3. Hướng dương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*ting ting ting*

17:13

June: Xin lỗi cậu, do khá trễ, tớ phải lập tức đến đón bé Luna. Nhưng do thấy cậu và P'Milk hạnh phúc quá nên đã rời đi không báo trước. Ngày mai gặp lại tớ sẽ chúc phúc cho hai người sau! Vậy nha.

17:30

Love: Tớ và P'Milk xin lỗi cậu nhé, do chúng tớ cảm xúc quá nên đã quên mất việc đưa cậu về. Xin lỗi cậu rất nhiều, ngày mai đi ăn quán cũ nhé, tớ đãi! Nhớ dẫn bé Luna theo đấy.

----------------

Hóa ra trong lúc Milk Love đang say đắm trong tình yêu thì Wanwimol đã lẳng lặng rời đi. Vì chị không muốn phiền đến không gian riêng của hai người.

Vừa đi vừa vội soạn một tin nhắn gửi cho Love, sau đó chạy nhanh đến trường mẫu giáo.

.....

"Chị ơi!!! Chị ơi!!!"

Hai tiếng kêu vụng về của đứa bé 5 tuổi khi thấy người nó chờ đợi đến đón. Nó mừng rỡ, lao nhanh vào lòng chị..

"Hôm nay chị đến trễ quá, bạn bè của Luna về hết rồi."

Bé hối tiếc, do hôm nay nó muốn giới thiệu bạn mới cho chị nó, vậy mà chị lại vô tình đến trễ.

Wanwimol cười trìu mến, cất giọng ấm áp trả lời.

"Chị xin lỗi Luna nhé! Do nay công việc của chị khá nhiều, sau này chị sẽ đến sớm để xem bạn bè của Luna. Chịu không?"

"Dạ!!!"

"Ùm, chúng ta về nhà thôi!"

Luna - đứa em gái cùng mẹ khác cha của Wanwimol. Bé và chị cách nhau đến 20 tuổi, một độ tuổi mà không ai nghĩ rằng họ là chị em. Wanwimol cứ trông như mẹ của bé nó hơn, vì từ lúc bé ấy sinh ra, đã được một tay chị chăm sóc. Mẹ họ vì công việc mà hiện đang công tác nước ngoài, bà ấy thường xuyên không ở nhà, còn ba Luna lại là người nghiện rượu. Vì thế mà Wanwimol Jaenasavamethee chính là chỗ dựa an toàn của bé ở hiện tại.

Trên suốt quãng đường về nhà, bé Luna kể cho chị nghe rất nhiều câu chuyện. Con bé ấy có vẻ quá đỗi hồn nhiên, đôi mắt to tròn cùng đôi chân chưa vững, nhưng lại khao khát cho một cuộc sống muôn màu, một niềm vui ngây ngốc. Nghe bé nói, chị chỉ thầm cười, đúng là suy nghĩ trẻ con luôn trong sáng đến thế. Nó không hề biết được thế giới ngoài kia đáng sợ và tối tăm như nào, khi trong những con hẻm, những góc khuất đều tồn tại những "con chuột" đang âm thầm tàn phá con người...

"Uii đây là hoa gì vậy chị?"

Sự chú ý của Luna chợt thay đổi khi nhìn thấy cành hoa được kẹp gọn trong túi xách của chị.

"Hửm? À...nó là hoa hướng dương!"

"Đẹp quá!! P'June hái ở đâu vậy ạ?"

"Ha...chị không có hái đâu, là chị được tặng đấy."

"Ồ vậy là chị được anh nào đó tặng sao.."

Chị luôn kiên nhẫn trả lời bé, cho đến câu hỏi này. Không nhịn nỗi nữa, chị phát ra cười rạng rỡ, thật lòng nhìn gương mặt tò mò của Luna đáng yêu vô cùng..

"Ngốc. Sao em lại nghĩ là anh nào đó tặng chị? Mà không phải là chị nào đó tặng chị?!"

"Hở...P'June nói nhanh quá làm Luna không hiểu gì hết."

"Haiiz, hoa này chị được cô chủ tiệm hoa tặng đấy! Vậy Luna đã hiểu được chưa?"

"Hm..Luna hiểu hơi hơi thôi ạ."

"Hahaa, đúng là ngốc mà."

"Luna không ngốc!!"

Hai chị em dắt tay nhau trên con đường, giọng cười nói rôm rả của họ như đánh tan sự tĩnh lặng của vạn vật xung quanh. Một niềm vui hoàn toàn không giả tạo, cùng những điệu cười không phải gượng gạo. Họ, chính họ đã tạo nên một thế giới đối lập với xã hội dối trá bên ngoài. Họ, cũng chính họ đã tạo nên một khoảnh khắc chữa lành cho những vết thương vô hình mà cuộc sống gây ra.

_________________

Tối hôm đó...

Tại nhà của June.

Đồng hồ vừa điểm đúng 1h sáng, nơi bàn làm việc vẫn còn sáng đèn phát ra từ màn hình máy tính.

Wanwimol chống cằm nhìn mớ thông tin mà chị tìm được từ sở về nhân vật X. Theo nghiên cứu, điều tra, mọi người suy đoán X là một nam nhân cao khoảng 1m75. Đã từng có đoạn video từ camera an ninh ghi lại được và khẳng định là dáng người của X, nhưng đã bị bác bỏ. Vì phía cảnh sát đã điều tra và biết được người đàn ông trong đoạn video đấy hoàn toàn không phải X.

12 vụ án nghi X gây ra đều nghiêng về nạn nhân là những doanh nhân có tiếng.

Rốt cuộc họ có liên quan gì nhỉ?

Thoáng qua tia khó hiểu, Wanwimol rơi vào sự bế tắc, thân là một cảnh sát, chị không thể trơ mắt để tên sát nhân hàng loạt đó ra tay nữa.

Cũng có thể ngay lúc này, trong màn đêm bao phủ, dưới ánh trăng le lói. X đang hành động. Nhất định chị phải tìm ra chân tướng của sự việc này, luôn hướng đến công lý như việc luôn hướng về mặt trời, đó chính là cách để hoa hướng dương tồn tại.

Chị đưa mắt nhìn sang cành hướng dương bên cạnh, có vẻ nó đã hơi tàn, dù vậy nhưng vẫn luôn toát ra vẻ đẹp sáng ngời của nó. Chợt chị mỉm cười, nhớ về cô gái tên Benyapa Jeenprasom đã gặp khi sáng. Một người lạ mới quen, nhưng lại cho chị cảm giác khó tả. Ngay lúc này khi nghĩ về nó, tâm hồn chị lại bay bổng lạ thường...

Sáng hôm sau, chào một ngày mới.

Như đã có hẹn với Pattranite, chị đã chuẩn bị gọn gàng từ trước, sau đó dắt Luna đến quán ăn đã hẹn.

"June! June! Tớ ở đây nè."_Thấy Wanwimol và Luna bước vào, Pattranite vội giơ tay vẩy vẩy ra hiệu.

"Ỏ bé Luna của chị, lâu quá không gặp bé rồi! Nhớ quá đi!!!"

Đợi họ bước đến, Pattranite vội vàng lao vào ôm lấy Luna, trước giờ họ luôn thân thiết như vậy. Em dẫn bé ngồi cạnh bên mình và Pansa, trong lúc ăn đều gắp hết phần cho bé, phải nói là ngay cả Pansa cũng muốn ganh tị. Còn Wanwimol chỉ biết lắc đầu, cười trừ.

"Ể, thứ gì mà lấp lánh quá vậy ta?!"_Chị cất tiếng khi thấy chiếc nhẫn mà Pattranite đeo trên ngón áp út.

"Hm thì...tớ và P'Milk chuẩn bị dọn về chung một nhà rồi."_Em giải thích trong sự ngại ngùng.

"Ồ, thế là bạn tôi Pattranite Limpatiyakorn chuẩn bị có gia đình riêng rồi ư! Tôi lại phải cô đơn rồi..."

"Ỏ June, chẳng phải tớ và P'Milk vẫn luôn bên cậu hay sao? Dù là như nào thì cậu vẫn luôn là bạn của tụi tớ!"

Chị nói vậy, thầm muốn trêu chọc cô bạn thân của mình một chút. Chứ thật ra trong lòng đang rất vui, vui khi Pattranite tìm được một người hết mực yêu thương em như Pansa, vui vì họ đã mạnh mẽ làm cho tình yêu của họ không bị rào cản bởi bất kì điều gì. Nhưng chỉ tiếc là chuyện này quá đột ngột, chị vẫn chưa kịp chuẩn bị quà chúc mừng cho họ.

"Haha tớ đùa thôi, tớ rất vui cho cậu và P'Milk, nhớ là phải luôn hạnh phúc như vậy đấy nhé!"

"Đương nhiên rồi!!"

"Hửm...hai chị nói gì Luna không hiểu. Vậy cô cảnh sát xinh đẹp này và P'Love là vợ chồng ạ?"_Luna vừa ăn, vừa ngước nhìn cuộc hội thoại ấy, bé lanh lợi lên tiếng.

"Hừmm, Luna nhiều chuyện quá đấy.."_Wanwimol nhíu mày nhìn bé nó.

"Ò...vậy Luna không nói nữa ạ..."

Con bé xụ mặt tỏ vẻ hờn dỗi. Chợt cả bàn ăn phải phá lên cười vì nét mặt của bé nó quá dễ thương.

Trông họ luôn vui vẻ như vậy khi cạnh nhau ngoài những giờ làm việc. Nhưng sao nay Wanwimol lại thoáng vẻ không an, trong lòng chị mang một nỗi lo vô định, vốn không biết được tương lai sẽ diễn ra như nào. Đối với Wanwimol và những người bạn của chị đều mang trên vai thân phận cảnh sát, việc giữ bình yên cho người dân là ưu tiên hàng đầu, nhưng hiện tại tên sát nhân hàng loạt kia vẫn chưa thể tìm ra được. Theo chị mà nói, chỉ cần để thời gian trôi qua dần dần trong vô ích, thì khối sắt vô hình trên vai một cảnh sát lại càng tăng nặng thêm...

Nếu không sớm ngày tìm ra được X...

Thì chỉ sợ những nụ cười hồn nhiên như này sẽ dần dần trở thành sự gượng gạo...

----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net