4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Sau khi hợp tác, Phác Đáo Hiền không thường xuyên xuất hiện nữa. Thì ra những chuyện nhỏ nhặt kia không cần có hắn bên cạnh cũng có thể hoàn thành suôn sẻ, ngay cả trợ lý cũng cảm khái, vì sao vị đại thần này lại nguyện ý trở thành đối tác hợp tác, một mình hắn đơn thương độc mã cũng chẳng có mấy đối thủ đủ tầm.

Tôn Thi Vũ lườm cô: "Khi bị anh ta gọi đến công ty làm thêm giờ, em không nói như vậy."

Trợ lý hồi tưởng lại, chợt cảm thấy ớn lạnh, một lát sau mới nói: "Không đến gặp tụi em thì thôi, cũng không thấy anh ấy đến đón sếp đi ăn tối, thật đáng tiếc ~ Trước kia, tuy công việc có chút mệt mỏi, nhưng đối mặt với hai soái ca, xem như tiếp thêm tinh thần làm việc."

Tôn Thi Vũ dừng một chút, ký văn kiện cho cô: "Chắc là, rất bận."

Cũng không biết đang giải thích cho ai nghe.


Trong khoảng thời gian này, không riêng gì cấp dưới, ngay cả anh cũng có chút mất tập trung, anh cho rằng nguyên nhân của tất thảy những chuyện này đều do Lý Thừa Dũng sắp kết hôn, kết quả là, hai ngày trước hôn lễ mới nhớ tới việc chuẩn bị phục trang.

Tôn Thi Vũ không thể không thừa nhận, anh không để ý đến hôn sự của Lý Thừa Dũng mà cắt đứt liên lạc với Phác Đáo Hiền. Xong đời rồi, hoài nghi hắn mưu đồ bất chính, cuối cùng, trong trò chơi này người nghiêm túc lại là mình.


Dường như nghe được tiếng kêu cứu của anh, cuối cùng ông trời cũng thương xót anh một lần, ngày cưới, cửa hiệu may mặc kia đột nhiên nhắn tin nhắc anh đến lấy vest.

Tôn Thi Vũ ngẩn người, bỗng nhiên nảy ra một kế hèn, không suy nghĩ nhiều, anh liền gửi tin nhắn cho Phác Đáo Hiền.

[Áo giặt xong rồi, làm thế nào để đưa cho cậu.]

Vừa mới gửi đi, người trong suy nghĩ đột nhiên bước ra từ phòng họp bên cạnh, Phác Đáo Hiền đang ở ngay trước mắt anh, dùng máy tính của đồng nghiệp xem bản thảo, không biết Tôn Thi Vũ đang nghĩ gì, cũng không phát hiện ra.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ ngày hôm ấy. Thì ra chỉ cần hắn muốn, lập tức có thể biến mất khỏi cuộc sống của Tôn Thi Vũ như vậy.

Hôm nay Phác Đáo Hiền không vuốt tóc, tóc mái mềm mỏng che trán, một tay chống trên bàn, cúi người nhìn qua, bờ vai rộng lớn thoạt nhìn rất đáng tin cậy, ôm vào hẳn là rất ấm áp.

"Tôi cũng tham dự hôn lễ, mang đến cho tôi đi." Hắn nhìn Tôn Thi Vũ.

"Ừ, được rồi."

Mau nói gì đi, còn có thể nói gì nữa, thời khắc mấu chốt đầu của Tôn Thi Vũ tựa như trở nên tê dại, ngày thường ăn nói lưu loát, bây giờ một chút ý nghĩ cũng không có.

Phác Đáo Hiền hỏi anh: "Ai đi cùng anh."

Tôn Thi Vũ muốn nói không có, cậu không ở đây, không có ai đi cùng tôi, nhưng cổ họng giống như bị bóp nghẹn, nửa chữ cũng không nói thành lời.

Phác Đáo Hiền nói không có gì, lập tức rời đi.


Buổi chiều hôm đó, Tôn Thi Vũ ngồi trong văn phòng, vô tri vô giác, không nhớ bất cứ thứ gì. Chập tối trời bắt đầu mưa lớn, xe đậu ở dưới hầm gửi xe, anh cầm ô đứng trước cửa công ty, mưa rơi mịt mù làm giảm tầm nhìn xa, không nhìn thấy lối ra.

Đang mê man trong làn hơi nước, một chiếc xe quen mắt dừng lại trước mặt anh. "Knock knock − " Phác Đáo Hiền hạ cửa sổ ghế phụ: "Lên xe."

Tôn Thi Vũ ngẩn người, nghe theo lời hắn bước lên xe, thắt dây an toàn, xe đi được một đoạn anh mới nhớ ra, hỏi hắn đang đi đâu.

"Đi lấy vest trước.", Phác Đáo Hiền nói.

Tôn Thi Vũ hỏi: "Sau đó thì sao."

"Sau đó đưa anh đến tiệc cưới, không lấy quần áo thì mặc gì."

Tôn Thi Vũ nghĩ, chiến tranh lạnh mấy ngày nay đột nhiên chấm dứt, trong lòng anh lại bình tĩnh đến lạ thường, vô hồn nhìn về phía trước, không biết nên nói gì.


