III - Những kẻ mộng mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


III – Những kẻ mơ mộng và sự lịch thiệp của những chàng trai Tây phương


------


"I badly want to go home."


Món khai vị thứ hai dọn ra, cả bàn đều méo mặt kiểu đây-là-cái-beep-gì-đây. Cả hội trường chìm vào tĩnh lặng. Một sự im lặng kéo dài đến mười phút. Tôi đã đầu hàng với việc nhận dạng món ăn nên cứ nhắm mắt bỏ miệng phó mặc số phận. Trên loa, người ta đang phát bài nào đó đến đoạn "Rồi thì mọi thứ sẽ ổn thôiii". Ừ hãy nói câu đó với cái bao tử của tôi ấy.

Sau khi chôn hết mấy món không nhận diện được kia vào hệ tiêu hóa, mọi người lục đục đứng dậy đi ra quầy bar phía sau cánh gà mua thức uống. Bỗng chốc bàn ăn chỉ còn lại hai ba người. Tôi không có gì làm khi điện thoại đã chết cảm ứng, đành lôi máy ảnh ra xem lại đống ảnh vừa chụp.

Tôi đi tiệc tùng thường có sở thích mang theo máy ảnh chụp choẹt linh tinh cốt để nhớ rằng sự kiện này mình có chút kí ức, nếu không sẽ quên sạch. Tôi rất hay quên, đặc biệt là mặt người. Tôi nghĩ đây là một trong những tính cách rất điển hình của những người trẻ thế hệ Millennials – Gen Z, hay còn gọi là thế hệ Y và Z, của xã hội hiện nay: sự tập trung kém. Việc bạn có một cái máy ảnh trong một bữa tiệc làm bạn đỡ lúng túng hơn gấp nhiều lần so với bình thường nếu không xét đến smartphone, vì ít nhất bạn còn có cái để mà vọc vạch như chỉnh sửa ảnh này nọ. Đặc biệt là còn được lòng các bạn nữ áo váy xúng xính nữa chứ vì khi bạn chụp họ, bạn cho họ cảm giác họ là nữ hoàng với hàng tá paparazzi xung quanh. Việc nào cho các cô gái cảm thấy hạnh phúc đều là việc nên làm, tôi nghĩ vậy.

.

.

.

.

.

"Xin chào mừng ban nhạc sống của chúng ta hôm nay"


MC thông báo ban nhạc đã đến. Khi thấy những nghệ sĩ lục đục đi lên bục biểu diễn, tôi đã suýt nghẹn thở: đây là cái KỲ-QUAN-ÂM-NHẠC chết tiệt đã đẩy tôi vào tình thế này đó hả? Những tay guitar và ban nhạc đồng quê? Ôi chúa ơi.

Tôi không biết tôi đã nghĩ gì khi trông chờ vào một màn hòa nhạc đình đám với dàn Orchestra hoành tráng thể loại thượng lưu hòa nhạc đẳng cấp quốc tế như trong BBC Prom, hoặc chí ít bết bát lắm cũng phải song tấu piano-violin. Có lẽ vì tôi đã tin là đây là tiệc kỉ niệm Bách chu niên thành lập trường, 100 năm chẵn, cộng thêm sự quảng cáo rầm rộ từ trường như logo thiết kế riêng cho năm kỉ niệm, website riêng, tập hợp lưu bút, đồ kỉ niệm bán đầy ở shop trường,... mức độ hoành tráng sẽ khủng lắm. Và giờ thì nhìn xem tôi có gì?

Premier-Music-Wonders, họ đã nói vậy đấy, và giờ thì nhìn xem?

Ôi lạy chúa có chứng giám.

Tôi đã cắn răng chịu đựng tất cả những chuyện này là vì điều gì vậy?

...

... ...

... ... ...

Thế thôi cũng tốt, ăn xong có thể chuồn luôn không luyến tiếc điều gì nữa. Hoàn toàn thất vọng luôn.

Tôi bắt đầu lôi máy ảnh ra chụp ảnh ban nhạc. Tôi sẽ đem về hỏi người tổ chức xem cái này thực sự là Kì-quan-âm-nhạc như poster quảng cáo đó hả. 


...


"I would believe the reason behind this flip-the-script situation, where my experience of the night had been turned out to be a relatively great one, is greatly, or more precisely: completely, because of these polite gentlemen with their so-called Western basic manners and mindsets"


Món chính đã được dọn ra lúc nào không hay. Một tảng thịt lớn, nửa củ khoai tây nghiền, sốt BBQ và những thứ không nhận diện được được dọn ra ngay ngắn trên bàn. Tôi đang chụp ảnh ban nhạc từ giữa khán phòng thì thấy các nhóm của bàn mình đã quay về chỗ ngồi. Chân đang lừng khừng không muốn quay về ngồi vội thì bỗng nghe từ bàn mình:


- Cô ấy có ăn được thịt không?

- Ừ cô ấy có ăn được không?

- Không biết nữa


Cậu Mahogany và cậu trai người Ý vừa về đến bàn đã vội nhìn sang ghế trống bên cạnh, nhìn món ăn rồi bảo nhau. Tôi đứng ngay sau lưng họ, thuận tiện nghe được, cảm thấy vừa buồn cười vừa hơi cảm động một tẹo. Chúng ta không quen nhau, sao lại lịch thiệp với nhau như thế? hay đây là phép lịch sự tối thiểu của các cậu trai phương Tây?

Thu lại máy ảnh, tôi rảo bước về bàn mình. Vừa về đến chỗ, cả hai hơi nhoài người sang đồng thanh hỏi "Cậu có ăn được thịt không?". Chắc là nhìn bạn này chắc tưởng ăn chay trường hay kiểu gì ấy. Không hiểu dùng cọng dây thần kinh nào động não có được cái suy nghĩ đó luôn hahaha. Sai quá sai.

Không khí bàn tiệc đã hòa đồng hơn, mọi người bắt đầu làm quen với nhau. Cậu trai người Ý lịch sự hỏi tôi có uống được rượu không trước khi rót đầy nửa ly rượu với chai Ginger wine. Là "Cậu có thể uống được rượu không?", không phải "Cậu có muốn uống chút rượu không?" như những người khác. Tôi có cảm giác hai cậu trai này nói riêng và cả bàn này nói chung đều dành cho tôi một sự chăm sóc đặc biệt theo phép lịch sự tối thiểu. Tôi nghĩ chắc là do hàng ngày tôi trông giống như mọt sách chính hiệu (dù chính xác là thế), kiểu không tiệc tùng, không rượu chè hay lê la khắp mấy quán rượu hay bar lúc 3 giờ sáng, thuộc tập hợp kiểu người dù trái đất có sập trong vòng năm phút nữa thì vẫn điềm tĩnh uống một ngụm trà, ăn một miếng bánh, cố gắng tranh thủ giải nốt bài toán còn lại trong một thư viện nào đó của thành phố. Đại khái là gái ngoan. Hmm, tôi không tự nhận mình là gái ngoan trăm phần trăm - những cô gái rành rọt về nữ công gia chánh, thùy mị nết na, mẹ hiền dâu đảm mà tôi và mẹ tôi đều mong tôi giống vậy, tôi chỉ tự nhận mình là tuýp người không thích tiệc tùng do sự ô nhiễm tiếng ồn của nó, và không thích mùi rượu, vì nó đắng. Thay vì uống rượu giải sầu, mang cho tôi một cốc trà sữa hay lon coca ướp lạnh thì tốt hơn. Nhưng nói về dạ tiệc kiểu này thì tôi cũng đi trên dưới 5 cái rồi đấy.

Với lại gái Xây Dựng mà hiền lành thì đi công trường thế quái nào được.

Còn ban nhạc thì vẫn đang chơi mấy bài chẳng ai biết...

.

.

.

.

.

.

---

"Bọn mình chuẩn bị đi ra cái photobooth ngoài kia, cậu có muốn đi cùng không?"


Cậu Mahogany đột ngột quay sang cất tiếng hỏi, kéo hồn tôi đang lạc trôi khỏi thực tại trở về mặt đất. Lại đến thời gian nghỉ giữa các bữa ăn, đồng nghĩa với việc chỉ cần chịu đựng thêm 1 món nữa là tôi có thể về nhà ngủ rồi.

Tôi ngẩn người nhìn vào đôi mắt xanh của cậu ấy

- Ơ làm vậy có được không?

Tôi tự nhận mình đã hỏi câu đó rất ngu, đáng lẽ là nên từ chối luôn để tránh phiền phức phát sinh thì lại bị mắt xanh làm cho não lạc trôi. Không có cái ngu nào giống cái ngu nào.

Nhóm 4 người đang bảo nhau ra photobooth ở sảnh ngoài để chụp hình nhóm. Photobooth là kiểu một góc chụp ảnh Selfie trong 1 cái hộp xong cho ra mấy hình bé bé có viển với đủ thứ trang trí, hình như trào lưu này ngày xưa nổi lắm, nhớ hồi tôi còn bé xíu có được dẫn đi chụp một lần.

Cậu trai Anh Quốc ngẩn người nhìn tôi, tôi vội vàng chữa cháy:

- Ý mình là, những trò đó thường dành cho nhóm bạn thân chơi chung, mình tự dưng nhảy vào nhóm cậu để vào đó thì hơi kì cục quá.

Tôi nhận được cái nhìn kiểu sao người này lại có suy nghĩ kì lạ như thế từ cậu trai trước mặt. Ơ tôi nghĩ điều này là bình thường mà.

- Không hề. Tại sao cậu lại nghĩ như thế. Cậu cứ đi với bọn mình, hoàn toàn không có vấn đề gì đâu.

- Vậy à?

- Ừ.

Thế là tôi ngại ngùng đi theo. Ra đến sảnh, mọi người bắt đầu xếp hàng lựa phụ kiện trang trí đầu cho thêm phần tưng tửng cho bức ảnh. Chốc chốc, bạn người Anh lại ngẩn lên nhìn tôi, kiểm tra xem tôi còn ở phía sau hay không. Tôi thì cứ ngập ngừng lúng túng xen chút lấn cấn. Khi hai ánh mắt chạm nhau, cậu ấy liền nở một nụ cười thiện cảm rất cưng. Ứng cử viên sáng giá cho hoa hậu thân thiện là đây.

