Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆. Chương 2 cọc cây

"Sông lớn hướng chảy về  đông, bầu trời ngôi sao tham Bắc Đẩu a!"

"Gặp chuyện bất bình hô một tiếng......" Thẩm Trường An hát theo tiếng nhạc trong xe, tâm tình thoạt nhìn không tệ, chỉ là tiếng hát từ của cậu có chút lạ.

Sương mù bao phủ trên đường trong thôn núi , thỉnh thoảng có vài con chim rừng hốt hoảng bay qua, làm khung cảnh có vẻ vô cùng hoang vắng. Nghe tiếng hát củaThẩm Trường An, Đinh Dương móc di động ra nhìn, từ lúc y cùng Thẩm Trường An trao đổi ghế lái, mới qua chưa đến 30 phút, nhưng y cảm thấy, bọn họ đi trên con đường này đã vài tiếng.

Sờ sờ  bức ảnh vĩ nhân trong lòng, trong lòng y kiên định thêm một chút, may mắn y đã ép nilon, gặp mưa cũng không sợ.

Xe lại vòng thêm một vòng , Đinh Dương nhìn thấy cách đó không xa có người bị mưa xối  ướt đẫm đang vẫy tay với bọn họ, như muốn xin đi nhờ một đoạn. Rừng núi hoang vắng, bên ngoài lại có gió lơn,ở ngoài một mình rất nguy hiểm, Đinh Dương vội mở miệng nói: "Trường An, phía trước có người muốn đi nhờ xe, chúng ta chở hắn đi một đoạn."

"Đâu?" Thẩm Trường An dừng xe, vũng nước bùn bị bánh xe cán qua, bắn ra xa mấy mét .

Nhìn nam nhân vẫy tay bị bùn bắn đầy người, Đinh Dương môi run run, hay là đừng chở đi,y sợ người ta sau khi lên xe, liền đánh chết Thẩm Trường An.

"Dương ca, người ở đâu?" Thẩm Trường An nhìn xung quanh, không thấy ai, tắt đài phát nhạc nghi hoặc  nhìn về phía Đinh Dương, "Cậu hình như nhìn lầm rồi?"

Đinh Dương chớp chớp mắt, nhìn lại nam nhân bên đường một cách cẩn thận, thì ra không phải người, chỉ là một cái cọc cây, không biết ai lại nhàm chán treo một bộ quần áo cũ nát, từ xa nhìn lại như 1 nam nhân đang vẫy tay.

"Gió to quá , tôi nhìn nhầm." Đinh Dương ngượng ngùng cười, trong lòng có chút bất an, "Chúng ta chạy nhanh đi, Quyên tỷ  đang đợi chúng ta trở về."

Thẩm Trường An nhìn đồng hồ, "Còn hơn hai tiếng, vẫn kịp."

Minibus tiếp tục đi, có thể là bị tâm trạng của  Thẩm Trường An ảnh hưởng, tâm lý sợ hãi của Đinh Dương cũng giảm đi một nửa, vì không muốn không khí trong xe trong xe trở nên xấu hổ, bắt đầu nói chuyện cùng Thẩm Trường An.

May mắn đối phương không phải người trầm mặc ít lời, bầu không khí hai người nói chuyện rất hòa hợp, cho tới khi, Đinh Dương nhìn mưa to ngoài cửa xe, lo lắng nói: "Gần nhất là thời tiết thích hợp nhất để gặt lúa, trời mưa lớn như vậy, không biết có ảnh hưởng các thôn dân thu hoạch hay không."

"Mưa mùa hè tới nhanh tạnh cũng nhanh, không cần lo lắng." Thẩm Trường An nhìn  Đinh Dương, vị đồng nghiệp này tuy nhìn nhỏ tuổi, nhưng tâm lại rất tốt.

"Vậy là tốt rồi." Đinh Dương cười cười, "Quê tôi ở nông thôn, khi còn nhỏ thấy nhiều năm gặt lúa sớm, cho nên giờ thấy thời tiết không tốt, liền trước lo lắng. Trường An cậu từ thành phố lớn đến, chắc là với mấy việc ở nông thôn không rõ lắm ha?"

Vị đồng nghiệp lớn lên trắng trẻo đẹp trai như này, nhìn thế nào cũng không giống trẻ con lớn lên từ nông thôn.

"Khi còn nhỏ có sống hai năm ở nông thôn , cũng không xem như dốt đặc cán mai." Thẩm Trường An cười cười, "Trước khi tới đây làm việc, tôi nghe bạn bè nói, bên này có rất nhiều đồ ăn ngon, thành phố Ngô Minh có phải như vậy hay không?"

Nghe thấy bảy chữ chữ "Thành phố Ngô Minh của chúng ta" , nội tâm Đinh Dương không nhịn được có cảm giác thân cận với  Thẩm Trường An, lập tức nói: "Kia cũng không hẳn, bên ngoài nói tới đồ ăn ngon, luôn  lấy tỉnh lị nêu ví dụ,  thực tế đồ ăn ngon ở tỉnh chúng ta khác đặc sản thành phố rất nhiều, chỉ là không nổi danh mà thôi."

"Gió lớn như này, không biết có về kịp liên hoan tối nay không, tiếc ghê." Nghe Đinh Dương giới thiệu xong vài loại đặc sản, Thẩm Trường An nhấn ga,  tốc độ i nhanh hơn một ít.

Ai cũng không thể ngăn cản cậu ăn đồ ăn ngon!

"Gió hình như nhỏ lại "  Minibus tăng tốc không lâu, Đinh Dương phát hiện gió bên ngoài bỗng nhiên thu nhỏ, ngay cả ảnh hưởng tầm mắt hơi nước cũng giảm không ít.

"Xem ra chúng ta kịp trở về thay quần áo liên hoan." Thẩm Trường An tâm tình rất tốt cười rộ lên , đôi mắt hơi cong, như là đẹp trăng non.

Xe đi ra khỏi núi, điện thoại vẫn luôn không có tín hiệu, rốt cuộc chậm rãi hoạt động trở lại, xe chưa kịp đi vào tuyến đường chính, điện thoại Đinh Dương vang lên.

Mới vừa ấn nghe, giọng nói sắc nhọn của Cao Thục Quyên từ microphone truyền ra, thậm chí  không cần mở loa.

"Tiểu Đinh, cậu cùng Tiểu Thẩm đi đâu, sao lại gọi không được?"

"Quyên tỷ, em......"

"Nghe nói  thôn Ngọc Mễ bị ngập, còn có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai đưa về trước, chờ thời tiết tốt rồi lại đi!"

"Em......"

" Đứa nhỏ tiểu Thẩm, người lại văn nhã, cậu là tiền bối, phải chiếu cố cậu ấy thật tốt."

Thẩm-văn nhã-An nghe thế, nghiêng đầu nhìn Đinh Dương cười, bộ dáng đó kì thực vừa  văn nhã lại ngoan ngoãn. Đinh Dương yên lặng nghe Cao Thục Quyên nói, tắt điện thoại, tâm tình phức tạp mà nhìn về phía Thẩm Trường An, nếu cậu về cùng mấy người trong văn phòng nói, vị đồng nghiệp mới văn nhã là người đem Minibus đi với tốc độ máy bay , ai tin?

Đinh Dương sờ sờ mặt mình, lớn lên văn nhã lại trắng nõn, thật là chiếm tiện nghi.

Thẩm Trường An đem xe lái về nhà mình, lấy một bộ quần áo chưa từng mặc qua đưa  Đinh Dương thay. Đinh Dương có chút ngượng ngùng, liền nói chờ trở về sẽ giặt sạch rồi trả.

"Dương ca không cần khách khí vậy đâu." Thẩm Trường An đưa cho  Đinh Dương một chén trà gừng, "Tôi ở gần, nên tới nhà tôi tiện hơn chút."

Đinh Dương vẫn có chút ngượng ngùng, y nhìn nhà Thẩm Trường An, nhà nhìn qua như là nhà mẫu, có thể là bởi vì mới vừa dọn vào, cho nên không có hương vị nấu nướng. Thành phố Ngô Minh giá nhà không cao, phần lớn gia đình đều thích mua 90 mét vuông trở lên ba phòng, giống Thẩm Trường An ở nhà 70 mét vuông hai phòng, cũng không tính là đại gia. 

Y không hỏi nhà là mua hay là thuê, bưng chén trà uống hai ngụm, "Còn một tiếng nữa mới  liên hoan,nếu không lại ngồi một lát?"

"Ân." Thẩm Trường An mở TV, trong nhà còn chưa gắn ăngten, TV chỉ hiện mấy đài truyền hình địa phương, trên màn hình còn bay bông tuyết.

Đinh Dương hướng TV  xem xét vài lần, nhịn không được ngồi ngay ngắn,y run rẩy chỉ TV: "Trường An, cậu mau xem tin tức."

Đài truyền hình thành phố đang lên một tin tức khẩn cấp, nói là đường đi thôn Ngọc Mễ sụp xuống, có một chiếc xe phát sinh ngoài ý muốn, tài xế cứu giúp không có hiệu quả tử vong, thỉnh chiếc xe khác hiện tại không đi con đường này.

"May mắn chúng ta trở về đến kịp thời." Thẩm Trường An nhìn TV, may mắn nói, "Bằng không khả năng bị tai nạn ở giữa đường ."

"Đoạn đường bị sụp, là đoạn mà chúng ta đi qua." Đinh Dương là người địa phương, đối với mấy con đường rất quen thuộc, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra đoạn đường bị sụp trong TV, bọn họ mới từ nơi này đi ra không lâu, "Thời điểm chúng ta vừa mới trở về, giống như không thấy nơi nào bị sụp?"

Thẩm Trường An  biểu tình phức tạp nhìn Đinh Dương: "Dương ca, chẳng lẽ cậu muốn gặp được tình huống như này?"

"Không phải, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?" Đinh Dương nói, "Thời điểm chúng ta trở về, cũng không gặp chiếc xe khác, nhưng đoạn video, lại có xe cứu thương, có phải hay không có chỗ nào không đúng?"

"Dương ca, công việc của chúng ta là tuyên truyền khoa học, không phải là tuyên dương sự kiện kỳ quái." Thẩm Trường An bình tĩnh vỗ vai y, "Có lẽ xe cứu thương ở phụ cận thôn, chỉ là vừa lúc gặp tai nạn xe cộ, chúng ta trên đường trở về không gặp là bình thường. Thời gian phát sinh sự cố, cũng là sau khi chúng ta rời đi. Không cần dọa chính mình, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."

Đạo lực nhẹ nhàng trên vai, Đinh Dương  bình tĩnh lại, y tưởng tượng, Trường An nói  có đạo lý, y an ổn ngồi ở đây, vì sao muốn  dọa chính mình?

Uống hết  ly trà gừng, Đinh Dương có chút trướng bụng, chạy tới WC .

"Buổi chiều ba giờ tám phút,chúng tôi nhận được điện thoại, liền chạy chỗ xảy ra tai nạn, đáng tiếc người bị thương không được cấp cứu kịp thời tử vong......"

Thẩm Trường An nhìn TV, màn hình xuất hiện thông tin của người chết họ tên , tuổi cùng dáng người đặc thù, giúp người nhà người chết  nhanh chóng tìm nhận di thể.

Cậu cầm  điều khiển từ xa đóng TV, quay đầu thấy Đinh Dương từ toilet ra tới, nhỏ giọng nói: "Người chết mới hơn ba mươi tuổi, người nhà chờ hắn trở về , không biết khổ sở bao nhiêu."

Đinh Dương thở dài: "Nhân sinh là như vậy, cho nên ngày thường nên quý trọng người nhà nhiều hơn, không  lưu tiếc nuối."

Thẩm Trường An cong  khóe miệng: "Đi thôi, chúng ta đi liên hoan."

"Ok ok." Đinh Dương vội vàng gật đầu, từ khi thẩm qua khả năng lái xe của Trường An, y liền không thể cự tuyệt các loại đề xuất nhỏ của Trường An.

Cửa hàng làm liên hoan tuy mặt tiền  không lớn, trang trí cũng bình thường, hộp đèn quảng cáo ngoài cửa hàng còn tích một tầng mùi hôi, màu mực in đã phai màu,  viết "22 tệ một người", giá cả rất tiện nghi.

Thời điểm Thẩm Trường An đến, những đồng nghiệp khác đã ngồi xuống xung quanh bàn, nhìn hai người bọ họ tới, Trần Phán Phán vẫy tay, "Tiểu Dương Tử, Thẩm Trường An, bên này."

"Trường An,cậu ăn cay được không?"  Đỗ Trọng Hải ngồi ở tận cùng bên trong dùng giấy xoa xoa  dầu mỡ trên mặt bàn, " Lẩu cá lạnh, lẩu gà lạnh của nhà này đều là  tuyệt nhất."

"Có thể ăn cay nhưng không quá cay, ăn vào cũng không sao." Thẩm Trường An nhịn không được nhìn trán Đỗ Trọng Hải, phía trước cả một vùng bóng loáng, hiện tại trên đầu cs tóc giả, chỉ là tóc giả từ chính giữa tách ra, khiến cho khuôn mặt Đỗ chủ nhiệm thoạt nhìn có chút buồn cười.

