Chap 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba…

Tôi tặng HN một thanh sôcôla đắng. Em bất ngờ ôm chầm lấy tôi.

Nàng bắt tôi đạp vịt một mình trong khi miệng không ngừng huyên thuyên về mọi thứ. Thấy mặt tôi lấm tấm mồ hôi, em thơm vội một cái, khiến mọi mệt nhọc trong tôi đều tiêu tan.

Lần đầu tiên, HN chủ động cầm tay tôi…

Ngày thứ tư…

Xuất hiện trước mặt nàng với ba bông hoa hồng đã được sơn màu xanh. Dù nhìn chẳng giống ai nhưng em vẫn hét lên đầy vẻ thích thú.

-         “Anh vẫn nhớ em thích hoa hồng xanh sao? Đây là ba bông hoa đẹp nhất mà em từng nhận được đấy”

HN trổ tài nấu món mì xào cá. Nghe không liên quan gì lắm mà ăn cũng được phết chứ chẳng chơi. Tôi ăn một bát nhỏ rồi xin thêm… bốn bát to nữa.

Ngày thứ năm…

HN dạy tôi khiêu vũ. Lúc đầu đi còn lóng nga lóng ngóng nhưng chừng một tiếng sau tôi đã bắt cặp với em ngon lành. Em nể tôi cực.

Lần đầu tiên, chúng tôi hôn nhau. Một nụ hôn vụng về nhưng đầy cảm xúc…

Ngày thứ sáu…

“Ra ngoài đi. Anh đang chờ trước cửa nhà em này”

Năm phút sau, HN bước ra với bộ dạng ngái ngủ.

-         “Sao anh đến mà không gọi em trước”

-         “Thế thì còn gì bất ngờ nữa. Anh đem đồ ăn sáng cho em đây”

Vừa nói tôi vừa tự nhiên đẩy cửa vào. Đi ngang qua em, tôi cảm nhận rõ một hương thơm phảng phất. Đúng là con gái, thơm gì mà thơm quá thể…

-         “Thương quá vậy! Mua đồ ăn sáng cho em luôn kìa”, HN xuýt xoa và ngồi xuống băng ghế cạnh tôi.

-         “Em có thể ngồi xích xa anh ra một chút được không?”, tôi bị cái hương thơm đầy ma mị của em làm choáng váng.

-         “Tại sao?”, em ngạc nhiên hỏi như kiểu mình vừa làm điều gì kinh khủng lắm.

-         “Em mà cứ ngồi sát sát như này đừng trách anh manh động…”, tôi nói mà tim đập lô tô trong ngực.

-         “Anh định làm gì em à…”, cô nàng chớp chớp mắt và sán lại gần tôi.

-         “Anh manh động thật đó, lùi ra đi…”, tôi nói mà như muốn khóc.

-         “Ứ lùi thì làm sao…”

Càng lúc khoảng cách giữa em và tôi càng gần. Tôi chống đỡ một cách yếu ớt. Nói là chống đỡ cho oai chứ nói thật lúc đó mà nàng có làm gì là tôi mặc kệ luôn ấy.

-         “Em thích chứ gì!? Đươc thôi”, tôi đột ngột thay đổi thái độ và đứng dậy trong tư thế chuẩn bị cởi áo.

-         “Á! Anh làm gì vậy? Em đùa mà”, HN giật mình, bật ngược người về phía sau và lấy hai tay che mắt lại.

-         “Anh không thích đùa. Thế giờ còn muốn ứ lùi không?”, tôi phăm phăm đi về phía em.

-         “Không! Hết rồi mà. Anh mặc áo vào đi, thấy ghê quá!!!”

-         “Thấy ghê mà có người mắt ti hí kìa”, tôi cười sằng sặc.

-         “Đứng lại! Anh dám trêu em hả?”, HN lao vào tôi cù như điên như dại.

-         “Anh biết lỗi rồi! Anh biết lỗi rồi! Tha cho anh…”

*

**

***

-         “Cho em ngủ một lát nhé. Tối qua em thức hơi khuya”

-         “Ủa?”

-         “Đặt đồng hồ cho em. Nửa tiếng sau anh gọi em dậy nhé!”

-         “Em không định ăn đồ anh mua à?”

-         “Có chứ ạ. Anh đói thì ăn trước đi nhé. Lát dậy em ăn”

-         “Vậy thôi. Chờ em dậy rồi anh ăn chung luôn…”

-         “Vâng…”

HN về lại phòng. Em thả mình cái phịch xuống giường và nằm ngủ ngon lành. Cô nàng bình thường vẫn dậy sớm mà hôm nay đòi ngủ thêm thì chắc là đêm qua thức khuya thật. Tôi nhìn về phía phòng em thì thấy cửa phòng khép hờ. Như một bản năng, tôi đẩy cửa bước vào…

Kéo chăn đắp chăn cho em, tôi đặt mình xuống cạnh. Ở khoảng cách này tôi có thể nhìn rõ HN của tôi hơn bao giờ hết. Tôi vén lọn tóc đang phủ trước mặt để nhìn em được trọn vẹn hơn.

Bờ vai của HN khẽ động, em kéo sát người tôi lại và dụi đầu vào ngực tôi khóc nức nở. Giây phút đó có lẽ cả đời này tôi cũng không thể nào quên. Sự bất lực và trống trải như một cơn sóng dữ dội cuốn phăng đi tất cả những hạnh phúc nhỏ nhoi còn đọng lại. Tôi như được kéo thẳng xuống mặt đất để đối mặt với một sự thật tàn nhẫn… tôi sẽ xa em mãi…

Tôi cắn chặt môi để ngăn tiếng khóc chực bật ra, nhưng vẫn không thể cản được những giọt nước mắt đang lăn thành từng dòng trên khóe mắt. Xiết chặt em vào lòng, tôi nói trong tiếng nấc.

-         “C… có… an… anh rồi… em… em… đừng… lo…”

HN không đáp, bàn tay em bấu chặt xuống chiếc gối trong một sự xúc động mạnh.

-         “Có… phải… em không tốt… nên ông trời muốn… đày đọa… em không… anh”

-         “Nếu em còn… không tốt thì… chẳng… ai trên đời này… tốt… cả đâu…”, tôi đáp mà tim như muốn nát ra từng mảnh.

Tôi ôm em mãi đến khi cô bé thiếp đi. Có lẽ nào cả đêm hôm qua HN của tôi ngồi khóc một mình… tội nghiệp em…

 

 

Ngày thứ bảy…

Tôi quyết định dậy thật sớm, mua bún ở cửa hàng nàng thích nhất và mang đến tận cửa cho nàng. “Chắc cô bé sẽ xúc động mà khóc òa cũng nên”, tôi bật cười khi nghĩ đến hình ảnh em cùng với nước mắt, nước mũi nhòe nhoẹt khi ôm lấy tôi.

Sáng sớm Hà Nội lạnh tê người không khiến một thằng con trai thích ngủ nướng như tôi chùn bước. Có lẽ vẻ mặt hạnh phúc của người mình thương luôn tồn tại một thứ sức mạnh vô hình khiến con người ta không thể lí giải. Cầm cặp lồng đồ ăn đứng trước cửa nhà em với một tinh thần phấn chấn lạ thường, tôi bấm điện thoại nhắn tin.

-         “Ra mở cửa cho anh nào!”

Chờ hơn một phút, tôi gửi thêm một tin nhắn khác.

-         “Sáng rồi! Dậy đi nào công chúa ơi!”

Chờ một lúc không thấy tin nhắn trả lời, tôi bắt đầu cảm thấy lo, nhưng tôi vẫn cố gắng trấn an bản thân bằng một suy nghĩ tích cực “chắc cô bé ngủ say quá cũng nên”. Tôi quyết định cầm điện thoại lên gọi cho em.

“Số máy quí khách…”

Tôi tắt máy, bấm gọi lại.

“Số máy…”

Bấm thêm cả chục lần kết quả nhận được vẫn chỉ là tiếng thông báo “thuê bao không thể liên lạc” đầy vô cảm. Bắt đầu trở nên bấn loạn, tôi bấm chuông cửa liên hồi nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là sự im lặng rợn người. Đang định gọi điện cho Hân, tôi vô tình thấy một phong bì thư được giấu rất khéo ở trên một nhánh cây bên trong nhà. Ngoài bìa được ghi rất cẩn thận “Gửi Anh…”

*

**

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net