12. Ta sẽ đảm bảo cho nàng một cái kết thiệt là viên mãn luôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đang ngồi ở chỗ thân quen của mình. Nhà vua nói rằng độ vài hôm nữa sẽ chính thức đưa ra quyết định, rồi cùng đoàn cung nhân trở về. Trong giấc mơ, không hề có chuyện tôi sẽ gặp Tí, lẫn nhà vua, lại càng không có chuyện thử vừa hài của Tấm. Nếu như vậy, nếu tôi cưới nhà vua thì, tôi sẽ không gặp phải kết cục chết đau, chết đớn, chết trẻ. Nhưng nếu tôi làm vậy, Tấm sẽ mất đi hạnh phúc của mình.

Đang ngồi nghĩ vô cùng nghiêm túc, một chiếc hài được ném lên chỗ tôi ngồi, vừa khéo lại lọt vào giữa hai bàn tay của tôi. Chiếc hài vàng nạm ngọc và có thêu hình rồng. Chiếc hài này không phải của...? Tôi nhìn xuống, là bản mặt sáng sủa vô cùng đẹp trai nhưng lại đáng ghét kia. Bản mặt khiến tôi trăn trở suy nghĩ từ mãi đến giờ. Nhà vua. Ổng ra hiệu cho tôi nhích qua, rồi nhanh chóng trèo lên trên.

Đức vua: "Hài xịn của ta đâu?"

Tôi: "Tui- Thảo dân ném xuống dưới rồi thưa bệ hạ kính mến!"

Và tôi ném thật.

Đức vua cười lớn: "Chỉ có hai người với nhau thì nàng không cần phải trang trọng với ta đâu Cám."

Tôi ngó nghiêng xung quanh, bên dưới phía xa xa cách đó khoảng vài ba chục bước chân là ba, bốn người trong bộ quan phục đen. Khác hẳn với sự phô trương cả đoàn người ban sáng, lúc này chỉ có lẻ tẻ vài người nhưng tên nào tên nấy đều có vẻ to con. Trừ một tên.

Tôi: "Cận thần của ngài hổng nghe thấy chứ? Trông bọn họ cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tui vậy..."

Ổng nghe xong khựng lại một nhịp, rồi lại bật cười: "Ha ha. Đúng là, chỉ có nàng mới có thể làm cho ta cười như vậy đó. Còn ăn tươi nuốt sống nữa chứ. Ha ha!"

Cười nhiều đến nỗi, khiến tôi phát bực.

Tôi: "Hừ."

"Rồi thôi ta không cười nữa." Nhà vua bỗng trở nên nghiêm túc. "Còn bây giờ thì nói ta nghe, làm sao nàng lại biết chuyện ta tổ chức xem mắt tại ngay ở lễ hội? Cả việc người con gái thứ hai thử vừa hài là ai nàng cũng biết nữa?"

Tôi bắt đầu đánh trống lảng: "Ngài nói gì vậy...? Chẳng phải chính ngài là người nói tui nghe về sự kiện đó sao? Còn người thử vừa hài là chị gái của tui, tui với chỉ mang dép của nhau hoài mà."

Đức vua: "Đúng là ta đã nói, nhưng ta chỉ nói là sẽ thông báo, chứ ta chưa hề nói là sẽ tổ chức hay xuất hiện ở đó bao giờ cả! Có ai khùng lại tự nhiên cưới một kẻ thử vừa hài không chứ? Nàng đừng nói là chị của nàng mang cùng dép nên biết. Vốn dĩ những đôi hài được thêu bằng vải như vậy rất hiếm, phải đặt làm riêng. Nếu như vậy nàng phải biết đó là đôi hài của chị nàng chứ? Ngay lúc ta đưa đôi hài đến thử thì nàng coi bộ còn bất ngờ hơn cả ta nữa kìa."

Lý lẽ của ổng đúng quá khiến tôi không sao mà cãi lại được. Đức vua dùng tay kéo mặt tôi lại, còn nhìn thẳng vào mắt của tôi, làm tôi dù có cố gắng để cỡ nào cũng không không thể cựa quậy đầu. Thế là tôi đành kể cho ổng mọi chuyện. Về giấc mơ và số phận hẩm hiu của mình. Về chị Tấm và cả ông bụt. Về đức vua và cả đám cưới cùng Tấm. Ông mặt trời cũng như đắm mình vào câu chuyện của tôi, trôi dài một cách lười nhác xuống chân núi.

Đức vua nghe xong, nhíu mày nhìn tôi: "Nghe thật vô lý! Nàng cứ tin vào một giấc mơ không có thật đó như vậy từ bé tới giờ sao?"

Tôi đáp lí nhí trong miệng, lảng mắt sang chỗ khác: "Tui cũng đâu có muốn tin đâu chớ, tui còn đang cố gắng phải sống thật tốt thật lâu nữa đây nè..."

Quả nhiên, đối với người khác thì đây đúng là một chuyện điên rồ không có thật... Tôi thì chẳng mong có người tin và hiểu mình, bởi vì dù gì đây cũng chỉ có mỗi một mình tôi biết, là tất cả các sự kiện đều có thật. Chúng đã xảy ra và thật sự sẽ diễn ra trong tương lai.

Đức vua trầm ngâm một hồi, đuôi miệng khẽ cong lên. Đôi mắt dài đầy ý cười híp lại, ngài đưa tay nhẹ nhàng đón lấy tay tôi nâng lên, dịu dàng đáp:

"Vậy thì lấy ta đi. Ta sẽ đảm bảo cho nàng một cái kết thiệt là viên mãn luôn."
---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net