33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Sự Sùng Bái Của Fan Cuồng 5

Anh dạy em cách hôn giỏi nhé, được không anh?

[Tôi là một hóa thân còn sống của hắn ta.]

Đọc đến câu này, Thư Niên ngẩng phắt đầu nhìn Hạ Tinh Kỳ, bấy giờ hắn vẫn chẳng hay biết gì, chỉ cười đọc Weibo của mình, hàng mi rũ xuống, đôi mắt xanh thẳm không hề có hình dáng của đồng tử đôi.

"Nghĩa là sao?"

Trầm ngâm một lúc, Thư Niên chỉ vào câu trên bài đăng Weibo đó, hỏi: "Cậu là hóa thân của "hắn"?"

"Không biết, không ấn tượng." Hạ Tinh Kỳ cười, "Chắc con lệ quỷ nào đó chấm em rồi? Thì ra em hấp dẫn vậy. Nhưng nghe có vẻ "hắn" không phải thứ tốt lành gì."

Thư Niên cầm điện thoại xem tất cả bài Weibo của acc clone, chỉ một bài có nội dung liên quan đến "hắn", còn lại viết về việc khác.

Rốt cuộc "hắn" đã để lại bao nhiêu hóa thân, tại sao cậu luôn gặp được họ? Chẳng lẽ đây là âm mưu "hắn" đã sắp đặt sẵn ư?

Thư Niên quyết định xong việc này phải tra rõ mọi chuyện về "hắn", nếu "hắn" đã có hai hóa thân, thì khả năng cao sẽ có hóa thân thứ ba, thứ tư, chậm chí còn nhiều hơn nữa, cậu phải tiêu diệt hết bọn họ.

May mà bây giờ Hạ Tinh Kỳ không có ký ức về "hắn", chưa nguy hiểm lắm.

Thư Niên bèn kết thúc chủ đề này kẻo Hạ Tinh Kỳ nhớ ra, cậu tiếp tục xem Weibo, phát hiện vài nội dung mới.

[Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, tôi đi thăm mẹ.

Mẹ qua đời khi chỉ mới hai mươi bảy tuổi. Dòng họ nhà mẹ có một căn bệnh di truyền đáng sợ, không ai có thể sống quá ba mươi, mẹ cũng vậy.

Ban đầu mẹ không định sinh con, bởi mẹ không muốn đứa trẻ cũng đoản mệnh như mình. Nhưng tên khốn nạn ấy đã cưỡng hiếp mẹ, nhốt mẹ lại, thậm chí còn ép mẹ sinh ra tôi.

Ông ta nói ông ta yêu mẹ, bằng lòng chết vì mẹ, một câu nói sáo rỗng tởm lợm.

Nếu ông đã yêu mẹ thì tại sao sau khi mẹ mất, ông ta lại không chết theo đi?

Sau khi mẹ qua đời, người tiếp theo là tôi.

Số phận an bài không thể sống quá ba mươi, tôi còn sống được bao lâu nữa đây?]

[Hôm nay quay show, đến thành phố hải sản gặp hiện tượng siêu nhiên.

Con cá đã chết tự dưng mọc ra rất nhiều xúc tu, trông rất buồn cười, cũng rất đáng sợ, chúng đang gọi tôi, bảo tôi về nhà.

Về với biển cả.

Tôi không muốn đi.

Tôi không muốn ra biển chơi nữa, cũng không muốn ăn hải sản nữa.]

[Chu Oanh lấy ảnh của tôi rồi.

Cô ta nghỉ hè trên đảo, gọi tôi qua đó.

Có linh cảm không lành, nhưng tôi phải đi.]

"Thì ra cô ta đã lấy một tấm ảnh." Hạ Tinh Kỳ cất điện thoại, mỉm cười nhìn những người bạn cùng lớp của Chu Oanh, "Các cậu biết tấm ảnh đó ở đâu không?"

Các bạn học sinh sợ sệt lắc đầu, Hạ Tinh Kỳ ngẫm nghĩ rồi vỗ nhẹ lên bạch tuộc con: "Dẫn tôi đến phòng Chu Oanh."

"Vâng!"

Bạch tuộc con nào dám trái ý, nó ngoan ngoãn dẫn họ đến phòng Chu Oanh, chỉ cách phòng vệ sinh hai căn phòng, có lẽ cô ta đã cố ý sắp xếp như thế để được trông thấy dáng vẻ khuất nhục của Hạ Tinh Kỳ khi phải ngủ trong phòng vệ sinh.

Vừa mở cửa, một làn hương thoang thoảng hòa với máu tanh xộc thẳng vào mặt.

Căn phòng được trang trí theo phong cách ngọt ngào mơ mộng, trên tường treo ảnh phóng to của Chu Oanh, trông khá nhã nhặn dịu dàng, đâu ai ngờ phía sau bộ mặt xinh đẹp này lại là lòng dạ của một con rắn độc.

Mùi máu tanh lan ra từ lọ hoa, trông thấy nó, các bạn học sinh vô cùng sợ hãi.

Thứ được cắm bên trên không phải hoa mà là những cánh tay con người, cánh tay chỉ còn đốt xương trắng hếu, khô đét như que củi, năm ngón tay xòe ra như dáng dấp một đóa hoa đang nở rộ.

Thịt trên ấy đã thối rữa, có vài con ruồi bâu vào, thứ mùi kinh tởm khiến họ nôn khan chỉ muốn lùi về sau, nào ngờ chợt nghe Hạ Tinh Kỳ nói.

"Các cậu vào trong tìm ảnh giúp tôi." Hắn cười, "Ai tìm được, tôi đảm bảo không giết người đó."

Lời đảm bảo miễn chết tức thì khiến họ gạt phăng cơn buồn nôn, chen chúc nhau vào phòng Chu Oanh bới tung mọi thứ.

"Tấm ảnh trông thế nào?" Có người lấy can đảm hỏi Hạ Tinh Kỳ.

"Không nhớ nữa, chắc có tôi trong đó." Hạ Tinh Kỳ cười, "Tôi không gấp, các cậu từ từ tìm. À đúng rồi..."

Dừng một lúc, mắt hắn cong tít như vầng trăng khuyết: "Quên nhắc các cậu, trong căn phòng này có ma."

"Dù tôi không thể giết người, nhưng chúng thì chưa chắc, các cậu phải cẩn thận đấy."

"!!"

Bầu không khí lắng đọng, mặt mày các bạn học sinh tái mét vứt thứ trên tay đi như củ khoai bỏng tay, kinh hoàng nhìn quanh.

"Hì hì hì..."

Như đang đáp lại lời Hạ Tinh Kỳ, một chuỗi tiếng cười chợt vang lên trong phòng, đùa bỡn với những sợi dây thần kinh đang căng chặt của họ.

"Két..."

Cửa tủ quần áo chợt mở ra, để lộ một cái khe đen ngòm.

Dường như có cái gì đó đang trốn bên trong.

Cô gái ở gần tủ áo nhất sợ đến bật khóc lùi liên tục ra sau, bất cẩn vấp trúng đồ dưới chân thế là ngã chúi về phía tủ, đâm sầm lên đó.

Cô bị va choáng váng, trong cơn hoảng hốt, tầm mắt vừa lia qua cái khe nọ thì toàn thân như bị vùi vào đá lạnh.

Qua khe hở, một đôi mắt màu đỏ máu đang nhìn chòng chọc cô, bên trong chứa sự tàn độc vô cùng tận.

"Á!!!"

Tiếng hét thất thanh của cô gái vang lên, cô dùng cả tứ chi bò đi hòng chạy trốn, thế nhưng một cánh tay thò ra từ tủ áo túm lấy cổ chân cô, kéo chầm chậm vào trong tủ.

"Đừng, đừng mà... cứu tôi với, Thư Niên, xin anh cứu tôi với!!"

Cô gái vươn tay ra cửa cầu cứu một cách tuyệt vọng, Thư Niên vừa định ném đinh gỗ đào cứu người thì bị Hạ Tinh Kỳ nắm chặt cổ tay.

"Đừng cứu cô ta." Hắn nói, "Cô ta tự vào trong, cô ta phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình."

"Cô ấy cầu cứu tôi." Thư Niên giải thích.

"Vậy càng không cho phép anh cứu cô ta."

Hạ Tinh Kỳ bực bội, hỏi giọng chua loét: "Cô ta cầu xin thì anh phải cứu cô ta à? Anh tốt với cô ta thế sao? Nếu em xin anh đừng cứu cô ta, anh có cứu không? Chẳng lẽ cô ta quan trọng hơn em à?"

Thư Niên thử giãy ra nhưng vô dụng, cậu không bất ngờ về việc này, Hạ Tinh Kỳ là hóa thân của "hắn", cũng giống Tả Triều Kiến, dù không phải bản thể thật thì sức mạnh của cậu vẫn không bằng họ.

Cậu nói với Hạ Tinh Kỳ: "Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết."

"Vậy đừng nhìn."

Hạ Tinh Kỳ nâng tay che mắt cậu, cúi đầu hôn cậu: "Không cần thiết phải nhìn cô ta, anh chỉ cần nhìn em là được, em đẹp hơn cô ta nhiều."

Mắt Thư Niên bị che đi, tay Hạ Tinh Kỳ lạnh lẽo, đây là nhiệt độ không thuộc về con người, đồng thời cậu cũng nghe thấy tiếng sột soạt, chiếc xúc tu nhỏ có chất nhầy ẩm ướt đang quấn lấy tay chân cậu.

"Á... á!"

Tiếng hét thảm thiết của cô gái vang lên, tủ áo rung lắc mạnh phát ra tiếng "rầm rầm", những bạn học sinh khác khóc lóc gọi tên cô gái, van xin Thư Niên cứu cô.

"Hạ Tinh Kỳ." Khi lên tiếng lần nữa, giọng Thư Niên đã trở nên lạnh lùng, "Đừng để tôi ghét cậu."

"..."

Tay Hạ Tinh Kỳ cứng đờ.

Ngay sau đó, hắn thả lỏng mọi trói buộc với Thư Niên, rút xúc tu về.

Thư Niên đẩy bàn tay phía trước của hắn ra, thấy nửa người của cô gái đã bị kéo vào tủ, bên trong có tiếng gặm xương thịt, cậu tức tốc xông vào giơ một chân đá chiếc tủ ngã xuống.

Cậu kéo cô gái khỏi tủ, hai chân cô đã bấy nhầy máu thịt, máu đỏ nhuộm đẫm toàn thân.

Sau khi bị ngã, con quỷ trong tủ áo bò ra, hình dạng của nó cực kỳ kinh dị, tóc đen bù xù, không có tứ chi, chỉ còn cái đầu và cơ thể, bấy giờ nó đang bò lúc nhúc như một con sâu.

Bất chợt, nó ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt, là Chu Oanh, nó đã mất hẳn tính người, chỉ còn cơn thèm khát máu thịt, nó giãy lên muốn vồ người đang ở gần nhất, há to cái mồm máu đầy răng nhọn định cắn thì bị Thư Niên đánh rơi xuống đất, lăn lộc cộc va vào tường như trái bóng.

Thư Niên dán một lá bùa lên trán khiến cô ta bị cố định tại chỗ không động đậy được, bấy giờ mới quay đầu nhìn cô gái, kiểm tra cho cô.

Cô gái bị thương khá nặng đã mê man, may thay không nguy hiểm tính mạng, bạch tuộc con kéo tủ thuốc y tế lấy từ phòng khác đến, những người còn lại cuống cuồng băng bó cho cô gái, không bao lâu đã cầm được máu.

Nãy giờ Hạ Tinh Kỳ luôn im lặng, cuối cùng Thư Niên đã có thời gian quay đầu nhìn hắn, cậu sửng sốt.

Hạ Tinh Kỳ đang khóc.

Hắn khóc không tiếng động, nước mắt rơi trong lặng thầm, đôi con ngươi xanh thẳm như viên đá quý nước trông càng diễm lệ hơn.

Giọt lệ trượt qua cằm, hắn nâng tay lau đi, giọt lệ khác lại rơi xuống, lau mãi chẳng hết.

Như một chú mèo cô độc tự liếm láp miệng vết thương của mình.

Thư Niên bước đến hỏi: "Cậu khóc gì chứ?"

"... Anh ghét em rồi." Hạ Tinh Kỳ tủi thân.

"Tôi không ghét." Thư Niên nói thật lòng, dù biết rằng Hạ Tinh Kỳ là hóa thân của "hắn", nhưng họ chẳng giống nhau chút nào, Hạ Tinh Kỳ cũng không có đồng tử đôi, cậu còn chưa có cảm giác chân thật khi hai người họ là một nữa kìa.

"Anh không thích em." Hạ Tinh Kỳ chớp mắt, giọt lệ lại tràn mi, "Anh nói thật đi, kỹ thuật hôn của em kém lắm phải không, anh không có cảm giác gì phải không?"

Thư Niên: "..." Sao nhớ dai thế.

"Anh nói thật đi."

"Ừm." Thư Niên thừa nhận, tệ thì tệ thôi, cậu đâu thể an ủi trái lương tâm được.

"Nên anh ghét em rồi." Hạ Tinh Kỳ quằn quại.

Thư Niên: "..." Đây là mối quan hệ nguyên nhân kết quả gì vậy?

Trầm ngâm một lúc, cậu xoay người cúi đầu nói chuyện với Chu Oanh đang bị giam trong góc.

Hạ Tinh Kỳ nhìn chằm chằm cậu, thấy Thư Niên không định quan tâm mình nữa thì khựng lại, cũng dần im lặng.

Các bạn học sinh băng bó xong vết thương cho cô gái, vừa thở phào nhẹ nhõm thì sóng lưng lạnh toát, nhìn Hạ Tinh Kỳ với vẻ hoảng hốt.

Rõ ràng khuôn mặt hắn vẫn như trước, nhưng họ lại cảm thấy dường như có gì đó khang khác.

Hắn nhìn đăm đăm bóng lưng Thư Niên, đến tận khi Thư Niên đứng lên lấy một chiếc chìa khóa nhỏ trong tủ trang điểm, mở khóa khăn kéo, lấy một chiếc ví ra đưa đến trước mặt hắn.

"Chu Oanh nói ảnh của cậu ở trong đây." Thư Niên bảo.

Hạ Tinh Kỳ sững sờ, nhận ví.

"Tôi không ghét cậu." Thư Niên nói, "Còn khóc nữa không?"

"Không khóc nữa..." Hạ Tinh Kỳ tươi tắn hẳn lên, hắn mỉm cười, đôi mắt long lanh, "Em không khóc nữa."

Thư Niên gật đầu.

Hạ Tinh Kỳ nắm chặt chiếc ví, nâng niu vô cùng: "Em vui lắm, cảm ơn anh Niên Niên!"

"Đừng khách sáo." Thư Niên mỉm cười.

"..." Hạ Tinh Kỳ ngơ ngác nhìn cậu một lúc, chợt ôm chầm cậu làm nũng, "Em thích anh thật đó... thích anh lắm, Niên Niên, em thích anh lắm lắm."

Thư Niên vỗ lưng hắn.

"Mà..." Hạ Tinh Kỳ lại ủ rũ, "Tệ dữ lắm hả?"

"..."

"Thôi... tệ thì tệ, em không biết thật."

Hạ Tinh Kỳ níu vạt áo cậu, rũ mi trông đến là ngoan hiền, thỏ thẻ rằng: "Anh ơi anh dạy em cách hôn giỏi nhé, được không anh?"

.

Group chat chồng chưa cưới 33

Số 7 (quản lý): Có chiêu này nữa á? Giả nai hay đấy.

Số 3 (chủ group): Giả nai gì, tôi nai thật mà, tôi còn nhỏ không biết gì, cần anh ấy dạy mới biết.

Số 3 (chủ group): (meme bé mèo vô tội)

Số 7 (quản lý): Chỉ có con cương thi già thời Thanh mới ngây thơ thật thôi.

Số 4: Anh nói ai đó?

Số 7 (quản lý): Thư Niên nắm tay cậu cũng đủ để cậu đỏ mặt cả buổi rồi nhỉ?

Số 4: ...

Số 4: Cút!

Số 7 (quản lý): Hơi tò mò lúc cậu gặp Thư Niên sẽ như thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei