2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Tôn Thi Vũ không thiếu tiền, nhưng mấy năm nay bận rộn quen rồi, anh không có thời gian trau chuốt ăn mặc, cũng không quan tâm đến mức độ phổ biến của mấy nhà làm phục trang cao cấp ở thành phố này. Lúc học đại học anh còn làm mẫu ảnh cho giảng viên cố vấn học tập mấy lần, thực sự có thể nhờ vả một cô ấy một chút.

Sau khi chuẩn bị xong, Tôn Thi Vũ đi theo định vị trợ lý gửi cho anh, không nghĩ tới họa vô đơn chí, điều hướng dẫn đường đi được một nửa đột nhiên đình công, khiến anh lạc lối ở một nơi xa lạ. Vốn định gọi điện thoại cầu cứu, phát hiện điện thoại di động đã để quên ở khách sạn vừa rồi, Tôn Thi Vũ thở dài, đỗ xe rồi đi bộ đi tìm, hỏi mấy lần cũng không đoán đúng phương hướng.

Thời điểm này, thời tiết Seoul rất lạnh, bầu trời trong vắt, không khí thoang thoảng một hương vị lạnh lẽo xa lạ. Bên cạnh bãi đỗ xe chính là bờ sông, trong hoàng hôn, rất nhiều người tay trong tay người thương tản bộ bên sông, chỉ một mình anh cô độc, dường như bị ngăn cách khỏi hạnh phúc yên bình bởi một tầng kết giới.

Anh chạy tới chạy lui cả ngày cũng không thấy mệt, bỗng nhiên cuộc sống phải ấn nút tạm dừng, cảm giác mệt mỏi đến kiệt quệ ập tới, trong nháy liền nuốt chửng anh vào hố sâu tuyệt vọng.

Tôn Thi Vũ ngồi xuống hàng ghế bên đường, cuộc sống hối hả khiến anh phải gánh trên vai những trọng trách nặng nề, hiếm có thời khắc cho phép anh trầm mặc như vậy.


Ngồi đến khi hoàng hôn không còn ấm áp nữa, gió biển bắt đầu nổi lên, Tôn Thi Vũ đột nhiên nghe có người gọi tên anh.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía giọng nói và thấy Phác Đáo Hiền đứng bên kia đường, vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Người này đứng ở vạt góc hai mặt tiền, cầu thang gỗ lóe lên ánh sáng ấm áp, bên cạnh tay vịn trồng đầy những loài hoa mà anh không biết tên, trong mùa đông lạnh lẽo vẫn nở rộ rực rỡ, sống động như ngọn lửa sinh mệnh chưa bao giờ tắt. Phác Đáo Hiền đứng giữa rừng hoa, áo vest khoác hờ trên vai, tay đút túi quần.

"Tôn Thi Vũ —— "


Hắn lại gọi tên anh, sau đó nhìn quanh dòng xe cộ qua lại, bước đến trong ánh hoàng hôn.

Không biết bạn đã từng trải qua cảm giác này chưa, đôi khi bạn đang đi trên đường, chợt nhìn thấy một người đàn ông từ xa đi về phía mình, đám đông bỗng nhiên tự động tách thanh hai nửa, thế giới xung quanh, bạn, và ở giữa là một dải phân cách vô cùng rõ ràng. Người đến người đi, nhưng anh ấy đến vì bạn, và cũng chỉ vì bạn mà thôi. *

Cho dù có hàng ngàn từ, trong nháy mắt cũng không đặt nổi một tựa đề.


Kỳ lạ thay, dường như việc Tôn Thi Vũ gặp hắn ở đây đã là định mệnh.

Phác Đáo Hiền ngồi cạnh anh, không vội mở lời, Tôn Thi Vũ cũng không nói gì, chỉ đơn giản là kề bên nhau, dù trong lòng đang chất chứa hàng trăm câu hỏi nhưng không ai chịu mở miệng. Không biết vì sao, trái tim đang treo lơ lửng của Tôn Thi Vũ rơi xuống, tựa như chạm vào mặt đất lạnh cứng, vỡ tan, nhưng vẫn có thể bình thản tiếp nhận sự suy sụp của tinh thần.

"Cậu đến rồi."

A, nhưng vì sao lại đến.





5.

Phác Đáo Hiền lại gặp phải Tôn Thi Vũ đang khóc, thật xui xẻo, bộ dạng chật vật sau khi trưởng thành lại một lần bị Phác Đáo Hiền nhìn thấy.