Sau đó tôi cảm thấy vẫn không nên, thế là trong một khắc tôi liền nhanh chân chạy núp sau cây cột khuất tầm mắt rồi lỉnh đi về lại chỗ ngồi, sau đó xách máy ảnh đi chụp vòng vòng xung quanh. Ai đời lại đi chụp hình chung với nhóm người ta chứ.

.

.

.

.

Khi nhóm người bọn họ quay lại chỗ ngồi, tôi đang đứng ở một góc gần đấy chụp linh tinh.


- Cô ấy đâu rồi?

- Không biết, lúc chúng ta vào chụp hình đã không còn thấy cô ấy đâu cả.

- Cô ấy về rồi à?


Tôi thấy hai cậu trai bắt đầu nhìn xung quanh tìm kiếm. Tôi lại cảm động một tẹo rồi. Cần gì phải quan tâm nhau vậy chứ.

Tôi đứng nhìn họ một lúc rồi quay lại chỗ ngồi. Cậu Mahogany vừa nhìn thấy tôi liền hỏi ngay:


- Cậu đã đi đâu vậy? Cậu không ở đó với tụi mình lúc chụp hình ở sảnh ngoài.

- Haha ừ, thật xin lỗi, tại vì cho đến cuối cùng mình vẫn cảm thấy mình sẽ làm phiền mọi người mất, rằng không nên có mặt ở đó. Vì thế mình đã chạy về đây.

- Không - cậu ấy cao giọng - Không hề luôn. Tại sao cậu lại nghĩ như vậy chứ!

- Không sao đâu - tôi cười - thực sự bình thường mà, dù sao cũng cảm ơn cậu.

Cậu trai trẻ nhíu mày nhìn tôi như thể tôi vừa đào mỏ cậu ta vậy.

- Không! - cậu ấy có vẻ ấm ức. Ơ kìa, người chịu thiệt thòi là tôi cơ mà.

Tôi cười vui vẻ:

- Cậu là một chàng trai tốt bụng, thật đấy, mình không sao đâu, trời ạ.

- KHÔNG! Mình-KHÔNG-có-tốt-bụng! - tông giọng của cậu trai trước mặt càng lúc càng cao. Giọng của một người bình thường thường sẽ cao lên một cách vô thức khi họ khi giận dữ hay hồi hộp.

Tôi cười như được mùa.

- Ừ ừ okay okay, mình xin lỗi, mình rất biết ơn cậu. Mình cảm ơn. Thật đó. Từ tận đáy lòng luôn này.

- Khôngggg - cậu trai ấm ức lí nhí.

= )))))))))))))))))

Thật muốn ôm cậu trai trẻ con này vào lòng dỗ hết sức. Người gì mà cưng quá sức vậy, làm tôi nhớ thằng em trai mặt đẹp hơn hoa ở nhà. Tôi được một phen cười đến nội thương.

.

.

Món tráng miệng cheesecake được dọn ra. Và các bạn ấy vít hẳn một mảng bự cho vào miệng, cảm giác tương tự như xem quảng cáo phô mai con bò cười thấy mấy em nhỏ cắn 1 phát phân nửa miếng phô mai ấy.. Khả năng ăn đồ béo kinh dị, thế mà dáng người vẫn đẹp, thật đáng ghen tị.


Suốt buổi, thỉnh thoảng tôi thấy cậu Mahogany cứ chăm chú nhìn tôi, quan sát cách tôi ăn cái cheesecake béo ngầy ngậy đó với vẻ mặt biểu cảm không thể ngàn chấm hơn với đôi mắt đầy ý cười dịu dàng, mà tôi cứ vô tâm không nghĩ sâu xa. Tôi có nói là nguyên bàn tôi đêm đó ai cũng đẹp trai lịch lãm chưa? Trước giờ toàn tuyệt vọng khoa mình toàn khỉ, đêm nay đã chứng minh được khỉ cũng hóa rồng đó. Đẹp trai, lịch thiệp, tôn trọng và galant. Khi nhiếp ảnh gia của buổi tiệc đến chụp ảnh bàn chúng tôi, tôi đã cố ý ngồi khuất sau cô bạn kế bên để mình không phải lên hình, nhưng cậu bạn người Ý liền quay sang hỏi tôi có thể chụp chung một bức ảnh với nhóm họ được không, là "có thể", không phải "có muốn", còn cậu Mahogany thì "trấn an" tôi bằng cách cười thân thiện đến độ hoa hậu thân thiện cũng phải chào thua. Tôi phì cười rồi gật đầu.

Những phút im lặng, ai cũng nhìn nhau cười, tôi bỗng chốc thấy thực ra hôm nay cũng không tệ lắm.



"It might be a beginning of a love story, the one that only lasts for the time of a song. Who knows. 

Too bad I have my crush already."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tanvan