1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Phác Đáo Hiền rút ra một tờ giấy, cẩn thận lau khô nước trên tay, người bên cạnh vẫn còn ngẩn ngơ.

Đứng ở lập trường bảo vệ tài nguyên nước, hắn ho khan hai tiếng, người nọ theo ánh mắt của hắn nhìn qua, vòi nước mở to như thác đổ đánh vào gạch men đắt tiền, anh phải mất hai giây mới hoàn hồn, hoảng hốt đưa tay đóng lại.

Trong phòng vệ sinh rộng rãi chợt yên tĩnh, ánh đèn trên cao chiếu xuống khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Thi Vũ càng thêm tái nhợt, không biết đang nghĩ gì.

Phác Đáo Hiền hoàn thành nhiệm vụ, không có ý định quan tâm đến sức khỏe tinh thần của đồng nghiệp vào ngày nghỉ, sửa lại khuy măng sét, nghiêng người về phía cửa.

Thấy người đàn ông đang định rời đi anh mới kịp phản ứng lại, không biết trong nháy mắt lấy dũng khí từ đâu, đuổi theo, giữ tay hắn: "... Cậu". Tôn Thi Vũ níu tay áo hắn, nhìn hắn với ánh mắt vô hồn, dường như vừa chạm vào ngay lập tức sẽ vỡ vụn: "Có thể giúp tôi một việc được không."

Phác Đáo Hiền nghiêng đầu nhìn anh.

...


Lúc trở lại phòng riêng, một người cao gầy đi theo sau Tôn Thi Vũ, ánh đèn trong phòng mập mờ, hắn dừng lại, sau đó bình tĩnh ngồi cạnh Tôn Thi Vũ.

Bất luận buổi tiệc cao cấp đến đâu, đến cuối cùng cũng đều kết thúc một cách tầm thường nơi đũng quần, buổi gặp mặt đã đến hồi cao trào, động tác của mấy cặp đôi ngồi sâu trong góc càng thêm mập mờ.

Chủ tọa bên cạnh đang ôm ai đó trong tay, bộ ngực mềm mại gần như đổ ra khỏi cổ áo mở rộng, hắn ta ngồi trong khung cảnh hương diễm như thế nhưng vẫn còn sức làm khó người khác. Hắn dụi điếu thuốc vào gạt tàn, cảm thán nói: "Thiếu gia quay lại rồi! Hử...? Thực sự đưa người đến kìa."

Hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía anh, Tôn Thi Vũ bất giác thẳng lưng, cũng không nhìn người đang nói chuyện, ánh mắt đảo quanh những chiếc ghế trống bên cạnh, trong lòng thầm đặt một dấu chấm hỏi.

Lý Thừa Dũng... Đâu mất rồi.

Tôn Thi Vũ không biết trong lòng mình đang chột dạ hay khẩn trương hơn, đêm nay lục phủ ngũ tạng của anh lúc nào cũng căng cứng, một khắc cũng không dám thả lỏng.

Người đi theo anh thoải mái ngồi trên sofa, Tôn Thi Vũ không nói gì, cũng không có ý định mở lời, lắc lắc ly rượu vừa được bồi bàn rót. Hai ngày nay thời tiết ấm áp trở lại, anh chỉ mặc một chiếc áo nỉ màu đỏ sậm, quần jean gọn gàng ôm lấy đôi chân dài gầy gò, trông giản dị nhưng thật chất đều là đồ đắt tiền, chính là phong cách quite luxury mà mấy kẻ nhà giàu đang cố theo đuổi. Buổi tiệc đính hôn trước đó vừa kết thúc, giữa một hội trường toàn những người mặc âu phục cắt đo tỉ mỉ, trông anh giống như sinh viên mới tốt nghiệp, rất thanh thuần.

Có người nhận ra, cùng người bên cạnh trao đổi ánh mắt, ngoại trừ người đầu tiên mở miệng cũng không có ai tiếp lời.

Đó là Phác Đáo Hiền.

—— Tôn Thi Vũ theo đuổi Viper?

Đám người cao cao tại thượng chờ cả đêm để xem chuyện cười đột nhiên câm nín, bọn họ bày ra trò này chỉ để xem Tôn Thi Vũ gặp rắc rối, kết quả chẳng những không được chứng kiến, lại phải đón nhận một tin tức lạ lùng như vậy. Đã lâu không hóng hớt được trạng thái yêu đương của người này, đây là ——

Bạn trai cũ của Lý Thừa Dũng?!

Tôn Thi Vũ chậm chạp mở điện thoại lướt tin tức mới, lén lút quay đầu hỏi người ngồi bên kia: "Tarzan đâu?"

"Vợ cậu ta không thoải mái nên về trước rồi. Vừa rồi anh không ở đây, cậu ta cũng không tìm anh."

"À..." Tim Tôn Thi Vũ chùng xuống, cảm tưởng như một món đồ bị chơi đùa trong tay, rơi không ngừng, vô định trong không trung không thể chạm đất.


Lý Thừa Dũng sắp kết hôn.


Giữa việc biết chuyện và việc chấp nhận có một vết nứt rất lớn, mỗi lúc thở ra, cảm giác như dùng một con dao cứa vào cổ họng, khiến khe hở ấy dần rộng ra.

Mấy kẻ ngồi lê đôi mách này từ lâu đã không ưa Tôn Thi Vũ, bọn họ đều là con cái của những gia đình thượng lưu lâu đời nên rất xem thường tư bản mới, liên tục mỉa mai anh và Lý Thừa Dũng từ khi hai người bắt đầu yêu đương lúc còn học trung học, hiện tại nghe nói Lý Thừa Dũng muốn kết hôn, cô dâu mới còn không phải là anh, vo ve giống như ruồi nhặng nhào tới, nhất định phải xâu xé tôn nghiêm thể diện trên người anh.

Những tâm tư bẩn thỉu này Lý Thừa Dũng nhìn không hiểu, Tôn Thi Vũ không quan tâm, hiện tại em ấy muốn kết hôn, cũng không cần phô trương bàn bạc ở đây, chỉ là có người làm quá lên, ầm ĩ đến tai vợ cậu ta, điều này khiến Tôn Thi Vũ vô cùng ghét bỏ.

Cách tốt nhất để giải tỏa hiềm nghi chính là đâm đầu vào mối tình tiếp theo, Tôn Thi Vũ đành phải bịa ra cho mình một người tình. Nhưng rõ ràng hôm nay ông trời đang trêu đùa anh, Trịnh Chí Huân lại không nghe điện thoại, anh trải qua mười mấy phút dài dằng dẵng ở trong toilet, sau đó gặp được Phác Đáo Hiền.

Bây giờ nhân vật chính đi rồi, Tôn Thi Vũ càng không có tâm tư đối phó với người khác.

Đoạn tình cảm này đã sai từ lúc mới bắt đầu, nếu như có thể chấp nhận sớm hơn thì bản thân đã không khó chịu đến vậy. Cũng may hôm nay gặp được Phác Đáo Hiền, tuy rằng mạo hiểm, nhưng cũng chính là may mắn, Tôn Thi Vũ không còn thứ gì có thể trông cậy vào.

Hai người vừa vặn ngồi cùng một chỗ, thuần khiết đến mức kì lạ trong bầu không khí đầy xác thịt.


Một số người dẻo miệng tìm chủ đề nói chuyện với Phác Đáo Hiền, ngồi cách xa nửa bàn vẫn muốn nâng ly với hắn, cũng có người chưa từ bỏ ý định quấy phá, mượn rượu nói vài lời khách sáo: "Ở bên nhau từ khi nào, cậu thậm chí còn không nói cho chúng tôi, Thi Vưu, là do chúng ta không đủ thân thiết sao ~"

Tôn Thi Vũ còn chưa kịp nói gì, người bên cạnh cười cười, thản nhiên cầm chiếc ly trước mặt lên, cụng ly với bọn họ: "Vừa mới 'bắt' được, còn chưa kịp công khai." Hắn thuận thế dựa vào Tôn Thi Vũ, tự nhiên ngả lên vai người bên cạnh, phong thái hoàn toàn tin tưởng đối phương, âm thầm biểu đạt sự thân mật.

Tất cả mọi người đều uống rượu, chỉ có hắn cầm ly Coca, nhưng cũng không ai dám tùy ý mời rượu hắn.

Người đối diện sửng sốt, Phác Đáo Hiền dường như nhìn thấu lòng hắn, tiếp tục nói: "Đương nhiên là tôi theo đuổi anh ấy."

"..."

Hắn đặt ly xuống, hoàn toàn phớt lờ sự im lặng đột ngột trong phòng.

Nửa người Tôn Thi Vũ cứng đờ, Phác Đáo Hiền diễn xuất quá xuất sắc, góc độ này nhìn có vẻ thân mật, nhưng thực chất chẳng có gì đụng chạm ngoại trừ một chút quần áo. Một cái chạm nhẹ như có như không, dường như thiêu đốt làn da anh, làm cho Tôn Thi Vũ không thể không suy nghĩ, chẳng bằng trực tiếp đụng chạm, dung nhập vào bầu không khí dâm mỹ này. Quả thật, rất giống tình nhân.

Mấy người kia được thiết đãi một bữa cẩu lương thịnh soạn, chẳng ai ngờ Tôn Thi Vũ vừa chia tay Lý Thừa Dũng, lại yêu đương với Phác Đáo Hiền. Quả thật, thủ đoạn tốt.



Phác Đáo Hiền ghé sát vào tai anh, cúi đầu hỏi: "Anh muốn về chưa?"

"Hả? ——" Trong nháy mắt, hỏi thở nóng ấm phả vào tai anh, bầu không khí xung quanh anh bị sự lạnh lùng của hắn bao phủ, trong lòng Tôn Thi Vũ tê dại một mảnh, nhất thời không kịp phản ứng, hỏi: "Cậu có việc?"

Tư thế này, gần quá rồi, Tôn Thi Vũ dời mắt đi, sống lưng cứng ngắc, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này, Phác Đáo Hiền nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi không vội, nhưng có vẻ anh không thoải mái."

Tuy rằng thân mật, nhưng bàn tay phía sau chỉ đặt hờ lên vai anh, lễ phép nhường lại một khoảng cách an toàn, cảm nhận được điều này, người nhạy cảm như Tôn Thi Vũ cũng được trấn an đôi chút.

Anh do dự, vừa ngồi xuống đã rời đi sao, Phác Đáo Hiền không cho anh cơ hội phân vân, nắm lấy cổ tay anh nhấc lên, không để ý tới ánh mắt của những người khác, cũng không cần viện cớ, dứt khoát nói: "Mọi người thong thả, chúng tôi đi trước."

Thật hiếm khi có cơ hội được gặp Phác Đáo Hiền trong một dịp như vậy, những người có ý định làm thân với hắn đều đứng lên: "Vừa đến đã đi rồi?"

Phác Đáo Hiền thay Tôn Thi Vũ cầm áo bành tô trên lưng ghế, cười nói: "Thế nào, chỉ có các người mới được phép tụ tập dâm loạn, không định cho chúng tôi sống đời sống vợ chồng sao."

Một câu nói đơn giản lập tức hâm nóng không khí lạnh lẽo trong phòng riêng. Người ngồi ở đây trong nhà có chút cơ nghiệp, tiền đồ cũng không mấy tốt đẹp, nghe nói bạn bè đồng trang lứa có được thành tựu còn khó chịu hơn là chết. Nghe Phác Đáo Hiền nói chuyện không kiêng nể gì, tinh thần thoải mái hơn nhiều, cũng không còn gì để làm khó, chỉ bằng hai câu khách sáo cuối cùng lại trốn thoát được.


Hắn ôm vai dẫn Tôn Thi Vũ ra ngoài, không đợi anh cảm thấy khó chịu vì nguồn nhiệt trên vai, hắn liền nhanh chóng rút tay về, Tôn Thi Vũ theo bản năng nhìn nơi còn lưu lại chút hơi ấm.

"Anh về thế nào?" Phác Đáo Hiền đưa áo cho anh.

Tôn Thi Vũ nhìn đồng hồ: "Đi taxi."

Phác Đáo Hiền gật gật đầu, không nói gì, bình thản nói lời tạm biệt, đút hai tay vào túi, xoay người đi đến bãi đỗ xe, không quay đầu lại.

Lúc chờ xe, Tôn Thi Vũ thở phào nhẹ nhõm. Cũng may hắn không đề nghị đưa anh về nhà, cũng rất biết duy trì khoản cách, rất có cảm giác an toàn.





2.

Trên mọi phương diện, Phác Đáo Hiền là đối tác lý tưởng.

Hắn vừa du học trở về, mang đến một góc nhìn hiện đại, ý tưởng mới mẻ, chủ ý chuẩn xác, tạo cho nhóm của Tôn Thi Vũ không gian phát triển rất tích cực. Chủ yếu nhất là hắn chịu chi tiền, phương án mới trước đó không được ủng hộ cũng có thể triển khai.

Và hắn thực sự rất đẹp trai.

Một nửa số nam nữ chưa lập gia đình của hạng mục này đều xuân tâm đại động trước Phác Đáo Hiền, ngày hắn đến họp, phòng trà náo nhiệt đến mức không thể chen vào được.

Nhưng hắn cũng có những mặt khiến người ta đặc biệt không chịu nổi, ví dụ như sạch sẽ quá mức, cùng với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối, thêm cả chủ nghĩa hoàn mỹ làm người khác phát điên, khiến cả nhóm đau đầu vì hắn.

Tôn Thi Vũ mang ơn hắn, đối mặt với khí thế của hắn cũng phải nhún nhường ba phần, đêm hỗn độn kia có thể kết thúc êm đẹp cũng là nhờ hắn nguyện ý ra tay giúp đỡ anh vớt vát lại chút thể diện, sau đó cũng không nhắc lại chuyện cũ. Quá trượng nghĩa, không có nửa điểm chê trách.

Nhưng sau khi nhìn thấy trợ lý mới khóc nức nở hai lần ở bàn làm việc, Tôn Thi Vũ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đứng dậy đi đến văn phòng chủ nhiệm cãi nhau với Phác Đáo Hiền.

"Cậu không thể đòi hỏi nhân viên mới làm việc theo trình độ của cậu." Tôn Thi Vũ nói thẳng.

"Cũng không thể bao che mãi cho cấp dưới được." Phác Đáo Hiền cũng không chịu thua, kẻ tám lạng người nửa cân.

"Tôi bao che chuyện gì... Cũng phải cho người mới cơ hội phát triển − "

"Kế hoạch đã sửa lại ba lần vẫn còn vấn đề về thủ tục, Tôn Thi Vũ, không phải lúc nào anh cũng có thể theo sau dọn dẹp cho bọn họ."

"Dọn dẹp? Còn không phải là cậu chèn ép người khác."

Phác Đáo Hiền chân thành nhìn anh: "Tôn Thi Vũ, sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề."

"Đừng có trù ẻo người khác."

Hai người không vui mà tan, một giây cũng không muốn ở lại với đối phương, đồng loạt lao ra khỏi văn phòng, kết quả lại va vào nhau.

"Vạch lá tìm sâu!" Tôn Thi Vũ mắng hắn.

"Ngang ngạnh." Phác Đáo Hiền lạnh lùng.

Cấp dưới kéo Tôn Thi Vũ về phòng làm việc, một bên bưng trà thuận khí, một bên khuyên Tôn Thi Vũ nhẫn nhịn một chút, hắn đầu tư nhiều, hắn là bố.


Tôn Thi Vũ không phục, anh luôn muốn hẹn ngày tái chiến, không ngờ câu nói của Phác Đáo Hiền lại trở thành sự thật, cấp dưới đàm phán không thành công, phương án bị người ta thay đổi phần trăm lợi nhuận, công việc của cả nhóm tạm thời phải dừng lại.

Lúc này, Tôn Thi Vũ không muốn dây dưa với người kia, chuyện nhỏ nhặt này cũng không nên làm phiền hắn, nhưng nguyên tắc của anh rất rõ ràng, người dưới quyền yên lặng chờ xử lý. Anh không vội bỏ cuộc, ở văn phòng gọi điện thoại cho những người có thể nhờ cậy được, trước tiên phải giải quyết được những lỗ hổng rồi mới bàn bạc đến chuyện khác.

Phong cách lãnh đạo không giống nhau, Tôn Thi Vũ có thể vững vàng ở vị trí hiện tại, một phần vì có người nhà giúp đỡ, nhưng yếu tố quyết định vẫn là anh có khả năng lãnh đạo người khác, những người đi theo anh cũng rất trung thành và tận tụy. Không có anh, xảy ra chuyện cần có lãnh đạo tiên phong đi đầu, cả LCK cũng không có mấy người.

Nhưng lần này... Tôn Thi Vũ nhìn địa chỉ liên lạc được gửi tới, cũng có chút chần chờ hiếm thấy. Lăn lộn ở LCK, chạy trời không khỏi nắng, anh cũng không thể tránh được việc gặp phải mấy kẻ 'con ông cháu cha' kia, Tôn Thi Vũ không để bọn họ vào mắt, nhưng... Thời điểm Lý Thừa Dũng kết hôn, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ kiếm chuyện.

Có một số người sớm đã sống trong nhung lụa, không ai dám cản đường, phía sau có người che chở, đời này chỉ cần theo đuổi khoái hoạt, sao có thể đồng cảm với những người đi lên từ xương máu? Nhưng cũng không thể ép bọn họ vào thế cùng khổ với mình, chỉ có thể hoan hỉ nói là 'phúc ai nấy hưởng, nghiệp ai nấy mang'.

Tôn Thi Vũ ở trong xe yên lặng hít sâu vài hơi, cầm tài liệu đến điểm hẹn.





3.

Những cuộc tụ họp của các vị 'con ông cháu cha' có rất nhiều chủ đề đa dạng. Mặc dù đã từng học chung với nhóm người này vài năm, nhưng Tôn Thi Vũ một lòng lao đầu vào sự nghiệp, thế nên mỗi lần gặp lại thì bọn họ đã trở thành bộ dạng rất khác so với khi trước.

Hôm nay khác với mọi lần, vừa vào cửa anh đã cảm nhận được không khí vui vẻ đến bất an, quả nhiên, khi ngẩng đầu lên, trước mặt là vợ chưa cưới của Lý Thừa Dũng.

Cùng là đồng niên sinh năm 98, Lý Nhuế Xán thoạt nhìn trẻ hơn bọn họ. Tuy rằng không nói lời nào, nhưng khí chất thoáng đãng kia lại tràn ra từ cử chỉ. Người tự tin là như vậy, bởi vì cậu ấy được người bên cạnh nhất mực yêu thương, trong hành động toát ra sự tự nhiên, người khác có muốn bắt chước không được.

"Thi Vũ ~" Lý Nhuế Xán nhìn thấy anh, ngồi thẳng lưng, vẫy vẫy tay, ý bảo anh lại đây ngồi.


