Ngày tôi nhìn thế giới bằng một đôi mắt khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ta sinh ra , sống trong vòng tay bố mẹ. Dù ta có lớn thêm bao nhiêu , học đến lớp mấy , đi sớm về muộn như thế nào thì ngõ đích cuối cùng không phải là nhà sao ??

Nhưng rồi những năm tháng ấy cũng sẽ đi qua. Người ta thường nói với tôi " con cái dù lớn thì vẫn trong vòng tay cha mẹ ". Ngẫm thì cũng có ý đúng , đúng là bởi vì dù ta thế nào thì tình yêu cha mẹ dành cho ta vẫn như vậy. Nhưng các bạn ạ , thời gian rồi cũng sẽ tước mất những điều đó thôi.

Tôi trước năm mười tám cũng thật hồn nhiên làm sao , nhìn xã hội ngoài ấy cũng thật đơn giản. Dù tôi biết là nó bon chen tàn nhẫn nhưng khi ấy có đi trải nghiệm đâu để biết nó tàn nhẫn nhường nào. Nhưng rồi tôi phải lớn , dù muốn hay là không. Tôi vẫn phải bước ra xã hội và chọn hướng đi cho mình. Tôi mang theo đôi mắt non trẻ của tuổi mười tám , mang theo sự nông cạn của tuổi mới lớn bước vào vòng xoáy cuộc đời.

Tôi nhớ như in ngày ấy , ngày 21 tháng 10 năm 2012 tôi lần đầu lên máy bay , lần đầu rời khỏi bố mẹ , lần đầu rời khỏi quê hương. Hơn tám tiếng ngồi trên máy bay đi qua những khoảng trời mới để đặt chân đến nước Pháp. Tôi nhớ trước khi ấy mình háo hức thế nào , mong chờ bao nhiêu nhưng các bạn biết không ? Ngay cái khoảnh khắc hít một ngụm khí lạnh xa lạ thì thâm tâm trống trải , sợ hãi biết nhường nào. Nên tôi chỉ muốn nói , dù sớm hay muộn thì hãy bước đi khi bạn đã sẵn sàng. Khi ấy không ai nói với tôi điều ấy và cũng không ai biết điều ấy.

Nước Pháp trong tâm tưởng là phồn hoa náo nhiệt là xinh đẹp lung linh là hào nhoáng hoa lệ. Nhưng đó là khi bạn đắp chăn và mơ mộng về nó qua những bức ảnh hay trang sách hoặc bạn có ai đó cạnh bên. Nhưng thời điểm tôi đặt chân lên đất Pháp là năm tôi mười tám tuổi , khi tốt nghiệp chưa bao lâu , tiếng Pháp còn bập bẹ câu được câu chăng nhưng phải bay nhanh theo tiến độ đoàn du học sinh. Khi bạn ở đất mẹ , bạn nghĩ rằng chỉ cần học tiếng và khi sáng đó dần sẽ cải thiện. Bạn lầm rồi và khi ấy tôi cũng lầm rồi. Giữa đất khách , mở miền ra nói một câu hoàn chỉnh đã khó , muốn nói trọn vẹn ý cho người ta hiểu còn khó hơn. Bạn đừng nghĩ bên phía đoàn du học sẽ lo chỗ ăn ở làm việc cho bạn khi bạn đã đưa đúng phần tiền cho họ. Họ vẫn sẽ lo cho bạn ăn ở đấy nhưng công việc thì không , bạn phải học tiếng địa phận sáu tháng và học chuyên ngành đầy đủ mới được giới thiệu việc. Nhưng nếu gia đình bạn không có điều kiện để vượt qua sáu tháng ấy thì sao ? Bạn sẽ vẫn phải tự sinh tự diệt. Bạn xin việc thế nào khi giao tiếp là gần như không thể đây. Bạn có muốn trải nghiệm cảm giác không thể bắt xe về ký túc xá vì không thể nói địa chỉ và phải đi bộ dưới đêm tuyết rét căm không ? Hay bạn muốn ăn chút gì đó nhưng không hiểu giao dịch tiền tệ và gọi món rồi phải ôm cái bụng đói meo đi dọc vệ đường không. Không , không một ai trong chúng ta muốn hết phải không ? Vậy nên hãy suy nghĩ và thực sự sẵn sàng rồi hãy bước đi nhé. Tôi không trách mình vì không suy nghĩ gì vì hơn hết tôi thương bản thân mình. Tôi tự tìm hiểu rồi tự làm , tôi có thể xin lời khuyên từ ai khi mà nơi tôi sống chỉ là một miền quê nghèo đây.

Khi tôi nhìn xã hội bằng một con mắt khác , tôi nói như vậy thì chắc bạn cũng hiểu. Khi đối mặt với xã hội và cuộc đời thực sự mình sẽ đi thì con mắt và cách nhìn của tôi đã thay đổi. Không phải là ngây thơ mơ mộng tỏ ra sõi đời nữa mà là một ánh nhìn cẩn trọng hơn , e dè hơn và toan tính hơn. Xã hội này sẽ không mắng chửi bạn tàn nhẫn khi lướt ngang qua một kẻ ăn mày đâu nhưng họ sẽ mắng chửi khinh miệt bạn khi bạn ngồi xuống bệ cửa của một cửa hàng đấy. Dù bạn không phải kẻ ăn mày.

Hãy xác định thật kỹ và hiểu thật rõ trước khi đưa ra lựa chọn. Nếu sai , bạn có thể chọn lại nhưng thời gian sẽ không cho phép bạn nữa và bạn sẽ chậm lại.

                                   #Camélia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC