Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆. Chương 1 Trường An

"Thành phố Ngô Minh tuy rằng kém thành phố lớn ngựa xe như nước, nhưng cũng coi như non xanh nước biếc, không khí tươi mát, Tiểu Thẩm cậu cứ an tâm ở chỗ này làm đi, công việc nếu có gì khó khăn hay yêu cầu, cứ việc nói cùng chúng tôi." Đỗ Trọng Hải uống một ngụm trà, cười đến đầy mặt hòa khí.

Thẩm Trường An ánh mắt nhìn  bình giữ ấm inox  trên tay Đỗ chủ nhiệm, không biết cái bình giữ ấm này dùng bao lâu, bên ngoài thoạt nhìn có chút cũ kỹ, miệng bình còn có một tầng vệt trà màu nâu.

Cũng không phải bình đựng trà  quá hấp dẫn người, khiến cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm, mà là cậu sợ chính mình lại nhìn hướng lên trên một chút, sẽ nhìn thấy đỉnh đầu bóng loáng của Đỗ chủ nhiệm.Cậu không nghĩ vừa đi làm ngày đầu tiên, khiến cho lãnh đạo nghĩ cậu thích nhìn khuyết điểm của người khác: "Cảm ơn chủ nhiệm."

Đỗ Trọng Hải cười tủm tỉm gật đầu, ngồi ở trước mắt ông là một cậu trai trẻ tướng mạo anh tuấn, da trắng tóc đen, đôi mắt mang ý cười ẩn sau gọng kính không viền, một tướng mạo mà nữ sinh thích.

"Ngươi mới đến, công việc không cần quá sốt ruột." Đỗ Trọng Hải lại dặn dò vài câu, thấy người trẻ tuổi vẫn luôn cười gật đầu, vì thế cảm thấy mỹ mãn thả cậu đi làm quen công việc.

Chờ Thẩm Trường An rời đi, Đỗ Trọng Hải thở dài, thành phố này cũng không lớn, ban Dân sinh Phục vụ còn được xưng là hậu cần dưỡng lão bộ môn, ông trước còn không hiểu, Thẩm Trường An sinh viên tài cao ở  thành phố lớn vì sao lại đến nơi này làm việc, thẳng đến phía trên cho ông một phần tài liệu tỉ mỉ về Thẩm Trường An, mới biết được thì ra có nhiều ẩn tình như vậy.

Song thân hi sinh vì nhiệm vụ, lo lắng kẻ thù sẽ trả thù Thẩm Trường An, lãnh đạo sửa lại tên cho Thẩm Trường An, nuôi nấng khi lớn lên nghĩ cách chuyển cậu tới nơi này làm việc, cũng chỉ là muốn cho cậu một đời an ổn.

Thành phố Ngô Minh non xanh nước biếc, dân phong thuần phác, lại không được bên ngoài xem trọng, đem Thẩm Trường An đặt đến đây, thật là một lựa chọn không tồi.

Từ  văn phòng chủ nhiệm đi ra, Thẩm Trường An liền được đồng nghiệp nhiệt tình tiếp đãi, một phen tự giới thiệu cùng nói chuyện, Thẩm Trường An mơ màng hồ đồ liền đồng ý cùng đồng nghiệp buổi tối đi liên hoan.

Chắc là...... đồ ăn ngon là phương pháp để câu thông linh hồn, Thẩm Trường An cảm thấy các đồng nghiệp rất là hòa ái dễ gần, ngay cả khi nói tiếng địa phương hòa chung tiếng phổ thông, cũng thật đáng yêu.

Trong văn phòng tính cả cậu, tổng cộng có năm người, lớn tuổi nhất chính là Cao Thục Quyên, uốn tóc xoăn lông dê, tuy rằng là phó chủ nhiệm, nhưng mọi người đều kêu cô là Cao tỷ, cô nói chuyện giọng có chút lớn, nhưng là người rất nhiệt tình. Ba đồng nghiệp còn lại đều là người trẻ tuổi, Đinh Dương cùng Trần Phán Phán mới vừa tốt nghiệp một hai năm, mang theo trên người tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi. Chỉ có một người tên Từ Trạch không thể nói chuyện cùng, nhưng mà lúc quyết định buổi liên hoan, Thẩm Trường An thấy anh ta gia nhập rất nhanh.

Nghe mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện phiếm nửa giờ, Thẩm Trường An nhìn mặt bàn làm việc sạch sẽ không có một tờ giấy trắng, tò mò hỏi: "Chúng ta ngày thường chủ yếu làm việc gì a?"

Văn phòng nháy mắt an tĩnh, ngay cả nhìn cao lãnh Từ Trạch cũng không được tự nhiên ho khan một tiếng.

"Cái kia Tiểu Thẩm a, chúng ta là ban Dân Phục, vừa mới thành lập không lâu, chúng ta đều là từ ban khác điều về đây." Cao Thục Quyên ngón trỏ ngoéo một cái lên đầu tóc quăn, "Ban chúng ta tên là ban Dân sinh Phục vụ , đương nhiên công việc chính là vì phục vụ sinh hoạt cho nhân dân."

Thẩm Trường An đẩy đẩy mắt kính, cảm thấy trong không khí giống như tràn ngập một cổ không khí xấu hổ.

"Chỉ cần liên quan đến nhân dân sinh hoạt, đều là phạm vi làm việc của chúng ta." Đinh Dương cười hắc hắc, "Nói cách khác, chúng ta chính là một khối gạch, nơi nào cần thì tới nơi đó."

"Kia...... rất vĩ đại?" Thẩm Trường An ngẩn người, mới miễn cưỡng phun ra một câu, "Công việc gần đây nhất của chúng ta là gì?"

"Tiếp thu, tuyên truyền khoa học xã hội phát triển." Từ Trạch mặt vô biểu tình lấy  trong ngăn kéo lấy ra một xấp tờ rơi dày đủ màu sắc, đặt trước mặt Thẩm Trường An , "Đây  hôm nay mới in  ra, cậu muốn nhìn không?"

Thẩm Trường An lấy một tờ  trên cùng, tờ rơi chất lượng cũng không tốt, có điểm giống quảng cáo đầu đường, trên tờ rơi dùng dùng mực đen in mấy chữ to.

BÁI THẦN BÁI QUỶ KHÔNG BẰNG HỌC TẬP, HỌC CÀNG NHIỀU KIẾM TIỀN CÀNG NHANH

CÓ BỆNH ĐỪNG THỈNH CÔ ĐỒNG, ĐI BỆNH VIỆN THUỐC VÀO BỆNH ĐI

HỒ TIÊN, ĐỊA TIÊN, HOÀNG TIÊN KHÔNG BẰNG CHĂM CHỈ LÀM VIỆC KIẾM TIỀN.

Khẩu hiệu thật đủ đơn đủ giản thô bạo. Thẩm Trường An ho khan một tiếng, đem tờ rơi thả lại tại chỗ: "Khẩu hiệu này là ai làm a?"

Từ Trạch ngẩng đầu: "Tôi."

"Viết không sai, lưu loát dễ đọc, lại dễ nhớ." Thẩm Trường An nặng nề gật đầu, nói từ tận đáy lòng của bản thân, "Rất thực dụng."

Từ Trạch lẳng lặng nhìn cậu vài giây, chậm rãi mở miệng: "Tôi rất thưởng thức cậu."

Thẩm Trường An: "A?"

Từ Trạch: "Người có trình độ thưởng thức như cậu, không nhiều lắm."

Thẩm Trường An: "Cảm...... cảm ơn?"

Giữa trưa cơm nước xong, Thẩm Trường An cho rằng công việc của bọn họ là đi ra ngoài phát tờ rơi, nào biết Đinh Dương nói với cậu, hai người bọn họ phải ra ngoài.

"Từ từ." Thời điểm sắp ra cửa, Đinh Dương đem một tấm ảnh thu nhỏ từ trong ngăn kéo, Thẩm Trường An không cẩn thận nhìn thoáng qua, thấy trên ảnh chụp là chân dung của các vĩ nhân.

Thấy Thẩm Trường An nhìn chằm chằm, tay cầm ảnh của Đinh Dương dừng một chút, lại từ trong ngăn kéo cầm thêm 1 tấm: "Cậu..... Cũng muốn?"

Lấy ra tới, Đinh Dương liền hối hận, y nghe Đỗ chủ nhiệm nói, đồng nghiệp mới là sinh viên tài năng của thành phố lớn, tuy không biết vì sao lại đến đây, nhưng nghe nói vì cướp nhân tài này, Đỗ chủ nhiệm phí không ít sức lực, cả tóc trên đầu cũng rụng thêm mấy sợi.

Sinh viên tài cao như này, làm sao mà giống y được, vì lá gan nhỏ, cần có ảnh các vĩ nhân để thêm can đảm.

"Cảm ơn." Thẩm Trường An nhận ảnh chụp, học bộ dáng của Đinh Dương: "Chúng ta buổi chiều đi làm gì?"

"Thôn Ngọc Mễ có chút việc, thôn dân nháo nói là có quỷ, làm cho tâm mấy thôn lân cận hoảng sợ, chúng ta đi xem đến tột cùng là có chuyện gì làm thôn dân an tâm." Đinh Dương đem điện thoại cất kĩ, mangThẩm Trường An đi đến một chiếc Minibus rách tung toé, quay đầu nhìn  sơ mi trắng sạch sẽ trên người Thẩm Trường An , mở cửa xe, dùng một chiếc áo khoác xám xịt xoa xoa ghế phụ, "Thôn Ngọc Mễ cách nơi này gần 30 km, chúng ta đi sớm về sớm."

Vừa dứt lời, y thấy Thẩm Trường An ngồi vào ghế lái, vội vàng nói: "Bên kia đường không dễ đi, cậu ngồi đi, để tôi lái."

"Nga." Thẩm Trường An nhìn tay lái, xuống xe ngồi vào ghế phụ.

Đường nông thôn vẫn chưa được sửa chữa tốt, mặt đường một tầng đá vụn, Minibus chạy trên mặt đường như này, phát ra tiếng vang đinh linh leng keng, Thẩm Trường An nhịn không được có chút hoài nghi, này chiếc xe có thể hay đến nơi hay không, hay tách ra từng mảnh?

"Ngu muội mê tín hại người a." Đinh Dương đã quen loại đường nông thôn này, thân thể ở trong xe lúc ẩn lúc hiện, còn có thể mặt không đổi sắc, "Mấy năm trước, có một thôn dân tin kẻ lừa đảo nói, uống thần thủy không rõ lai lịch, mười mấy người bị đưa đến bệnh viện, có hai người không cứu được."

"Còn có lão lừa đảo lưu manh, nói trên người phụ nữ nào đó có tà khí, phải trừ tà cho cô ta, nhân cơ hội đó lừa tiền lừa sắc." Đinh Dương tức giận thở dài, "Chỉ cần là người có lòng tham lam, kẻ lừa đảo lại rất khó chém tận giết tuyệt, chúng ta chỉ có thể  đề cao lòng cảnh giác của mọi người, tận lực giảm bớt tổn thất của mọi người."

"Lúc này mới hai ba giờ chiều,trời sao lại âm u như này?" Đinh Dương lải nhải hơn nửa đường, thấy có chút không thích hợp, ngẩng đầu nhìn trời, "Lát nữa có khả năng mưa to."

Thẩm Trường An thăm dò nhìn nhìn, mây đen thật dày che khuất mặt trời, toàn bộ không trung phảng phất như là muốn áp xuống, đây là điềm báo mưa to tầm tã. Cậu nhìn hai bên núi cao trên đường, đẩy đẩy mắt kính trên mũi , "Gió lớn quá, có thể có núi đá đất lở hay không ?"

Vừa dứt lời, một trận gió lớn từ trên trời đánh xuống, đánh kính chắn gió tí tách vang lên, chỉ khoảng bảy tám phút sau mưa to tầm tã.

Đinh Dương không dám lái xe quá nhanh, cần gạt nước không ngừng quét kính chắn gió, cũng không thể làm y thấy rõ đường phía trước, y nhịn không được mắng câu thô tục: "Mẹ nó, mặt trời, ban dự báo thời tiết khi nào mới có thể chính xác một lần?"

"Cẩn thận." Thẩm Trường An giúp y đỡ tay lái, tránh được một cục đá lớn giữa đường, cậu nghiêng đầu nhìn Đinh Dương, nhẹ nhàng thở ra, Đoạn đường bên này quá nguy hiểm, chúng ta phải nhanh một chút rời đi."

Nhìn cục đá lớn ven đường Đinh Dương nội tâm hơi phát run, nếu thật ở chỗ này xảy ra chuyện, trước không thôn sau không tiệm, người đi ngang qua cũng không có, y cùng Thẩm Trường An nói không chừng phải mắc kẹt ở chỗ này.

"Đi về trước." Đinh Dương nhìn bầu trời đen nghìn nghịt, "Đợi mưa tạnh chúng ta đi thôn Ngọc Mễ."

"Anh nghỉ ngơi một chút, để cho tôi lái." Nhìn tay Đinh Dương có chút run, Thẩm Trường An kéo ra cửa xe đi ra ngoài, nước mưa xối ướt đầy đầu, đầy cổ, áo sơ mi của cậu cũng không thoát nạn.

Đinh Dương không dám đem xe giao cho Thẩm Trường An, nhưng hiện tại bên ngoài mưa to gió lớn, tay y lại có chút run, cũng không thể nào đi trên đường lầy lội như này.

Y cắn chặt răng, đem ghế lái nhường Thẩm Trường An.

"Yên tâm đi, Dương ca." Thẩm Trường An ngồi trên ghế lái, gỡ kính xoa xoa trên áo, nở một nụ cười tươi nhìn Đinh Dương: "Kỹ thuật lái xe của tôi cũng không tệ lắm."

Đinh Dương muốn dặn dò vài câu, nhưng nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười của Thẩm Trường An, lại đem lời nói nghẹn xuống.

Cậu tự tin như thế, hẳn là...... Không thành vấn đề đi?

Vài giây sau, Đinh Dương phát hiện bản thân vẫn còn quá ngây thơ, kỹ thuật lái xe của Thẩm Trường An xác thực không vấn đề, chính là rất có vấn đề.

"A a a a!"

"Trường An, cậu bình tĩnh một chút, cậu lái Minibus, không phải máy bay a a a a a!"

Tuy rằng chiếc Minibus luôn là bị trêu chọc vì thần quang, thực tế nó  là một chiếc cũ nát Minibus!

"Dương ca, anh không cần lo lắng, tin tưởng tôi, tuyệt đối không thành vấn đề." Thẩm Trường An một tay đánh lái, Minibus ở trên đường núi đột nhiên thay đổi, Đinh Dương cảm thấy bản thân  như đang bay lượn trên không trung.

Y tuyệt vọng nhìn Thẩm Trường An, bây giờ, y cảm thấy trên kính của Thẩm Trường An, lập loè ánh sáng khiến chúng sinh lo sợ.

Ầm vang!

Một cục đá rơi xuống, Minibus dùng tốc độ, tránh thoát công kích của cục đá. Thẩm Trường An   nhếch miệng cười, "Xem đi, tôi đã nói không thành vấn đề."

Đinh Dương hai đùi run run, không dám nói lời nào.

Cầu xin cậu về sau không cần kêu y là ca, chỉ cần cậu không làm núi Haruna xe thần, y nguyện ý kêu cậu là ba ba.

Không biết vì sao, rõ ràng Thẩm Trường An lái xe rất nhanh, nhưng là Đinh Dương lại cảm thấy, bọn họ vẫn đi vòng quanh trên đường, mà gió cũng không thấy nhỏ đi.

"Dương ca, gió hình như càng lúc càng lớn." Thẩm Trường An nhíu mày, "Nếu không tôi lại đi nhanh thêm tí."

"Trường An a, cậu có cảm thấy con đường này.....hơi dài?" Đinh Dương run  run, mặt dân trở nên  trắng bệch.

"Có sao?" Thẩm Trường An nhướng mày, "Có thể là bởi vì anh quá muốn về, cho nên mới có  ảo giác." Cậu  nói, "Anh  yên tâm, lúc đi tôi đã nhớ đã nhớ kỹ đường, không đi nhầm đường đâu, nếu không còn có điện thoại mà, hay anh ngủ trước một tí?"

Đinh Dương nhìn cây rậm rạp ngoài xe, tại nội tâm gào thét: Không, tôi không muốn ngủ, tôi ngủ không được!

。。。。。。。。


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net