II - Cậu Mahogany

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



-----


"The first time we met, was at the Civil Engineering Centenary Night Ball."


"Chúng ta có gặp nhau lần nào chưa nhỉ?"

Đó là câu đầu tiên cậu ấy nói với tôi, bằng một chất giọng Anh quốc, trầm và nam tính, mà theo một số trang web miêu tả British Accent là "lịch sự, trang trọng, quyến rũ" . Sau câu thứ hai cậu ấy nói, tôi vẫn tưởng là mình đang giao tiếp với một quý ông ngoài ba mươi nào đó chứ không phải cậu thanh niên trẻ tuổi mặt búng ra sữa trước mặt mình như thế này.

Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi quả quyết lắc đầu. Không-có-ấn-tượng.

- Mình không nghĩ vậy.

- Mình không có ấn tượng đã gặp cậu lần nào trước đây. Chúng ta học chung một khóa đúng không? Lạ thật.

- Ừ mình đoán chúng ta có học chung một vài môn nếu chúng ta cùng ngồi ở đây - giữa buổi dạ tiệc của khoa Xây Dựng, bàn cho năm một. - Mình học bên Kĩ Thuật Xây Dựng Kiến Trúc, là kĩ sư xây dựng nhưng học chuyên sâu về nhà cửa, năm nhất.

- Mình học Xây Dựng Dân Dụng kiêm Ngoại Ngữ, cũng năm nhất. Mình học tiếng Tây Ban Nha.

- Ồ nghe ngầu thật đó, cậu có thế nói một vài câu tiếng Tây Ban Nha không?

Cậu ấy cười: "Ồ mình học đến Advanced Spanish rồi đấy." (tức là bậc cao cấp thành thạo rồi)

Tôi và cậu ấy nói thêm vài thứ linh tinh nữa về mấy chuyện ngành học, về việc cậu phải bỏ một môn để học môn TBN, về cái lịch dở hơi của chuyến đi thực nghiệm được sắp lịch ngay trước tuần thi.

Cậu trai trẻ bỗng nhiên quay sang nhìn tôi thắc mắc:

- Lạ thật, tại sao mình chưa gặp cậu lần nào nhỉ?

- Chắc là khóa mình nhiều người quá. Mà điều đó cũng đâu có quan trọng lắm.

- Lạ thật

Tôi cười. Cậu trai có vẻ rất đăm chiêu về việc tại sao chúng ta chưa gặp nhau lần nào trước đây. Tuổi trẻ thường có kiểu cố chấp trong việc tìm hiểu mấy việc không đâu nhỉ.


Hôm nay nói một câu công bằng là các chàng trai của bàn tiệc này nói riêng và buổi tối nay nói chung đều trong thật bảnh bao và lịch thiệp trong những bộ vest đen sang trọng, làm tôi có phần bất ngờ. Tôi từng luôn nghĩ trai khoa Xây Dựng nhà mình chắc là xấu nhất cái Phân Khoa Kỹ Thuật này rồi, trai gì mà lôi thôi luộm thuộm hết cả phần người khác. À tôi còn có hẳn một cái bảng xếp hạng trai trong Phân Khoa cơ, từ kinh nghiệm đi nghe lén bài giảng của mấy khoa khác:


"Bảng xếp hạng trai đẹp của Mel-the-English:

Đồng hạng nhất: Khoa Tự Động Hóa (ASCE) và Khoa Điện Điện Tử (EEE)

Trai khoa này đẹp trai cực, học về robot băng chuyền máy móc tự điều khiển các thể loại. Tôi đã từng ngẫu hứng lẻn vào một tiết Giới Thiệu Về Điện Điện Tử và Toán Học Hệ Thống (thật hoa cả mắt với việc dịch các từ chuyên ngành hay đề tựa ra tiếng Việt, nghe đao to búa lớn cực kì, bạn hãy cứ tưởng nó là một môn Điện và một môn Toán cho bọn sinh viên Điện Tử cho dễ hiểu.) của hai khoa này và tin tôi đi, trai ở đấy đẹp ngời ngời như các vì sao ấy. Có thể tôi hơi thiên vị hai khoa này nếu xét cho công bằng, vì crush của tôi - hay còn gọi là người mà tôi thinh thích - là sinh viên Tự Động Hóa. Cậu ấy đẹp trai tri thức như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp, là chàng Apollo của mọi thiếu nữ. Mà thôi đấy lại là một câu chuyện khác rồi. Nhưng nhìn chung mặt bằng chung là trai bên ấy chất lượng từ khá đến cao, không ưa nhìn thì cũng lịch sự ga lăng. Tôi đặt biểu tượng hai khoa này trong đầu là Việt Quất - Blueberry.


Hạng hai: Khoa Cơ Khí (MEC)

Ngành của tôi trực thuộc ba khoa trong Phân Khoa Kỹ Thuật của Trường Kĩ Thuật: Xây Dựng (chính), Cơ Khí, và Điện Tử, cộng với liên kết với Phân Khoa Kiến Trúc của trường Kiến Trúc, vì thế có lợi thế là khoa nào cũng nếm thử một chút, giao tiếp rộng hơn rất nhiều so với khoa Xây Dựng Dân Dụng chính thống chỉ trực thuộc mỗi Khoa Xây Dựng. Trai khoa Cơ Khí, trái với vẻ tri thức ngời ngời ngấm ngầm với hai khoa trên, lại thông minh theo kiểu năng động và nhiệt tình vô cùng. Làm chung nhóm với mấy sinh viên khoa Cơ Khí vui hơn nhiều so với Khoa Xây Dựng vì họ năng động, nói chuyện bàn luận thích hơn nhiều. Trai khoa này thì nước da thường ngăm ngăm đen.

Biểu tượng: Bánh Mật.


Hạng ba: Khoa Xây Dựng (CIV)

Trai Khoa tôi thì khỏi nói, hoặc là lười quá hoặc là nhiệt tình quá. Tôi thường tượng trưng trai khoa mình là Khỉ - Monkey. Không phải mang hàm nghĩa sỉ nhục nặng nề hay gì đâu, chỉ là một từ khá nhẹ nhàng diễn tả kiểu tưng tửng lại có hơi hương đồ đá hóa của bọn con trai khoa này thôi (như kiểu ở Bách Khoa HCM thì gọi gái khoa họ là "Sắn" vậy ấy). Kĩ năng giao tiếp nói chuyện, đặc biệt là với con gái, mặt bằng chung khá kém (vẫn lên mặt tự hào là khá hơn Khoa Khoa Học Máy Tính cơ đấy), lại khờ khạo (vẫn tự hào là đỡ hơn khoa KHMT cơ), lại còn gu thời trang đồ đá nữa ôi thần linh ơi. Cũng có mấy bạn có background từng làm người mẫu học trong khoa này, nhưng tôi mới chỉ nghe vậy thôi chứ chưa thấy mặt. Khoa này gái nhiều ngang trai.

Biểu tượng: Khỉ - Monkey


Hạng Áp chót: Khoa Kỹ thuật hàng không vũ trụ (AERO)

Thực ra trai khoa này không xấu, thật đấy, chỉ là bị m-ù-i thôi. Ôi thánh thần có minh chứng, một hôm đẹp trời tôi đi vào lớp của AERO học lỏm một tiết Động Lực Học hay cái gì đại loại thế, vì vào sớm nên ngồi đại một chỗ, sau đó sinh viên rục rịch kéo vào, và tôi nhận ra gái khoa này tự động ngồi hầu hết bên cánh trái của giảng đường. Đang tự hỏi ở đây có cái gì không ổn thì cửa mở, hàng tá các anh đẹp trai bảnh bao kéo vào, luộm thuộm có, vạm vỡ có, đủ loại đủ số lượng để mở một cái shop kinh doanh bạn trai với slogan mặt hàng nào cũng có cho các cô nàng FA dễ chiều đến khó tánh. Kéo theo đó là mùi... gợi nhớ cho tôi cái mùi hộp cá salmon để cả tháng trong tủ lạnh mốc meo quên vứt đi của bọn bạn cùng nhà. Và các anh thì vẫn rất vô tư thả hồn vào bản nhạc cổ điển mà giáo sư đang bật trong lúc chờ học trò vào đông đủ. Một khung cảnh không biết phải cảm thấy như thế nào.

Biểu tượng: Chồn hôi - Mephitis mephitis


Hạng Ẩn số: Khoa Vật Liệu, Khoa Khoa Học Máy Tính, Khoa Hóa và Hóa Sinh

Những khoa này giảng đường ở tít mù xa, lại không nắm được lịch học hoặc trùng giờ học, chưa có cơ hội tiếp xúc nên đành chịu, đặc biệt là Khoa Hóa và Hóa Sinh. Hai Khoa này dùng chung giảng đường với Trường Y Khoa, ngược hướng đi học nên cơ hội tiếp xúc lại càng ít. Mà mấy ngành liên quan đến Hóa thì lại còn gái cực nhiều còn trai ít."

......

Lại lạc đề rồi. Nói chung là đêm nay các bạn khỉ nhà Xây Dựng đã có cuộc lột xác ngoạn mục. Ấn tượng rất tốt.

Bàn ăn đúng cái kiểu toàn sinh viên năm nhất nên ngại chả ai nói với ai, chỉ loanh quanh với nhóm của riêng mình sau mấy câu chào hỏi cho có lệ. Trong khi các bàn khác vang tiếng cười giỡn và các pha tự sướng kinh điển mà buổi-tiệc-tùng-nào-của-thế-kỉ-21-cũng-phải-có, không khí cả bàn số 5 lại như thập niên 70 với các quý ông quý bà chỉ chăm chú rót rượu, ăn, rồi ừ và à. Bên trái, các quý ông Châu Âu của chúng ta đang bàn về cách phát âm từ "water" (mà ai nghe học tiếng anh nghe giọng Anh-Anh từ này đọc nghe như là /wot-er/ hahaha). Bên phải, nữ-hoàng-và-hai-bạn-trai-đi-cùng của cô ấy vẫn ấm cúng trong không gian của riêng mình với một người rót rượu một người dọn dĩa xếp khăn. Trước mặt, đôi tình nhân trước mặt đã sớm chìm vào thế giới của riêng họ, hoàn thiện bức tranh sống động của cả bàn ăn, để lại mình tôi lạc lõng giữa những thế giới ồn ào náo nhiệt cám dỗ, hầu hết thời gian chỉ biết im lặng chăm chú động não suy nghĩ về cái-gì-trên-dĩa-của-tôi-thế-này.

Trong một diễn biến khác thì đồ ăn đêm ấy chỉ có thể miêu tả bằng mấy từ: không-nhận-diện-được. Trên poster sang chảnh, facebook event, bảng tin event của tháng của Hội Học Sinh, và mấy cái email mà trường gửi quảng cáo về buổi dạ tiệc trăm năm này, đều viết là "Three-course dinner" như đã nói - bữa tối 3 phần gồm khai vị, bữa chính và trang miệng. Tôi đã nghĩ nó kiểu như một cái gì đó hoành tráng sang chảnh lắm, mà cuối cùng kết quả khi ăn toàn nhắm mắt nuốt đại. Đại khái như tôi thấy cái gì đó trông nhão nhoét như phô mai hay khoai tây nghiền thì nó lại là cocktail tôm, còn mấy thứ bùi nhùi trên dĩa chính thì tôi nghĩ cả đời tôi cũng không biết nó là món gì đâu. Món tráng miệng, cheesecake, với kem tươi, nhìn như kem lạnh, mà ăn như bột nhào...

Tôi nghĩ hiện tại tôi vẫn nên trung thành với món Á.

Nhân tiện cả cái bàn ai cũng nghĩ là kem lạnh như tôi cho đến khi nếm vào hahaha. Tôi không cô đơn.


"It's weird, man, just weird af."


Như trong mấy cái phim hoàng gia Anh, bạn biết đấy, tôi cũng phải miễng cưỡng thực hiện hàng tá các quy tắc trên bàn ăn, về cách dùng muỗng nĩa, cách cầm dao, vân vân và mây mây, và hàng trăm loại quy củ kiểu lưng phải thẳng, không được chống tay lên bàn, etc. Không hẳn là phải thực hiện nghiêm túc hoàn toàn, mà cá luôn chẳng ai trong cả khán phòng này đã qua đào tạo căn bản để thực hiện đúng hoàn hảo - tôi thấy cậu trai ở bàn số 13 thậm chí còn đang dùng tay để ăn món khai vị, chỉ là cũng không thể vô ý vô tứ như ở nhà được, đây hẳn là dạ-tiệc-trăm-năm cơ mà. Và một lí do nữa, đó là tôi đang ngồi cạnh một quý ông người Anh thực thụ đấy, nhìn cái cách cậu ta cầm dao nĩa, tôi nghĩ là tôi nên quên cái ý nghĩ có thể lấy chồng Tây bây giờ là vừa.

Tôi vừa chợt nhận ra bàn ăn thiếu một cái gì đó. Quay qua quay lại, không hề thấy giấy ăn trên bàn, tôi đành quay sang hỏi các quý ông lịch lãm. Không ai có. Trên bàn tuyệt nhiên không có khăn giấy, chạy 1 vòng cuối cùng mỗi cậu-bạn-hơi-bị-tự-kỉ có. Đời căn bản là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Tôi thấy quý-ông-người-Anh và những quý-ông-Châu-Âu gần đó dùng tấm khăn bằng vải, mà người ta dùng kê trên đùi để thức ăn không rớt vào quần áo, chùi miệng. Một phen sốc văn hóa lần hai trong một đêm. Kiểu ăn quý sờ tộc ở đất nước này lấy khăn đó chùi miệng thay khăn giấy? Thật luôn? Kiểu lỡ mà nước sốt các thể loại rớt lên khăn xong lại cầm cái khăn đó lên chùi miệng chùi tay rồi cái đống sốt đó chảy xuống thì làm sao?... sao nhìn bẩn bẩn...

Bạn Mel nào đó vừa hình thành trong đầu thêm một rổ định kiến về những thứ không đâu.

---

Quay lại chủ đề đối thoại trên bàn, hồn tôi đang lạc ở đâu đâu thì cậu trai người Ý bắt chuyện trước, hỏi vài chuyện, bạn ấy bảo ồ Việt Nam á? Rồi bắt đầu kể về chuyến du lịch xuyên Việt của bạn ấy, từ Hà Nội xuống Sài Gòn, ngang qua cố đô Huế mộng mơ và Vịnh Hạ Long, còn tìm cả hình trong điện thoại để chỉ "Đây cái vịnh này nè!", lại thêm nhất quyết bảo là Sài Gòn cơ, không phải TPHCM. Chậc, chắc là gặp anh hướng dẫn viên du lịch nào thế hệ Sài Thành xưa rồi.

Bạn Anh Quốc chỉ ừ với à theo đúng kiểu chẳng có một điểm hiểu biết nào trong toàn bộ cuộc nói chuyện, sau đó nói vài thứ linh tinh về hạn nộp deadline cho cái môn trời đánh Địa Kỹ Thuật vào ngày mốt, về chuyện bạn Anh Quốc mổ ruột thừa (Appendix) nên được hoãn hạn nộp nên chỉ có mình tôi sẽ chết chắc với môn chết tiệt bên trên mà thôi. Mà trời phật có minh chứng, tôi nghe mất âm 'ap', suýt hiểu lầm kiểu errrrr tại sao lại nói về chuyện này trong tình huống như này chứ dù tôi biết dân Anh khá thoáng nhưng mà..........................


- Mình vừa có một ca phẫu thuật xong nên hạn nộp của mình được dời lại. Xem ra cậu sẽ là người gặp rắc rối nhiều nhất với môn đó trong chúng ta rồi.

- Phẫu thuật? Cậu không sao chứ?

Cậu ấy có vẻ hơi bất ngờ với phản ứng của tôi. Tôi nghĩ phản ứng của tôi khá là bình thường nếu đem so với tiêu chuẩn cộng đồng? Đừng bảo tôi cậu trai này từ trước đến giờ không có ai quan tâm kiểu đó đấy nhé? Tôi hơi bối rối với ánh mắt của cậu ấy. Rồi cậu ấy cười:

- Ừ không sao, chỉ là mổ 'ruột thừa'(appendix) thôi mà.

- ..............'pen...ix'? (nghe mất chữ 'ap')

Bữa tiệc này không quá ồn ào, nhưng đảm bảo đủ để một cuộc nói chuyện giữa hai người ngồi cạnh nghe chữ này mất chữ nọ. Bàn bên cạnh còn đang live stream facebook nữa chứ.

- Ừm - cậu trai nghe kiểu làm sao cũng ừ cho được

- .............................

- ?

- Ừ ừ - tôi gật đầu vờ hiểu biết.

Cậu ấy nhìn vẻ mặt tôi kiểu gật đầu cho qua chuyện, không hiểu sao lại nghiêng đầu gần lại về phía tôi hơn một chút, nói bằng một giọng rất trầm.

- Cậu biết cái phần vô dụng nhất trong cơ thể con người không? Nằm trong tuyến tiêu hóa-bài tiết ấy.

-...........àaaa ừ biết rồi, không biết trong tiếng Anh như thế nào nhưng mình chắc chúng ta đang nói về cùng một thứ đó

- Thật là cậu hiểu không?

- Ừ - tôi quả quyết gật đầu

Cậu trai phì cười.

Nhìn lại tư thế, tôi bỗng nhận thức được tôi và cậu ấy đang mặt kề mặt, do phải kê sát lại nghe cậu ấy thì thầm vào tai, nhìn bên ngoài kiểu thực sự lãng mạn như một cảnh trong mấy bộ phim USUK kinh điển phim nào cũng có. Hóa ra đó là cách người ta giao tiếp chính trong các buổi tiệc khi tiếng ồn xung quanh át cả tiếng nói. Với khoảng cách gần đến có thể nghe được tiếng thở nhè nhẹ bên tai, tiếng cười dìu dịu của cậu trai trẻ làm tôi bỗng thấy bối rối, vội bật về tư thế cũ ngay lập tức như đang bị bắt quả tang làm một chuyện phạm pháp nào đó vậy.

Cuộc nói chuyện cứ thế tiếp diễn với hàng tá chủ đề được đem lên bàn ăn một cách ngẫu hứng nhất có thể trong lúc chờ món thứ hai được dọn lên. Chúng tôi nói về đặc sản nước Ý là cà phê và các thể lại cappuchino, bạn người Ý bảo cậu ta uống 1 ngày 5 ly cà phê. Nghe bạn người Anh kể thêm về câu chuyện phía sau Cung điện Pha Lê [Crystal Palace] mà cậu ta bảo hồi còn bé xíu đã được đi thăm. Một cậu trai thủ đô đàng hoàng luôn. Nói về rượu vang gừng [Ginger wine] và vang đỏ, về ủa tại sao chúng ta không gặp nhau bao giờ nhỉ. 2 bạn Trung và Malaysia ngồi xa thì bấm điện thoại suốt buổi. Tại sao cái điện thoại của tôi lại chết trong lúc này cơ chứ, nếu không tôi đã nhập hội với họ rồi.


"Đây là tên của cậu à?"

Cậu trai Anh Quốc cầm mảnh giấy ghi tên (name tag) của tôi lên ngắm nghía. Vì là tiệc lớn nên mỗi ngưỡi sẽ được xếp một chỗ ngồi với bảng tên được đặt sẵn trên bàn.

- Nó được đọc như thế nào nhỉ?

- Ờm... cậu có thể gọi mình là Mel được rồi.

- Hmm... - cậu ta cứ săm soi cái bảng tên nhìn rất cưng...

Tôi bắt đầu dạy cho cậu ta cách đọc cái tên Việt Nam dễ gây nhầm lẫn nhất quả đất của mình chỉ xếp sau mấy tên Bích, Phúc. Xin lỗi tôi chỉ là một người không chịu nổi những thứ dễ thương...


"Mình tên là P.M"


Tên cậu ta gợi cho tôi nhớ về một loại gỗ nâu thẫm trong rừng, dùng để làm thân đàn guitar hay các nhạc cụ bộ dây. Trong một khoảnh khắc tôi bỗng nhiên cảm thấy có một bức tranh rất hài hòa về màu sắc đang hiện ra ở con người này: Nâu thẫm của gỗ từ cái tên; vest đen thắt nơ sang trọng lịch lãm; giọng trầm và vang gợi một khung cảnh giữa rừng sâu xanh thăm thẳm; đôi mắt xanh màu đại dương đủ để đánh guc bất cứ cô gái khó tính nào, bồi thêm nụ cười lịch thiệp với hàm răng trắng tinh trong khi bàn tay đang mân mê ly rượu vang đỏ sóng sánh. Đúng là trai kinh đô Anh Quốc có khác. Chỉ là trẻ quá, thực sự quá trẻ.


Tôi gọi cậu ta là cậu Mahogany.


-----------------------------------------

*Mahogany: Một loại gỗ có màu đỏ nâu đậm đẹp, thớ mịn, dễ gia công, ít co giãn, có sức chống mối mọt cao, tính ứng dụng rộng. Thường sử dụng làm đồ gia dụng và thân nhạc cụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tanvan