Lái xe dọc theo con đường bên sông, Phác Đáo Hiền nói: "Thật muốn cho anh xem qua dáng vẻ lúc chiều của anh trông như thế nào."

"..."

Tôn Thi Vũ: "Hả? Chuyện gì ——"

Phác Đáo Hiền mỉm cười, quay sang nhìn gương chiếu hậu: "Không có gì."



Anh ngồi trong phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, mông lung như bèo dạt không biết trôi về đâu, trên mặt hiện lên dòng chữ đừng bỏ tôi lại —

—— Không được phép bỏ rơi tôi.





11.

Kính rượu một vòng, Lý Nhuế Xán vẫn muốn uống, bị Lý Thừa Dũng giữ lấy chiếc ly, giơ cao không cho đụng vào, cậu đang muốn mắng người, lại nhìn thấy Tôn Thi Vũ ngồi gần đó, Phác Đáo Hiền đang ngồi cạnh anh, vui vẻ, liền muốn đi đến trêu chọc bọn họ. Lý Thừa Dũng kéo tay, sợ cậu va đầu vào lưng ghế.

Lý Nhuế Xán cười xấu xa: "Ôii, cuối cùng cũng thành đôi."

Kỳ lạ là cậu nói với Phác Đáo Hiền chứ không phải Tôn Thi Vũ.

Hai lần trước, đến lần này đều là Phác Đáo Hiền tiếp lời, nhưng sau chuyện hôm trước, Phác Đáo Hiền không lên tiếng, chỉ để một tay lên bàn, tay kia đặt lên lưng ghế Tôn Thi Vũ.

Tôn Thi Vũ đặt ly rượu xuống: "Đúng vậy, nếu không thì ai đưa hắn tới đây."

Lý Nhuế Xán che miệng cười thành tiếng, cũng không biết vì sao lại cao hứng như vậy. Lý Thừa Dũng ôm eo cậu, bảo cậu cẩn thận kẻo ngã, nghe xong cũng cao hứng, cụng ly với Tôn Thi Vũ: "Chúc mừng anh, Thi Vũ." Lời chúc phúc của hắn rất chân thành, dù ở bên nhau hay đã chia tay, đều thật lòng mong cầu Tôn Thi Vũ luôn hạnh phúc. Thật sự là một người rất tốt, chẳng trách Lý Nhuế Xán muốn cưới hắn mặc cho hai bên gia đình từng xảy ra xích mích.

So sánh với hắn, lời nói của những người khác không được êm tai như vậy: "Khéo thật đấy, ngay cả Phác Đáo Hiền cũng ngã vào tay cậu."

Không đợi Tôn Thi Vũ đáp lại, Phác Đáo Hiền nhanh miệng đáp: "Không phải ——, nhắc lại lần nữa, là tôi theo đuổi anh ấy trước."

Tôn Thi Vũ vui đến mức trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười ra lúm đồng tiền, tư vị ngọt ngào. Cũng không biết vì sao hắn lại nói thế, rất biết chọn những gì Tôn Thi Vũ thích nghe. Vở kịch này có thể kéo dài thêm một chút nữa không, có thể đắm chìm vào sâu hơn nữa không, anh không nỡ dừng lại.


"Cậu định trả ơn tôi thế nào." Lý Nhuế Xán trực tiếp hỏi Phác Đáo Hiền, cậu say rồi, Lý Thừa Dũng không cản được.

Tôn Thi Vũ không hiểu bọn họ nói gì, chỉ nghe Phác Đáo Hiền điềm tĩnh nói: "Sau này lễ phục của anh tôi sẽ bao hết, đủ thành tâm chưa?"

Lý Nhuế Xán hài lòng: "Tôi muốn dì Lam làm, một sợi chỉ cũng không được để người khác làm thay."

"Cái gì, hai người đang nói gì vậy?" Tôn Thi Vũ hỏi.

Lý Nhuế Xán ngồi sát lại, khoác vai Tôn Thi Vũ, cả người đỏ bừng, chỉ những người ngồi quanh đây: "Thi Vũ, sau này những người kia muốn mượn quần áo, đều phải nhìn sắc mặt mẹ chồng cậu, cái gì mà Kim tổng Ngân tổng, dù lớn hơn nữa cũng phải hẹn trước —— "


Nói như vậy, Tôn Thi Vũ cuối cùng cũng hiểu, chờ người đi rồi, anh nhỏ giọng hỏi: "Lý Lam, là gì của cậu?"

Phác Đáo Hiền rất phối hợp, cúi đầu dựa vào vai anh, chăm chú nghe anh nói, nghe vậy liền tựa người lên lưng ghế: "Là mẹ tôi." Một lát sau, hắn lại ngồi dậy: "Anh còn thử quần áo cho người ta, sao đã quên hết rồi?"

Thử quần áo? Tôn Thi Vũ cố sức hồi tưởng lại, cuối cùng từ trong biển ký ức bắt được manh mối của vấn đề: "Lý Lam... Cô Lý? —— "

Xâu chuỗi những ký ức xa xôi từ lúc đại học, hóa ra đường tắt để liên lạc với nhà thiết kế lớn mà anh đặt hẹn gần một năm vẫn chưa đến lượt, đã sớm nằm trong hộp thoại của anh.

Tin nhắn đến đúng lúc vào buổi chiều kia cũng đã rõ nguyên nhân, nhưng vì sao. Câu trả lời đã ở trên môi anh, nhưng Tôn Thi Vũ vẫn không dám nghĩ tới.

"Cậu muốn báo đáp Lý Đa chuyện gì?" Để xoa dịu nhịp tim đập nhanh một cách khó hiểu, Tôn Thi Vũ nhanh chóng đổi chủ đề.

Phác Đáo Hiền im lặng, anh lại hỏi một lần nữa, người bên cạnh ngồi thẳng, trong nháy mắt khởi động hệ thống phòng vệ: "Không biết, tự hỏi đi."

Cái gì nữa, thần thần bí bí, anh ghét nhất những kẻ lén lút giấu diếm sau lưng, chờ Lý Nhuế Xán tỉnh rượu, nhất định anh sẽ tra khảo cậu ấy.


Tiệc tùng vui vẻ, giới thượng lưu có nhiều mặt trái, ngay cả người đã quen biết từ lâu vẫn phải ứng đối cẩn thận, Phác Đáo Hiền nghiêng người dựa vào vai anh, hoàn toàn thư giãn, giống như thể ai cũng có thể cùng hắn nói chuyện, lại giống như không ai có thể lọt vào mắt xanh của hắn.

Ánh mắt của hầu hết nam nữ chưa lập gia đình đều tập trung trên người hắn, chỉ có Tôn Thi Vũ biết, tiểu tử này vừa mới ăn xong một phần mì ramen lớn, lúc định ăn tô thứ hai thì bị Tôn Thi Vũ ngăn cản vì cả hai sắp đến trễ.





12.

Kết thúc buổi tiệc, Phác Đáo Hiền đưa Tôn Thi Vũ về nhà. Trước khi xuống xe, Phác Đáo Hiền nghiêng người qua, Tôn Thi Vũ chờ hắn tháo dây an toàn cho anh, không nghĩ đến lần này Phác Đáo Hiền lại tiến tới hôn anh, vừa chạm môi liền tách ra.

Tôn Thi Vũ sợ hãi: "Cậu làm gì vậy?"

"Hôn bạn trai." Phác Đáo Hiền làm vẻ mặt vô tội.

"Cậu! —— "

"Không phải anh nói, em theo đuổi anh sao."

"Anh − "

"Không phải chứ" Phác Đáo Hiền nhìn vẻ mặt hoài nghi của anh, khẩu khí kì lạ: "Anh không nghĩ em bận rộn như vậy vẫn sớm tối đón đưa anh, là đang làm việc thiện chứ? Không có ý với anh, ai mà chăm chỉ thế."

Tôn Thi Vũ tức đến giậm chân, quả nhiên! Cuối cùng hắn cũng lộ ra bộ mặt thật, chính là muốn tán tỉnh anh.

Hư hư thật thật, chân chân giả giả, cuối cùng anh vẫn bị hắn lừa.


Cửa tiệm âu phục của cô Lý, hành động trêu chọc của Lý Nhuế Xán, 'học tỷ' mà hắn vương vấn mấy năm nay, vô số manh mối lần lượt được gắn kết, cuối cùng mở ra một con đường tươi sáng rực rỡ, Phác Đáo Hiền đứng ở cuối con đường, dáng vẻ sinh viên thanh thuần hào sảng.

"Giả heo ăn hổ!" Tôn Thi Vũ mắng hắn, "Tâm cơ!"

"Ừ ừ," Phác Đáo Hiền qua loa có lệ: "Có thể ăn được chính là bản lĩnh của em, ụt ịt ~" cố tình bắt chước tiếng heo con ụt ịt, thật đáng ghét.

Tôn Thi Vũ còn muốn nói tiếp, liền bị hắn ôn nhu hôn tiếp, trao đổi một nụ hôn an tĩnh.

"Tuy đã tán tỉnh thành công, nhưng em vẫn muốn giữ mặt mũi cho anh, bổ sung một chút quy trình." Phác Đáo Hiền mở rộng vòng tay: "Có muốn cân nhắc yêu em không, đẹp trai, nhiều tiền và hài hước, anh sẽ không phải chịu thiệt."

Soái ca, ông trời phát phiếu bồi thường cho anh này, mau ký nhận đi.

Lần này Tôn Thi Vũ không cần phải tưởng tượng nữa, anh ôm lấy người trước mắt, áp sát vào khuôn ngực rộng lớn, thật sự cảm nhận được hơi ấm yêu thương từ đối phương.





END.






Nếu mọi người thấy bản dịch này hay thì tặng cho mình một ngôi sao để mình có động lực dịch tiếp nha, và nhớ follow mình để đón chờ những chiếc fic sắp ra lò ạ 🫶🏻


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net