Càng xui xẻo hơn là Phác Đáo Hiền vừa đến liền gặp phải đồng nghiệp đang suy sụp, hắn cũng tinh tế không nói gì, tự giác lái xe của Tôn Thi Vũ đưa anh về nhà. Thể lực của Tôn Thi Vũ cũng thật tốt, cũng không biết đã tích góp bao nhiêu nước mắt, khóc một mạch suốt chặng đường về nhà.

Lái xe xuống dưới tầng hầm, Tôn Thi Vũ vẫn nức nở, Phác Đáo Hiền nhìn anh, vẻ mặt khó có thể diễn tả thành lời, Tôn Thi Vũ cũng nhìn lại, không hiểu vì sao hắn không rời đi cũng không nói lời nào, còn làm ra vẻ mặt táo bón.

Lưu ý, tuy rằng rất mất mặt, nhưng đây là xe của anh, ở dưới tầng hầm nhà anh, không muốn cũng không cần phải ép mình.

Tôn Thi Vũ gấp giấy lau nước mũi, hỏi hắn: "Cậu đi dọc sông Hàn làm gì."

Phác Đáo Hiền lắc đầu, tay chỉ vào trang phục của hắn: "Sửa vest, Lam ở ngay bên kia."

Tìm nửa ngày, thì ra cửa hiệu nằm ngay bên kia đường, đầu óc Tôn Thi Vũ nóng lên, tâm trạng càng tệ hơn.

Phác Đáo Hiền đưa giấy cho anh, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng khóc...", hắn thở dài, "Có chuyện gì từ từ giải quyết..."

Tôn Thi Vũ kiềm chế cơn giận chó đánh mèo, chuyên tâm lau nước mũi.


Phác Đáo Hiền ngập ngừng, một lúc lâu sau mới tiến lại gần, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu: "Bộ quần áo này của tôi rất đắt tiền."

Tôn Thi Vũ: "?"

Phác Đáo Hiền: "Muốn cho anh mượn vai, được không", hắn khoa tay múa chân trước mặt anh, "Đừng chùi mũi lên."

Tôn Thi Vũ nổi giận rồi, vốn dĩ anh đã có định kiến với đám người ngậm thìa vàng này, bây giờ nhìn hắn, anh chỉ hận không thể đem hắn hủy thi diệt tích, chưa từng có ai được nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của họ Tôn.

Kết quả là, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phác Đáo Hiền, Tôn Thi Vũ đỏ mắt, đột nhiên khóc nấc lên, ngã vào vòng tay hắn, gắt gao ôm lấy bờ vai rộng.

Giờ khắc này anh thật sự rất cần nhiệt độ cơ thể người, tuy rằng có chút lỗi thời, nhưng chỉ cần cái ôm này, người này, đã có thể cứu anh khỏi hải vực không cách nào hô hấp.

Thảm hại thì thảm hại, xấu hổ thì xấu hổ, Tôn Thi Vũ không cách nào cứng miệng, giờ này khắc này, không ai cần Phác Đáo Hiền hơn anh.


Sau khi bình tĩnh lại, Phác Đáo Hiền chết lặng nhìn vai phải, muốn nói rồi lại thôi.

Tôn Thi Vũ khóc xong, khôi phục lý trí, nhìn bộ dạng kia của hắn lại bắt đầu tức giận, động thủ cởi áo hắn xuống: "Anh mày giặt cho mày!"

Cũng không biết vì sao, người ngoài đối với Phác Đáo Hiền luôn cung kính không dám gần gũi, chỉ có anh, đối với Phác Đáo Hiền, cảm giác dù có làm gì cũng không quá đáng.

Nhưng ngay cả như vậy, Phác Đáo Hiền vẫn không đồng ý, như thể không nhận ra sát khí đang bao trùm quanh Tôn Thi Vũ.

Tôn Thi Vũ nghi hoặc nhìn hắn: "Còn muốn thế nào nữa."

"... Cái đó, nếu phải giặt thì," Phác Đáo Hiền suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra: "Tôi giới thiệu cửa tiệm cho anh."

"Cái gì."

"Những bộ vest này đều là hàng đặt thiết kế riêng, chỉ nên giặt là ở Lam, sợ giặt ở nơi khác sẽ hỏng mất."

"..."

Tôn Thi Vũ: "... Gửi cho tôi."

"Được rồi, nhớ nói với họ đây là của Viper, cửa tiệm sẽ biết phải làm gì." Phác Đáo Hiền không thèm để ý sát khí lạnh lẽo quanh người Tôn Thi Vũ.

"..."

Tôn Thi Vũ thật sự bị chọc cười, Phác Đáo Hiền dè dặt: "Vậy anh đừng quên nha, tôi đi đây, anh lên nhà đi." Hắn dứt khoát xuống xe rời đi.


Có những chuyện chưa giải quyết xong, lại bổ xung thêm lịch sử đen tối mới, vốn tưởng rằng sẽ khó ngủ, nhưng buổi tối hôm đó, Tôn Thi Vũ ngả nghiêng trên sofa nhìn chiếc áo vest của hắn, không biết khi nào ngủ thiếp đi.





6.

Thuận lợi giải quyết hợp đồng phiền phức kia, công việc trở về đúng hướng, việc hợp tác dần trở nên thuận lợi hơn, dự án của họ đã tiến triển rất tốt.

Tôn Thi Vũ thấy Phác Đáo Hiền càng ngày càng thuận mắt, càng hài lòng hơn là tiểu tử này rất biết giữ chừng mực, mỗi lần anh cảm thấy hắn có mưu đồ khác, hắn đều tinh ý lui về vị trí an toàn. Nhưng trước công ty luôn có các loại xe sang đến chờ hắn, mỗi ngày mỗi khác, cả xe lẫn chủ.

Đôi khi Tôn Thi Vũ cảm thấy anh tự mình đa tình, đôi khi lại cảm thấy mình không thể nắm bắt tâm tình của đối phương.


Thứ bảy này, nhóm hạng mục cuối cùng cũng đã giải quyết được phần khó khăn nhất trong dự án lớn, Tôn Thi Vũ tâm tình vui vẻ mời mọi người ăn tối. Những buổi nhậu thế này vốn là đại hội than thở về tư bản, không biết vì sao lại biến thành khảo sát chất lượng đời sống tình cảm của nhân viên. Chủ đề này cho dù có đặt giữa trời đông lạnh rét, cũng khiến người ta xuân tâm manh động hơn cả mùa xuân ấm áp, nói tới nói lui cũng không tránh khỏi.

Tình trường thất ý, công việc như mơ, Tôn Thi Vũ trong khoảng thời gian này vùi đầu vào công việc, mơ hồ quên đi những chuyện phiền lòng, hiện tại lại bị gợi lên, đang muốn vụng trộm mượn rượu giải sầu, đề tài chuyển đi chuyển lại liền rơi lên người Phác Đáo Hiền.

Thông tin nghèo nàn, cũng chẳng mấy ai biết về "chuyện tình văn phòng" của bọn họ, mấy người độc thân bắt đầu hỏi về trạng thái tình cảm của Phác Đáo Hiền.

"A, tôi nhớ khi còn đại học thầy Phác đã thích một người rất lâu, lần này về nước là bởi vì cô ấy sao?"

Hầu như mọi người ở đây đều xuất thân từ cùng một trường đại học, ngành học ít nhiều cũng liên quan đến nhau, tính ra đều là đồng môn, cũng không ít người biết được quá khứ của hắn lúc còn là sinh viên.

Phác Đáo Hiền cầm lon Coca cười cười không gì, trong tình huống này cũng không ai dám mời hắn rượu. Hắn cởi cúc đầu áo sơ mi, phá vỡ khí chất nghiêm nghị thường ngày, thanh thuần trong trẻo như hạt sương trên nhành cây.

Có người biết 'nội tình', cho rằng hắn không tiện nhắc tới chuyện cũ trước mặt Tôn Thi Vũ, vừa định pha trò đổi chủ đề, không ngờ Phác Đáo Hiền lại nói: "Đúng vậy, rất thích, qua bên đó vẫn cảm thấy khắp nơi đều mang theo ký ức về cô ấy, sau đó lại nghĩ —— đi làm gì, tại sao mình không về nước," hắn đặt ly xuống và nhún vai: "cuối cùng vẫn chọn trở về."

Mọi người sửng sốt, sau đó đều vui vẻ, không ngờ thầy Phác lại có khoảng khắc 'sống động' như vậy.

Nhìn hắn thản nhiên kể chuyện, Tôn Thi Vũ cũng không nói gì, những người biết về 'tình cảm' của bọn họ bắt đầu phỏng đoán người kia chính là Tôn Thi Vũ, ánh mắt nhìn anh đều mang ý trêu chọc.


Tất cả mọi người đều vui vẻ, Tôn Thi Vũ cũng muốn vui vẻ theo, đột nhiên cảm thấy không đúng.

Người khiến Phác Đáo Hiền từ bỏ mức lương hơn mười triệu tệ mỗi năm để trở về đương nhiên sẽ không phải là anh, quen biết thì quen biết, Phác Đáo Hiền học đến năm thứ hai thì anh đã tốt nghiệp, sau khi làm việc mới bắt đầu quen biết.

Phá lệ, lần đầu tiên Tôn Thi Vũ cảm thấy trò đùa của Phác Đáo Hiền thật nhàm chán.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC