3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Suốt một đoạn đường dài cũng không ai nói gì, trước khi xuống xe, Phác Đáo Hiền đột nhiên tiến sát lại. Trong lòng Tôn Thi Vũ vang lên một hồi chuông báo động, thôi mà, thật sự là hắn muốn theo đuổi mình sao. Nếu tiếp tục, có phải hắn sẽ trực tiếp tỏ tình không, người kia sẽ không phải là mình chứ!

Tôn Thi Vũ nhắm mắt lại, kết quả hắn chỉ giúp anh tháo dây an toàn.

... Người này có bệnh sao, đùa giỡn anh như vậy có vui không?

Tôn Thi Vũ giận lẫy, đẩy cửa chuẩn bị rời đi, lại bị hắn gọi lại, đành phải tựa vào lưng ghế chờ hắn tránh ra. Tiểu tử này xin đừng tỏ tình, Tôn Thi Vũ nghĩ ra tám trăm lý do để cự tuyệt, tính toán xem cái nào có tính công kích mạnh hơn.

Phác Đáo Hiền nhìn thấu nội tâm phong phú in trên mặt anh, nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tôn Thi Vũ sững người, dụi mắt, vô cảm nói: "Có chuyện gì nói mau."

Trong xe ấm hơn ngoài trời rất nhiều, Tôn Thi Vũ mặc áo khoác có chút nóng, cởi cúc đầu áo sơ mi ra, để lộ một đoạn cổ trắng nõn. Phác Đáo Hiền nhìn anh nửa ngày, tay đặt trên vô lăng, không hiểu sao cười không ngưng được, chờ đến khi Tôn Thi Vũ mất kiên nhẫn, hắn đột nhiên hỏi: "Áo vest, giặt xong chưa?"

Tôn Thi Vũ: "..."

... Còn tưởng hắn muốn nói gì quan trọng lắm, không ngờ lại là tự mình đa tình, twice!


Anh không hề để tâm đến chuyện này, chỉ nhớ mình đã giao cho trợ lý đi lấy quần áo của Kim tổng. Anh giương mắt nhìn Phác Đáo Hiền, hắn không mặc áo khoác, áo sơ mi vừa vặn đem eo bóp rất nhỏ, tấm lưng thẳng gầy, càng lộ ra vóc dáng vai rộng eo hẹp, dáng người rất đẹp.

Thưởng thức cái đẹp là bản chất của con người, Tôn Thi Vũ buộc mình phải quay mặt đi, cứng rắn nói: "Hai ngày nay bận quá, cũng... Quên lấy rồi."

Thật ra là chưa mang đi giặt.


Hôm sau đi làm, Tôn Thi Vũ vẫn lo nghĩ về chuyện này, anh tránh mặt Phác Đáo Hiền cả ngày, nhưng cụ thể là sợ hắn nhắc đến chuyện áo quần hay sợ nhìn thấy người kia, bản thân Tôn Thi Vũ cũng không hiểu rõ.

Tan làm, anh vội vàng mang áo vest tới cửa hiệu, nhưng lại một lần nữa lạc đường.

Rõ ràng lần trước đã tìm ra, sao lúc này sống chết cũng tìm không thấy. Loay hoay nửa tiếng đồng hồ, thấy mặt trời sắp lặn, Tôn Thi Vũ thở dài, chậm rãi lấy điện thoại di động ra.

Nửa tiếng sau, Phác Đáo Hiền hạ cửa sổ xe, đối diện với người đứng ngoài cửa sổ, nhìn nhau không nói nên lời.

...





8.

Tôn Thi Vũ nhìn vẻ mặt thiếu đánh của người kia, muốn nói nhưng lại thôi, bưởng bỉnh quay mặt đi. Thích nhìn mặt ông đây phải không, muốn ngắm bao lâu, khuôn mặt của Tôn Thi Vũ siêu đẹp trai, ngắm thoải mái.

Phác Đáo Hiền không nói nhiều, đỗ xe, hai người một trước một sau đi ra ngoài, chưa được mấy bước liền rẽ vào con đường dọc theo bờ sông.

Thật kỳ lạ, tuyến đường đơn giản như vậy, vừa rồi sao anh lại không nhận ra.


Hoàng hôn cũng là lúc bên sông Hàn náo nhiệt nhất, hàng quán ăn vặt bày đồ ăn thơm nức, trẻ con chạy nhảy nô đùa, bên bờ sông có vài cặp tình nhân ngồi tâm tình, cả thành phố chìm trong ánh hoàng hôn lười biếng. Hai người bọn họ đi xuyên qua đó, trầm mặc đồng hành, không thảo luận công việc, không độc miệng cãi nhau, chỉ bình thản bước đi, dường như đã từng trải qua trăm ngàn lần, sánh vai trong gió.

Bước vào cửa, Tôn Thi Vũ nhìn thấy logo quen thuộc mới phát hiện, nơi này chính là cửa hiệu thủ công của đại sư mà anh đã hẹn từ năm trước đến bây giờ, thì ra cô chính là Lý Lam. Càng không nghĩ tới, Phác Đáo Hiền lại quen thuộc đến mức không cần đặt hẹn.

Có lẽ anh không khống chế được biểu cảm, vừa mới ngồi xuống, Phác Đáo Hiền tiến lại gần, thấp giọng hỏi anh có muốn đi cửa sau không, chen ngang may một bộ.

Tôn Thi Vũ cứng miệng, vẻ mặt chính trực cự tuyệt: "Không cần, tôi không chen hàng."

Phác Đáo Hiền sững sờ, nhìn chằm chằm anh, thở dài, không nói gì nữa.


Sau khi ra ngoài, hai người cùng nhau ăn tối, mấy ngày nay quan hệ của bọn họ đột nhiên tiến triển rất tốt, tuy rằng hắn là soái ca độc thân nhiều tiền, thay vì chủ động tán tỉnh mỹ nam mỹ nữ khác thì suốt ngày cứ lảng vảng trước mặt anh, luôn khiến cho anh hoài nghi Phác Đáo Hiền có mưu đồ làm loạn, nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy kết bạn như vậy cũng không tệ.





9.

Khi việc hợp tác gần đến đỉnh điểm, Phác Đáo Hiền dành nửa tháng ở cạnh Tôn Thi Vũ. Có hắn, tiến độ công việc dường như tăng gấp đôi, dự kiến sẽ hoàn thành trước tết Âm, Tôn Thi Vũ hăng hái mười phần, suýt nữa quên mất tiệc cưới đã đến gần.


Sáng thứ hai, Tôn Thi Vũ đi vào phòng họp, gặp Phác Đáo Hiền từ trong đi ra, nhìn thấy anh, hắn cúp điện thoại, thân mật khoác vai anh một cách khác thường.

Phác Đáo Hiền: "Đang định gọi cho anh, mau đến chung vui với bọn họ đi."

Tôn Thi Vũ không hiểu chuyện gì, cửa phòng họp trước mắt mở ra, Lý Thừa Dũng và Lý Nhuế Xán ngồi bên trong, không ngồi gần lắm, nhưng hương vị tình yêu vẫn ngập tràn trong không khí.

"Đến công ty gửi thiệp, Thi Vũ mặt mũi đủ lớn, Lý tổng tự mình tới mời."

Quan hệ gia tộc của bọn họ đan xen, một buổi tiệc cưới cũng bao hàm hàng vạn những nhân tình thế thái phức tạp, công ty anh đứng đầu ở thành phố này, vốn đã nằm trong danh sách mời tiệc, nhưng Phác Đáo Hiền nói không sai, đúng là vì quan hệ của anh, nên cậu ấy mới đích thân đến gửi thiệp mời.

Phác Đáo Hiền cảm tưởng bản thân là một món đồ dễ vỡ, sau khi ngồi xuống tự nhiên tựa sát vào Tôn Thi Vũ, cùng nhau cúi đầu nhìn phong bì thếp vàng.

Lý Nhuế Xán cười tít mắt, nhìn Phác Đáo Hiền, xấu xa hỏi: "Người nhà có đi cùng không?" Dường như bọn họ chưa gửi thiếp mời đến nhà họ Phác.

Không đợi Tôn Thi Vũ lên tiếng, Phác Đáo Hiền đưa tay đầu hàng: "Phải nghe 'lãnh đạo'." Hắn cười, hơi thở ấm nỏng phả vào tai Tôn Thi Vũ.

'Lãnh đạo' bị hắn vây trong lòng, vẫn là kiểu thân mật đến dọa người ấy, nhưng lại không vượt quá khuôn phép, một sai lầm bé nhỏ cũng không phạm phải, anh như rơi vào mớ bòng bong xúc cảm, trái tim Tôn Thi Vũ bị nâng lên thật cao, lơ lửng trên không trung.

Cả thế giới tìm không ra người thứ hai diễn xuất tốt hơn hắn, ngay cả Tôn Thi Vũ cũng hoảng hốt, mộng tưởng rằng mình thật sự được yêu thương, nhưng khi người quay đi, nguồn nhiệt bỗng biến mất, Phác Đáo Hiền thu tay lại, quay lại dáng vẻ trầm ổn lễ phép, duy trì khoảng cách an toàn rất chuẩn mực.

Cử chỉ hoàn mỹ, hắn chưa từng để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Nhưng đối với Tôn Thi Vũ, sự chu đáo này khiến cả người anh toát mồ hôi lạnh, lại giống như đang rơi vảo biển lửa, trôi nổi lênh đênh, làm thế nào cũng không thể chạm vào bờ. Thật kinh khủng!

Anh không phân biệt được Phác Đáo Hiền đưa cho anh thứ gì là thật, thứ gì là giả, không phân biệt được Phác Đáo Hiền cùng những người 'bạn' đi xe thể thao của hắn là quan hệ gì. Bộ dạng giả ý tình chân như vậy, khiến anh rất sợ.

Đối với người không thể nắm chặt trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể nảy sinh cảm tình mãnh liệt, Tôn Thi Vũ nhất định sẽ giải quyết dứt khoát. Nói về việc 'yêu', không ai có thể làm tốt hơn Tôn Thi Vũ, nhưng anh chưa học được cách 'bị yêu', chỉ cần người khác trao cho anh một chút tình cảm ấm áp, anh lập tức lui về phòng tuyến an toàn, căn bản là sợ bị bỏng.


Chiều hôm đó, anh gặp Phác Đáo Hiền, bình tĩnh ngả bài cùng hắn.

"Tôi sẽ giải thích với Tarzan, tiệc cưới tuần sau cậu không cần phải ở bên tôi nữa."

Hai giây sau, Phác Đáo Hiền rời mắt khỏi màn hình: "Ý anh là sao."

Tôn Thi Vũ bình tĩnh nói: "Lần trước... Và lần này, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã sẵn lòng giúp đỡ, nhưng hiện tại, không cần phải diễn xuất chân thực như vậy."

Phác Đáo Hiền nhìn anh, không nói gì, đột nhiên hỏi: "Không cần diễn nữa, lập tức không cần tôi sao."

Câu hỏi của hắn khiến Tôn Thi Vũ ngẩn người, tâm trí như ngừng lại, Phác Đáo Hiền lại cười, ngồi thẳng lên, nói: "Được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC