đất, mặt mũi bầm dập.

Chu Oanh ngồi trước mặt nhìn từ trên cao xuống, giẫm chân lên đầu hắn: "Nói đi, nói mày là đồ chó đẻ."

"Tôi không phải." Hạ Tinh Kỳ đáp.

"Chát", Chu Oanh cho hắn một bạt tai, "Nói!"

"Tôi không phải."

"Chát!"

Khóe môi hắn nứt toạc, máu chảy đầm đìa nhưng vẫn cứng đầu, Chu Oanh đánh đau cả tay, bèn gọi người khác đến đánh.

"Mày có phải chó đẻ không?"

"Không phải."

Chu Oanh giận dữ nói giọng chua chát: "Được, mày không phải đồ chó đẻ, nhưng mẹ mày là con đĩ, con đĩ dụ dỗ bố tao!"

"Cô không được phép sỉ nhục bà ấy, rõ ràng là ông già đó cưỡng hiếp bà ấy!"

Hạ Tinh Kỳ giãy giụa, hai cậu trai kia không kịp phản ứng bị hất ngã, hắn xông tới tát vào mặt Chu Oanh, đôi mắt dữ tợn: "Xin lỗi bà ấy ngay!"

"Giỏi lắm, mày dám đánh tao?!"

Chu Oanh nổi điên cào mặt Hạ Tinh Kỳ, mấy người họ đồng loạt xông tới hội đồng hắn, còn tấm ảnh xét nghiệm đó là kết quả kiểm tra vết thương của Hạ Tinh Kỳ sau khi bị đánh.

Gãy xương tay trái; chấn thương sọ não mức độ trung bình; thủng màng nhĩ tai phải, thính lực giảm; tiền đình bị tổn thương, khả năng giữ thăng bằng cơ thể bị ảnh hưởng.

Đây là video hai năm trước, Thư Niên nhớ mình từng xem một chương trình phỏng vấn của Hạ Tinh Kỳ, đó là khoảng thời gian Hạ Tinh Kỳ vào công ty làm thực tập sinh.

Xem hết video, Hạ Tinh Kỳ ồ lên, nói: "Có chút ấn tượng."

"Lúc đó bị thương nên trạng thái rất kém, lúc kiểm tra luôn xếp cuối suýt bị đuổi, nhưng em không muốn bỏ cuộc nên vẫn kiên trì tiếp."

"Vì em muốn sớm ngày gặp anh đó, Niên Niên." Hạ Tinh Kỳ nhìn Thư Niên bằng đôi mắt xanh dạt dào tình cảm, "Em làm idol cũng vì muốn được gặp anh lần nữa, để anh nhìn thấy em."

"Chúng ta từng gặp nhau, vào rất nhiều năm trước."

Thư Niên ngẫm lại nhưng không nhớ nổi, bèn hỏi: "Hồi nào?"

"Em cũng quên rồi." Hạ Tinh Kỳ buồn bã, "Đi tìm thêm vậy."

Hắn xem tiếp những tin nhắn khác, nhưng chúng gần như đều bị xóa sạch, không có lịch sử.

Hạ Tinh Kỳ nghĩ ngợi rồi mở Weibo, trang chủ vừa được tải xong, hắn nhìn một lát rồi nói: "Đây là acc clone của em."

Acc clone tên "Tuế Tuế".

"Tuế tuế niên niên, năm lại qua năm." Hắn đắc chí, "Hợp nhau quá, em thông minh thật."

Tất cả nội dung đăng trên acc clone này đều cài đặt chế độ chỉ mình chủ tài khoản được xem, đó là những cảm xúc nỗi niềm hằng ngày được Hạ Tinh Kỳ lưu giữ lại.

[Hôm nay đã làm chuyện ngu ngốc khiến tôi rất hối hận.

Tôi lén xem super topic của mình.

Và tôi phát hiện điều gì? Fan gọi tôi là "Tuần Sau[1]"?

[1]Tuần sau: tiếng Trung là下星期, chữ sau (下) trùng âm với họ夏 (Hạ), chữ tuần (星期) trùng âm với 星奇 (Tinh Kỳ).

Họ là anti nhỉ, gọi tên đàng hoàng thôi sao phải đặt biệt danh? Chơi chữ là phạm pháp đấy!]

[Hôm nay quay show gặp hiện tượng siêu nhiên.

Bóng đen lúc nhúc trong phòng giống hệt một cái xúc tu, buồn nôn chết được.

Không ai thấy cả, chỉ mỗi tôi thấy.

Tôi nghe ai đó trong bóng tối cứ gọi "Đến đây" "đến đây", muốn tôi đến đâu?

Nhưng tôi không sợ, chỉ là hiện tượng siêu nhiên thôi có gì ghê gớm chứ, tôi không sợ. Niên Niên sẽ không thích chàng trai nhát gan!]

[Lúc quay mắc lỗi nhiều quá, bị người đại diện mắng.

Anh ta tưởng tôi thức trắng đêm chơi game.

Tôi là kẻ thiếu chuyên nghiệp vậy sao? Không phải!

Tôi chỉ mất ngủ thôi.]

[Thấy Niên Niên trên ti vi rồi! Đêm trong nhà ma, Niên Niên là thiên sư sao, giỏi quá!

Nhiều năm không gặp tôi vẫn nhận ra anh ấy. Tuy từng vô số lần tưởng tượng dáng vẻ khi trưởng thành của anh ấy, nhưng vẫn khá bất ngờ...

Đốn tim quá, gu tôi.

Muốn gặp anh ấy quá.

Không được, phải nghĩ cách lén lút chuồn ra. Dù ở nước ngoài cũng phải bay về gặp Niên Niên ngay!]

[Tôi trốn ra rồi.

Tôi bị bắt rồi.

Rõ ràng đã lên kế hoạch tường tận thế mà còn chẳng bước được ra khách sạn.

Họ nói nhận ra tôi ngay trong một nốt nhạc.

Tôi cũng cần sĩ diện mà.]

[Có một kẻ vô gia cư nhảy lầu tự tử ngay tòa cao ốc đối diện khách sạn.

Anh ta nhảy từ trên cao xuống, mặt mũi nát bấy.

Phía cảnh sát kết luận là bị giết, bởi xác anh ta đã biến mất, chỉ còn một vệt máu dài trên mặt đất.

Nhưng tôi biết anh ta tự sát, vì tôi tận mắt nhìn thấy.

Anh ta nhảy xuống, gãy cổ chết.

Tôi còn thấy xác của anh ta bò dậy, nội tạng vung vãi, lết đi để lại vệt máu kéo dài cả con phố, rồi một cái xúc tu ngoi lên từ vệt máu, bẻ cổ anh ta xuống.

Đầu anh ta lăn vài vòng, hướng sang mỉm cười với tôi.

Còn nói đang chờ tôi về.

Lại một đêm mất ngủ.]

[Hôm qua khó khăn lắm mới vào giấc, tôi mơ một giấc mơ lạ, ngủ rồi cũng thấy bọn yêu ma quỷ quái, phiền chết được.

Tôi muốn mơ thấy Niên Niên, đưa Niên Niên cho tôi đi, Niên Niên to cỡ này của tôi đâu mất rồi?]

[Con cương thi già thời Thanh đội mồ dậy rồi à? Tôi mơ thấy một bộ xương trắng mặc áo choàng dài.

Hắn ta có một đôi mắt rất đặc biệt, đồng tử đôi.

Hắn ta nói, tôi chính là hắn ta.

Tôi là một hóa thân còn sống của hắn ta.]

.

Group chat chồng chưa cưới 32

Số 4: Cương thi già thời Thanh? Mô tả chuẩn không cần chỉnh.

Số 4: Tiếc là thằng ngu đó không ở trong group, chứ muốn xem phản ứng của anh ta ghê.

Số 7 (quản lý): Tôi thả anh ta vào nhé?

Số 4: Xin kiếu.

Số 7 (quản lý): Thôi vậy.

Số 4: Đồ đen tối từ đâu ra đây? Môi trường gì đã tạo ra thứ như anh vậy?

Số 7 (quản lý): Tôi trưởng thành trong môi trường bình thường, nhưng nghề nghiệp đặc biệt.

Số 7 (quản lý): Tôi từng làm nhà thiết kế đồ chơi tình thú.

Số 5: ?

Số 6: ?

Số 3 (chủ group): Gì?! Thiệt hả??

Số 7 (quản lý): Xạo đó, gạt các cậu thôi.

Số 4: Anh làm người gây buồn nôn thì tin.

Số 4: Ngày nào tôi gặp anh cũng buồn nôn, bớt nói mấy câu kinh tởm lại đi.

Số 7 (quản lý): Xin chào, con cương thi già thời Thanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei