Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Điều khiến tôi rung động không phải giọng nói ngọt ngào, hay dáng vẻ nhỏ nhắn của em, đó đôi mắt trong veo biết nói, biết cười khi em nhìn tôi"
Lâm Tuấn Phong

Một buổi sáng nắng nhẹ,cơn gió dìu dịu lướt qua từng ngọn cây kẽ lá,đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời.Phong Tử Yến nằm dài trên bãi cỏ xanh mướt,cô dường như muốn xoá tan dòng đời tấp nập và hoà mình với thiên nhiên.

~ oa !thật thoải mái quá !

Cô khẽ nhắm đôi mắt,đôi môi nhỏ nhắn mỉm cười ngủ thiếp đi lúc nào khônghay.Cùng lúc đó,một cậu thanh niên dáng người trẻ tuổi bước đến gần cô.Cậu mặc đồng phục trường Quang Minh.Chỉ với chiếc áo sơ mi trắng,cà vạt viền đỏ được thắt chỉnh chu phối với chiếc quần màu cà phê sữa đã khiến cậu trở nên thanh lịch ,tràn đầy khí chất khiến người khác mê hồn

Cơn gió tinh nghịch thổi bay mái tóc cô khiến chúng bồng bềnh như nhịp sóng.Trông cô hệt như thiên sứ thuần khiết đang ngủ say.

Cậu ta bất giác mỉm cười,đôi mắt sắc sảo như nhìn thấu tâm can người khác cùng với cặp lông mày anh tuấn đầy nét thông minh và tinh tường nhìn chăm chú vào cô.

Bỗng nhiên có một ngọn gió làm bay cọng tóc mai của cô đung đưa theo gió va chợt chạm vào môi cô.Cậu chợt nhíu mày và thầm ghen tức cọng tóc kia ,cậu thèm được hôn lên đôi môi mềm mại ấy.của cô gái

Khoan,không lẽ là cậu đã yêu từ cái nhìn đầu tiên

≈ ≈

Tôi là Lâm Tuấn Phong, từ nhỏ đến lớn, tôi không chỉ thông minh mà còn rất đẹp trai.

Đừng có cười tôi, những gì tôi nói đều là sự thật.Ba tôi mất,mẹ tôi là một doanh nhân thành đạt,mỗi lời nói của bà luôn có sức lay động mạnh mẽ đến dư luận.

Thành tích của tôi luôn nhất nhì lớp,đừng tưởng tôi luôn ỷ lại vào trí tuệ của mình, đằng sau thành công đó là sự kiên trì nhẫn nại.

Tôi muốn trở thành người tài năng như mẹ tôi,và trở thành người có đạo đức tốt đẹp như ba tôi nữa.

Mọi người rất sùng bái tôi, tôi luôn là lãnh đạo trong các đội thi đấu của trường.Nhưng, điều tôi thấy bất mãn nhất, chính là sự bình yên trong tâm hồn.

Tôi ghen tỵ với những người dân bình thường, những đứa trẻ nghèo đến nỗi quần áo rách để lộ mảnh da đen xì, đó chính là nụ cười tỏa nắng của họ.Họ lạc quan, họ vui vẻ với những gì mình đã có,được tận hưởng trọn vẹn trong cuộc sống đầy màu sắc.
Tại sao tôi không được như họ.. Nếu tôi có được thứ ấy thì chắc chắn tôi trở thành người hạnh phúc nhất thế giới.Tôi mang trách nhiệm trên vai từ nhỏ, hãy trở nên ưu tú, con nhé, đó chính là câu nói của mẹ tôi

Đến khi tôi bắt gặp một cô gái với đôi mắt mang cả bầu trời, thì ngay trong trái tim tôi lại thấy yên bình đến lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net