Phần2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phong Tử Yến thấy ngứa ngứa ở mũi,ngay lập tức lấy tay sờ lên .Cô nhíu mày,từ từ mở mắt.Do mắt chưa kịp quen với ánh sáng nên cô lờ mờ thấy dáng vẻ người con trai cao lớn,trên tay cầm vật gì đó đung đưa.

Cô lấy tay thành vòng cung đặt trên trán,đôi mắt long lanh ,ngậm nước màu xanh nước biển mê hồn người nhìn lên.Một gương mặt có vẻ thư sinh,đôi mắt sắc lạnh nhìn cô,mái tóc màu nâu được cắt tỉa thành mái gon gàng.Nhìn anh ta hệt như nam thần mà biết bao cô gái si tình trong truyện ngôn tình.

Cô chớp mắt,đôi môi hình trái tim nhoẻn miệng cười anh,hỏi :

-Này,Cậu là ai vậy?

-Giờ mới dậy hả ,đồ con heo!

Cái gì ??

Cậu ta vừa mới nói cô là heo sao.Này đừng đùa với cô chứ.Cô công nhận thì dáng người không bằng người mẫu nhưng chiều cao cỡ vừa ,gương mặt trái xoan với làn da trắng nõn nà cũng đủ nam sinh trường cô điêu đứng đấy chứ.

PhongTử Yến cười khổ,thôi ta không chấp nhà ngươi

Cậu bao nhiêu tuổi rồi ?

Không liên quan đến cô

- Đừng bất lịch sự như vậy chứ?

Cô phụng phịu đôi má "Người gì đâu kì cục".Phong Tử Yến khoanh tay lại.Lâm Tuấn Phong khẽ mỉm cười 'Cô ấy đáng yêu quá !

-Mà cậu cầm cái gì vậy?

-...

-Đừng nói là cậu dùng cái đó khều mũi tôi nhá !

-Xem ra cô không bã đậu lắm !

-Sao câu nào cậu cũng đâm chọt tôi vậy

- Thích!

-....Cô cạn lời với hắn.

Nhìn lên bầu trời,trời sắp xế chiều,chuẩn bị khoát lên một mảng cam hồng ,điểm xuyến thêm vài đám mây nhàn nhạt.Ánh chiều tà nhẹ nhàng chứ không gắt gay như buổi trưa.Cô cũng không thích buổi sáng vì thời tiết đầy sương mù,rét lạnh.Cô thích buổi chiều,nói đúng hơn là được ngắm cảnh hoàng hôn trên ngọn đồi phía sau trường mà cô học – Sơn Trà.

Phong Tử Yến đứng dậy,lấy tay phủi đằng sau lưng chiếc váy màu xanh nhạt.Cô mặc đồng phục trường Sơn Trà,gồm chiếc áo tay dài màu trắng có cổ ,đeo nơ màu xanh sọc ca rô ,khoát lên người chiếc áo begie màu xanh lá đậm có kèm phù hiệu 'Phong Tử Yến" màu vàng chói.Chỉ như vậy thôi mà khiến cô toát lên dáng vẻ nữ sinh tràn đầy sức sống.

Liếc sang cậu ta,hình như là học sinh trường Quang Minh.Tính ra cậu ta cũng xuất thân không hề tệ chút nào.Một là học sinh giỏi nhà nghèo cố gắng vươn lên, nhận học bổng của nhà nước mới được vô học, bởi học phí của trường rất cao,nhưng tiền nào của nấy,nền học bên đó cô nghe kể rất chuyên tâm và giám sát chặt chẽ lắm .Mà thôi xem cái cách nói chuyện của cậu ta đủ biết là công tử được nuông chiều đây mà.

Thôi! Tôi về đây tạm biệt nhé !

Tôi bất giác mỉm cười thật tươi,vẫy tay chào hắn.Rồi tức tốc chạy về nhà.

Cậu thanh niên nhìn mãi bóng lưng,khẽ cười....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net