I - Buổi dạ tiệc trăm năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Những chàng trai] Chuyện thứ nhất: Viết cho chàng trai Anh Quốc của tôi

July 2017


------


I met him for the first time at the Civil Engineering Centenary Night Ball.


Tôi gặp cậu ấy lần đầu tiên vào đêm dạ tiệc kỉ niệm 100 năm thành lập Khoa Xây Dựng trực thuộc Phân Khoa Kỹ Thuật. Nói cho chính xác là cả Phân Khoa Kỹ Thuật đều thành lập vào năm 1917, nhưng mỗi Khoa riêng sẽ tổ chức một buổi 'Prom', hay gọi là dạ tiệc, các ngày khác nhau, địa điểm cũng khác nhau: chẳng hạn Khoa Điện Điện Tử sẽ tổ chức vào ngày 7 tháng 5, hay Khoa Tự Động Hóa vào ngày 20 tháng 5 tại mấy cái khách sạn to nào đó trong thành phố, còn của tụi tôi thì năm nay khoa chơi sang thuê hẳn cái hội trường thành phố luôn, nghe thật sang chảnh phải không? Cũng phải thôi, con cưng của của Phân Khoa, cả một bộ mặt của Phân Khoa Kỹ Thuật mỗi khi kỳ tuyển sinh tới cơ mà. Mỗi khi kỳ tuyển sinh đến gần là những cái thành tích của Khoa Xây Dựng trực thuộc Phân Khoa Kỹ Thuật trên 'Uni World Ranking', hay dịch nôm na là bảng xếp hạng thành tích các trường đại học trên toàn thế giới, đều được đem ra (in ra brochure luôn) làm minh chứng cho tại sao tụi mày nên chọn trường này mà học Kỹ Thuật nè nè nè. Để viết được cái đoạn này tôi đã phải nhờ 2 bác Google và Google Dịch tận 10 lần cho một đống từ chuyên ngành đó, vì cơ bản tôi chẳng biết một chút gì về từ ngữ chuyên môn về chuyên ngành của mình ở tiếng mẹ đẻ cả, nghe có một chút phản bội tổ quốc ghê. Xin lỗi đất mẹ tổ quốc dấu yêu, xin lỗi đảng và nhà nước.

Mà mấy cái chuyện này chỉ là giới thiệu của giới thiệu cho câu chuyện sắp được kể thôi.

Nhân tiện giới thiệu nhân vật một chút, tôi là Mel, một học sinh năm nhất khoa Kỹ Sư Xây Dựng thuộc một đại học Anh Quốc nọ, và người trải qua tất cả những gì sắp kể là Mel-the-English, không phải tôi Meo-Tiếng-Việt. Giải thích một chút, khi bạn là người nói hai ngôn ngữ trở lên, bạn sẽ, hoặc gần như sẽ có 2 'set', hay bộ suy nghĩ khá là khác nhau, như 2 người khác nhau. Mel-the-English thẳng tính hơn tôi, đơn giản hơn tôi, vì vốn tiếng Anh của cô ấy khá là ít, nên toàn dùng những từ cơ bản để diễn giải vấn đề, nên cô ấy rất đơn giản dễ hiểu. Ví dụ, cô ấy nghĩ "he likes me, right?" thì tôi lại phải đau đầu nghĩ (và google) hằng hà sa số từ để diễn tả cái "thích" đó, vì tôi biết là, anh ta hình như chỉ "say nắng" cô ấy, hay "cảm thấy một chút thinh thích", hay"có cảm giác tương đối đặc biệt", dạng dạng thế. Cảm xúc mà, tiếng Việt giàu ngôn ngữ để biểu đạt hơn trong mấy khoảng này. Ngược lại, nếu để diễn tả "cái giọng trầm ấm nam tính" bằng tiếng anh, thì tôi cá là cô ấy chẳng thể diễn tả được đâu.

Tôi chỉ là kể lại, hay chính xác hơn là dịch lại, theo lối hiểu biết của tôi, một dịch giả nghiệp dư. Còn câu chuyện, là của cô ấy. Nếu bạn có cơ hội đọc bản nháp tiếng Anh của cô gái đã trực tiếp trải nghiệm toàn bộ câu chuyện sắp kể ấy (mà không biết khi nào mới viết lại cho hoàn chỉnh), bạn sẽ thấy khá là khác biệt, từ giọng văn, cách kể chuyện, cô ấy và tôi. Lâu lâu cũng chêm từ tiếng Việt vì chẳng có từ mà diễn tả mớ cảm xúc đó. Là chúng tôi cùng chiêm nghiệm tất cả, nhưng câu chuyện, vẫn là của cô ấy. Người chàng trai đó gặp gỡ, không phải tôi.

Và cô ấy cũng bất cần đời hơn tôi nhiều.

Nghe như kiểu tâm thần phân liệt nhưng mà không phải đâu đừng lo. Tôi từng có kinh nghiệm cố gắng xin giấy bị bệnh tâm lí trầm cảm để trốn thi mà méo được nên có thể khẳng định mình hoàn toàn bình thường có chứng nhận của bác sĩ hẳn hoi hahaha đùa thôi.

Thế là tạm xong phần giới thiệu nhân vật người kể chuyện.


---------


"If given me a chance again, I would have stayed at home for sure."


Tôi đến buổi dạ tiệc cùng cậu bạn hơi-bị-tự-kỉ hơn tôi 1 khóa cùng khu kí túc xá, quen biết nhau qua câu lạc bộ Ukulule dưới sánh chung của kí túc xá luôn. Lúc đầu tôi tính đi một mình, không phải vì ham tiệc tùng mà vì cái poster của cái dạ tiệc trăm năm này bảo là nó có "Three-course dinner" – bữa tối thường thấy trong nhiều phim USUK, đại loại là bữa tối có đầy đủ các phần: món khai vị, món chính và món tráng miệng; "Red Carpet" – aka Thảm đỏ để đi như một nữ hoàng showbiz để vào sảnh (mà khi đến nơi thì mới biết thảm đỏ trải vào cổng chính, mà cổng chính đóng cửa, tới cổng chính thì chịu khó đi một vòng qua cổng phụ be bé phía sau để vào nha, treo đầu dê bán thịt chó!); và "MUSICAL WONDERS" – Kì Quan Âm Nhạc, ghi nguyên văn thế luôn. Tôi này cực kì mê âm nhạc thường thức, mà nay lại còn là "Kì quan" cơ, thế là dù anti-social hết cỡ cũng cắn răng chịu cảnh đi tiệc tùng một mình. Bạn biết đấy, dù xã hội phương Tây tôn thờ chủ nghĩa cá nhân như con chiên ngoan đạo thờ Chúa Jesus, nhưng mấy vụ tiệc tùng này mà bạn không có nhóm thì thật sự 'awkward' cực kì vì người ta toàn tự chơi với nhóm mình. Tôi thích cái từ 'awkward' này, nó khá là hay ho và đa nghĩa mà tiếng Việt không thể truyền tải hết qua hai ba từ được. Nói nôm na là khá là lúng túng, ngượng ngịu và khó xử. Kiểu như bạn đứng một mình giữa đám đông soi mói hay xông vào nhầm phòng họp ấy. Nói chung là gì thì gì, tiệc tùng mà không có nhóm hay người đi chung để nói chuyện thì đứng ngó ngang ngó dọc trông cực kì kì cục mà còn khả nghi như kẻ trộm vậy. Vì vậy quyết định đi một mình này là kết quả của việc tôi phải cân đo đong đếm tốn thời gian suy nghĩ hơn 2 tháng chỉ vì cái "kì quan âm nhạc" chết tiệt đó.

Thêm vào đó, tôi đã tốn tiền cắt ngắn cái váy dài chạm đất 4 lớp mắc ngang bằng tiền cái váy rồi nên càng phải cắn răng đi. Không có cái ngu nào giống cái ngu nào.

Không hiểu sao khi nghe tôi bảo tôi muốn đi coi tiệc tùng ở đại học này như thế nào, cậu bạn hơi-bị-tự-kỉ im lặng một hồi, đắn đo cho đã đời, rõ ràng bảo "tao không có hứng thú đi", thế mà hôm sau inbox rồi bảo tao lỡ mua vé rồi thôi đi chung đi. Ê đàn ông con trai nói chuyện lật mặt như lật sách là không có được đâu.


------


"And I thought there's nothing worse than this. I was wrong."


Cậu bạn hơi-bị-tự-kỉ bỉ xếp ở tận bàn số 22. Tôi ở bàn 5.

Cậu ta nhún vai kiểu "phải chịu rồi" rồi bỏ đi cùng đám bạn cùng khóa. Tôi có nói đàn ông con trai lật mặt như lật sách kiểu này là đách có ổn đâu chưa?

"Okay mày có thể làm được mà Mel, tất cả sẽ ổn thôi, không ai biết mày là ai ở cái tiệc này nên mày có thể thoải mái ngồi một mình, ăn một mình, coi cái kì quan âm nhạc chết tiệt đã đẩy mày đến cái chỗ tiệc tùng sang chảnh này, rồi lặng lẽ chuồn về như một tên tội phạm chuyên nghiệp, và ngày hôm sau chẳng quỷ không biết, ma không hay, hết chuyện. Quyết định vậy đi."

Sau đó, không có sau đó.

Bàn số 5 đó toàn là người quen. TOÀN LÀ NGƯỜI QUEN. Hay nói chính xác hơn là toàn người quen tôi mà tôi chẳng có chút ấn tượng họ là ai, phải ngẫm nghĩ vài chục giây mới có ấn tượng họ là bạn cùng lớp. Vừa nhận ra, chân vừa đi đến bàn đã muốn bỏ chạy.

............

..........................

.....................................

Họ ngượng nghịu chào hỏi, tôi cũng ngượng nghịu cười. Hahaha thánh thần thiên địa có hiển linh đào cho tôi một cái hố giữa sân tôi sẽ lập tức nhảy ngay xuống không chút do dự.

Mỗi bàn tiệc có 10 người, trừ 2 người hoàn toàn không có ấn tượng ra thì tôi đều từng thấy 7 người còn lại vài lần trong suốt năm. Cho đến chuyến đi thực nghiệm tuần trước thì tôi vẫn chưa biết khóa mình có tận 230 học sinh. Điểm sơ qua thì có một nhóm 4, một nhóm 3, một cặp tình nhân, và một con dở hơi cám lợn ngồi giữa gọng kìm là tôi đây. Thứ tự ngồi là nhóm 3 – con dở hơi – nhóm 4 – cặp tình nhân.

Ngồi bên trái là nhóm 3 bạn Trung Quốc, 2 nam 1 nữ. Tôi có làm chung nhóm với bạn nữ môn Địa Kỹ Thuật nên cũng coi là có nhớ mang máng. Bạn ấy hỏi xin đổi chỗ vì lúc đầu là tôi ngồi giữa 3 bạn ấy, thế là tôi cũng ừ vì ngồi chen giữa nhóm người ta thì thật là kì cục. Tôi cười bảo bạn trai bạn gái ngồi cùng nhau là phải rồi, không có vấn đề, bạn nữ liền xua tay liên hồi bảo không không, còn 2 bạn nam kia cười méo xẹo. Đây chính là nữ vương quyền lực trong truyền thuyết truyện ngôn tình đây đó hả. Trong suốt cả buổi tiệc thì một bạn nam ra sức cung phụng nữ-hoàng, hết rót nước đến rót rượu kiêm luôn pha trò, còn bạn còn lại liên tục im lặng nhìn trần nhà giữa thế gian loạn lạc. Không phải tôi nhiều chuyện đâu, là vì chuyện bày ra trước mặt, đập thẳng vào mắt cả bàn nên... Vì thế tôi thầm mắng mình ngu quá, phải chi chuyển sang ngồi cạnh bạn nhìn trần nhà thì ít ra cũng có đối tượng để nói chuyện. Tội nghiệp bạn ấy, tội nghiệp cả tôi luôn. Như ngưu lang chức nữ muốn nói chuyện nhưng cách cả một dòng sông ngân hà vậy. Cặp tình nhân tất nhiên cũng thấy được hoàn cảnh của cậu ta, thế nên chốc chốc cả hai lại quay sang trò chuyện hỏi chuyện phiếm. Cậu ta có người cứu rồi, còn tôi thì không.

Ngồi bên phải tôi là nhóm 4 người, 3 nam 1 nữ. Chắc harem hay gì đấy thì không dám bàn đến. 1 cậu bạn người Ý đã từng gặp trong lớp Kỹ Thuật Thiết Kế, 1 cậu bạn Malaysia học chung tất cả các môn nhưng không chào hỏi nhau lần nào, và 1 bạn gái người Trung Quốc gặp trong một lớp khác. 3 người đó cũng nhận ra tôi ngay, thậm chí nhận ra trước khi tôi ý thức được họ là bạn cùng lớp. Tôi không nghĩ lại có thể có người nhận ra mình ở buổi tiệc này đấy. Hmm. Tính toán sai lầm rồi.

Người còn lại là một cậu trai Anh Quốc tôi không có chút ấn tượng nào trong đầu. Tôi ngồi cạnh cậu ấy.

Nhân tiện, điện thoại của tôi cũng hư luôn vào giây phút đó. Hư một cách quái thai nhất có thể: hư cảm ứng nửa phần mặt kính bên dưới, các phím chức năng cũng liệt luôn. Phải mà nó hoạt động bình thường buổi tối hôm ấy thì tôi đã ngồi bấm điện thoại cho đến lúc tiệc tàn rồi. Đời đâu có như mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tanvan