"Kia, vậy hơi cay đi, hơi cay." Đỗ Trọng Hải sờ sờ cái bụng bụ bẫm của mình, tựa như đưa ra một sự nhượng bộ lớn, Ông chủ đi ra, "Ông chủ, một nồi hơi cay, cá nhớ tươi một chút."

"Yên tâm, tuyệt đối là giết mổ tại chỗ." Lão bản nhìn Thẩm Trường An, cười ha hả nói, "Đỗ chủ nhiệm, đây là nhận viên mới của mấy ông à?"

"Đúng vậy, đây là Tiểu Thẩm nhân viên mới của chúng tôi." Đỗ Trọng Hải cười gật đầu.

"Vì có thêm nhân viên mới, tặng thêm một phần bánh bí đỏ." Ông chủ hướng Thẩm Trường An gật gật đầu, vội vàng vào sau bếp, bóng dáng uy phong, như tướng quân sắp lên chiến trường.

"Hắc hắc, hôm nay có  khách mới tới, ông chủ nhất định lại đem mấy  tuyệt chiêu áp đáy hòm bày ra." Trần Phán Phán xoa xoa tay, mặt đầy chờ mong.

Thẩm Trường An: "......"

Cho nên đồng nghiệp nhiệt tình mang cậu tới liên hoan, chỉ là coi trọng thân phận nhân viên mới của cậu?

"Cậu không cần buồn." Từ Trạch an ủi nói, "Chờ thức ăn tới chúng tôi đem bong bóng cá nhường cho cậu ăn."

Thẩm Trường An: "......"

An ủi cũng không cần như này a. 

Bất quá sau khi lẩu cá lạnh lên , Thẩm Trường An làm trò trước mặt mọi người, đem bong bóng cá bỏ vào chén mình. Cho dù cay đến nước mắt dâng trào, cậu cũng liều mạng ăn không ít.

Làm một vị nhân mới bị  "Lợi dụng" , cậu nhất định phải ăn để lấy lại vốn.

Thời điểm tính tiền, ông chủ cười tủm tỉm hỏi Thẩm Trường An: "Nhóc con, cá nhà tôi hương vị thế nào?"

"Ăn rất ngon." Thẩm Trường An cay đến đầu lưỡi sắp mất tri giác.

"Đương nhiên, cửa hàng này của tôi mở cũng đã mười mấy năm." Ông chủ cao hứng, còn bớt  cho bọn họ số lẻ 2 tệ.

Đỗ Trọng Hải cùng Cao Thục Quyên ở gần đây, cơm nước xong liền trở về nhà, dư lại bốn người trẻ tuổi tiếp tục lên đường.

"Thật no a." Trần Phán Phán xoa bụng, "Về sau tôi kết hôn, nhất định phải tìm một nam nhân giỏi nấu ăn."

"Nhưng mà, hiện tại cô có bạn trai à?" Từ Trạch mặt vô biểu tình hỏi.

Trần Phán Phán: "......"

"Em gái nào muốn gả đi a, để anh trai giúp cho, tới, cùng các anh nào." Mấy tên lưu manh đầu đường uống say đi tới, trên cổ một chiếc dây chuyền vàng cực lớn, ở dưới đèn đường lấp lánh.

Từ Trạch cùng Đinh Dương chạy nhanh che người Trần Phán Phán, nhíu mày nhìn về phía  mấy tên côn đồ tóc đủ màu sắc, Đinh Dương nói, "Anh em, đây là trên đường cái, lễ phép một chút."

"Trên đường cái làm sao?" Một tên lưu manh mặc áo sơmi bông đẩy Đinh Dương, Đinh Dương không đứng vững, đụng vào Thẩm Trường An.

Lạch cạch , mắt kính của Thẩm Trường An rơi trên mặt đất, mặt kính vỡ nát.

Sờ sờ mũi trống vắng, Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn về phía đám lưu manh: "Không ai nói cho bọn mày, tụ tập ở nơi công cộng cưỡng chế dâm loạn phụ nữ hoặc vũ nhục phụ nữ, sẽ bị phán xử 5 năm trở lên tù có thời hạn?"

"Ha ha ha, ai nha, bọn này sợ quá a." Đám lưu manh cười vang, một người thậm chí tiến lên ưỡn  ngực, "Tao đùa giỡn đó thì sao nào, có bản lĩnh mày tới đánh tao a."

Loại nam nhân lịch sự văn nhã, trước nay chỉ có miệng là  lợi hại, vừa nói muốn đánh nhau, so với ai đều túng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net