Chương 4: Nguỵ Chi Viễn trở thành chỗ dựa cho cả nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguỵ Chi Viễn không biết mình bước ra ngoài như thế nào nhưng hình ảnh cuối cùng cậu thấy chính là gương mặt của Lâm Tổ Nguyên, lần nữa tỉnh dậy lại thấy Lâm Tổ Nguyên đang quay lưng với mình.

"Anh Nguyên."

Nguỵ Chi Viễn chống tay ngồi dậy, đầu óc có chút choáng váng, cổ tay có chút đau nhức.

"Tỉnh rồi?"

Nghe tiếng động, Lâm Tổ Nguyên quay người lại, hắn đi đến bên giường bệnh, kéo ghế ngồi cạnh Nguỵ Chi Viễn.

"Anh hai sao rồi ạ?"

"Không sao rồi."

Lâm Tổ Nguyên nhìn chằm chằm vào gương mặt có chút nhợt nhạt của cậu, trong ánh mắt thâm sâu khó lường. Nguỵ Chi Viễn nuốt nước bọt, có chút chột dạ lãng tránh ánh mắt của hắn, ấp úng nói: "Anh... Sao lại nhìn em như quái vật vậy?"

"A666 là cậu đúng không?"

Lâm Tổ Nguyên ngồi dựa lên ghế, chân bắt chéo, khoanh tay trước ngực nói.

Nhìn biểu cảm cắn môi của Nguỵ Chi Viễn, quả nhiên như hắn dự đoán.

"Yên tâm, tôi sẽ không nói ai biết chuyện này đâu."

Nguỵ Chi Viễn mở to mắt nhìn Lâm Tổ Nguyên có chút không tin, nhưng người đối diện đổi tư thế, hai tay chống lên đầu gối nhìn cậu, khoé môi cong lên một đường cong có chút gian tà.

"Nhưng với một điều kiện, tôi muốn lấy máu của cậu."

10 phút sau, Lâm Tổ Nguyên bước ra từ phòng bệnh của Nguỵ Chi Viễn, tay phải của hắn nhét vào túi áo blouse như đang nắm chặt cái gì đó. Hắn đi một mạch vào phòng bệnh, đóng cửa lại rồi đi đến bức tường sau bàn làm việc. Bàn tay hắn chạm vào một góc sau kệ sách, bức tường lập tức biến thành cánh cửa.

Bên trong, không gian không quá sáng nhưng đủ để thấy được có người nằm ở bên trong, trên người cắm đủ mọi dây nhợ, tiếng tít tít vang lên át cả tiếng hít thở của người nọ. Lâm Tổ Nguyên đi đến, từ trong túi áo lấy ra một ống nghiệm màu đỏ vừa mới lấy từ bên kia ra, hắn chậm rãi lấy kim tiêm, rút chất lỏng màu đỏ từ trong ống nghiệm rồi tiêm vào tay người nọ. Quả nhiên, không lâu sau, tín hiệu trên máy dần tốt hơn, ánh mắt của Lâm Tổ Nguyên như tìm thấy hy vọng, hắn nở nụ cười, thì thầm nói: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không để cho anh phải chết đâu."

.....

Nguỵ Khiêm phải nằm viện nên Nguỵ Chi Viễn phải thay gã đi làm nuôi sống gia đình, học phí của Tiểu Bảo, tiền sinh hoạt, rồi cả viện phí của Nguỵ Khiêm đột nhiên đổ dồn lên đôi vai nhỏ của cậu. Cũng may lần trước Lâm Tổ Nguyên lấy ít máu của cậu nên cũng lo được một khoản phẫu thuật.

Sáng Nguỵ Chi Viễn đi học, về thì lo cơm nước rồi lại đi làm đến tận đêm, cậu đi làm cho công trình lớn ở khu phố, rảnh thì lại chạy đến bệnh viện. May mà Tiểu Bảo có ý thức, khi đi học về con bé ăn vội miếng cơm rồi đến bệnh viện chăm cho Nguỵ Khiêm.

Còn y, không biết nhờ thế lực nào mà y bình phục rất nhanh, sau một tuần đã có thể xuống giường đi lại.

"Này Khiêm, phải công nhận chú mày phước lớn mạng lớn đấy, đã đến cửa Môn Quan rồi mà vẫn về được."

Tam Béo vừa gọt táo vừa cảm thán lần thứ n.

"Chắc Diêm Vương thấy tôi còn nợ mọi người nên trả tôi về."

Nguỵ Khiêm nhét miếng táo vào trong miệng, tay vẫn cầm điện thoại, lâu lâu lại cầm lên kiểm tra.

"Lão Tam, dạo gần đây anh có biết thằng Tiểu Viễn đang làm gì không?"

Y nhớ lại hình như mấy ngày rồi không thấy Nguỵ Chi Viễn xuất hiện, lần cuối cùng thấy cậu cũng là 3 ngày trước, mà cậu chỉ đến đưa đồ ăn cho y và Tiểu Bảo cũng chẳng vào trong nhìn gã một cái.

"Tiểu Viễn? Thằng nhóc đó đi học xong đi làm rồi, nghe nói nó đi làm ở công trình đang xây dựng."

Nguỵ Khiêm đang định nói thằng nhóc đó bao nhiêu tuổi đâu chứ ai mà nhận nhưng chợt nhớ đến lần trước cậu cũng từng trốn đi làm rồi nên lại nuốt ngược câu hỏi vào trong. Y bây giờ nằm viện nên đúng là mọi chuyện đều dựa vào thằng nhóc kia hết. Đột nhiên y lại thấy có chút đau lòng.

Hôm sau, Nguỵ Khiêm nhất quyết xuất viện. Lâm Tổ Nguyên thấy tình trạng cũng khá hơn nên đồng ý cho gã làm thủ tục, đến bây giờ Nguỵ Chi Viễn mới xuất hiện để làm thủ tục cho y.

Mấy ngày không gặp, Nguỵ Chi Viễn gầy đi nhiều, sắc mặt tuy có chút nhợt nhạt nhưng vẫn luôn tươi tỉnh như mọi ngày.

Lão Hùng lái xe đến đón bọn họ, suốt chặng đường chỉ có Nguỵ Chi Viễn nói chuyện với lão Hùng, còn Nguỵ Khiêm lại im lặng quan sát cậu nhóc này.

Trong tưởng tượng của Nguỵ Khiêm, căn nhà hẳn phải bừa bộn lắm vì ai cũng bận, không có thời gian để dọn dẹp, định bụng về sẽ dọn dẹp giúp mấy đứa nhỏ một chút nhưng khi vừa mở cửa ra gã lại thất vọng. Căn nhà vẫn luôn sạch sẽ cứ như mỗi ngày đều có người dành nhiều thời gian và tâm huyết cho nó vậy.

Tiểu Bảo vừa đi học về đang nấu cơm bên trong nghe thấy tiếng mở cửa liền ngóc đầu ra, thấy Nguỵ Khiêm liền vui vẻ chạy ra.

"Anh hai về rồi."

Nguỵ Khiêm nhìn dáng vẻ đeo tạp dề dài hơn đầu gối của con bé có chút buồn cười, y xoa đầu Tiểu Bảo như một thói quen, nói: "Mày biết nấu cơm? Ăn được không vậy?"

"Xì, anh ăn đi rồi biết. Em nấu sắp xong rồi."

Tiểu Bảo kênh mặt với Nguỵ Khiêm rồi ngoáy mông đi vào. Nguỵ Chi Viễn đem đồ đạc của Nguỵ Khiêm về phòng xong lúc này cũng đi xuống phụ Tiểu Bảo. Trước khi vô phòng bếp, cậu còn không quên nói với Nguỵ Khiêm: "Anh cứ ngồi nghỉ ngơi, em vào phụ Tiểu Bảo."

Không quá lâu đồ ăn đã lên đủ.

Nguỵ Khiêm nhìn bàn ăn có chút ngạc nhiên, một bàn đồ ăn có thịt cá đầy đủ dinh dưỡng, thậm chí còn sang hơn cả ngày trước.

"Cái này... cũng hơi quá rồi."

Nguỵ Chi Viễn đặt tô canh gà hầm xuống, cười cười nói với Nguỵ Khiêm: "Mừng anh hai bị diêm vương đuổi về chứ."

Tiểu Bảo cũng ngồi xuống theo, gắp một miếng thịt chua ngọt đặt vào chén cho Nguỵ Khiêm, vẻ mặt mong chờ nói: "Anh hai, anh ăn thử món em làm đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net