Sao cơ, sao lại không xảy ra chuyện 'ăn miếng trả miếng' như bọn họ tưởng tượng, đám người đang hóng chuyện trao đổi ánh mắt ngờ vực lẫn nhau, trên đầu đồng loạt ping dấu chấm hỏi. Rõ ràng ngày đính hôn nhìn Lý Nhuế Xán rất khó chịu, sao đột nhiên lại thay đổi thái độ.

Đương nhiên bọn họ không biết, thậm chí Tôn Thi Vũ còn quen Lý Nhuế Xán trước Lý Thừa Dũng. Lý Nhuế Xán tức giận đơn thuần là vì giận dỗi Lý Thừa Dũng, kết quả lại bị người khác phóng đại thành 'Cạnh tranh nội tâm*'. Đương nhiên Lý Nhuế Xán sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng cậu càng rộng lượng, càng tin tưởng vào phẩm giá giả tạo của Tôn Thi Vũ, càng khiến cho Tôn Thi Vũ đứng ngồi không yên.

* Nguyên văn: "雌竞", dịch "Cạnh tranh nội tâm của phụ nữ", là sự cạnh tranh giữa những người phụ nữ để giành lấy người bạn đời tiềm năng.

−− Nếu như Lý Nhuế Xán biết ghen tuông như người khác tưởng tượng thì tốt rồi, Tôn Thi Vũ cũng có cơ hội phát tiết, nhưng hết lần này tới lần khác cậu ấy chính trực như vậy, tử tế như vậy, khiến cho tâm tư Tôn Thi Vũ không có chỗ che giấu, đành phải hướng lưỡi dao vào trong, tự tổn thương chính mình.

Tôn Thi Vũ nắm lấy hợp đồng trong tay, hít một hơi thật sâu, không thể để tình cảm ảnh hưởng đến công việc.


Hôn lễ diễn ra vào tháng sau, bọn họ là cặp kết hôn sớm nhất trong nhóm bạn học, mấy ngày liên tiếp gặp nhau đều không thể tránh khỏi việc nhắc đến. Trong bữa tiệc, Tôn Thi Vũ kính mấy ly rượu, muốn cùng người phụ trách nói chuyện dự án, kết quả bị hắn hỏi ngược lại: "Lễ phục phù rể đã làm xong chưa?"

Tôn Thi Vũ sững người, gật gật đầu.

Người kia lại hỏi: "Lý Lam làm?"

Tôn Thi Vũ còn chưa kịp phản ứng, Lý Nhuế Xán ngăn anh lại, oán giận nói: "Có bệnh? Lịch hẹn của Lý Lam đã sang đến năm sau, bây giờ hẹn, đợi để tham gia hôn lễ thứ hai của tôi?"

Hắn bị mắng nhưng lại rất vui vẻ: "Cũng đúng, không có bí quyết thì khó lòng hẹn được Lý Lam. Như vậy đi," hắn nhìn Tôn Thi Vũ: "Thi Vũ giúp tôi lấy âu phục, nhân tiện làm thân với người ta, nói cậu được Kim tổng giới thiệu, thúc giục người ta làm nhanh lên."

"Cậu quen biết rộng như vậy? Sao trước giờ tôi không biết nhỉ?" Lý Nhuế Xán hỏi.

"Không phải mà, cậu xem, Thi Vưu muốn tớ giúp, tớ cũng 'nhờ' cậu ấy chút chuyện nhỏ, không thì trong lòng cậu ấy hẳn cũng áy náy, đúng không? ——"

Lý Nhuế Xán còn muốn nói thêm, Tôn Thi Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, nãy giờ anh không nói gì, lúc này ngồi thẳng lên nhìn chằm chằm phía đối diện, vẫn cười: "Được, đi một chuyến, xem Lý Lam có nể mặt Kim tổng không." Vừa dứt lời, Tôn Thi Vũ đưa cho hắn tệp tài liệu, vẫn cười như cũ, nhưng trong nụ cười tràn ngập ý muốn ép hắn không thể cự tuyệt: "Cậu cầm về, hợp đồng này, dù sao Kim tổng cũng phải sửa cho tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net