Chapter 6. Chạy ngay đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Đúng vậy. Chạy thôi!...."

Con robot 0P đang lại gần cô bé ấy. Không ai ra cứu cả. Lại một lần nữa, những mảng xúc tu màu đen trong dấu ấn từ cổ của em lại trào ra. Chúng nhanh chóng áp sát tới con 'quái vật to lớn' kia. Nhưng lần này chúng chẳng hề đâm thủng như cách em đã làm với tên bầy nhầy kia mà chúng chạy quanh người nó mấy vòng rồi siết chặt lại khiến cho con robot nhìn như con tằm bị cuốn vô cái vỏ. Không thể nhúc nhích mà còn bị mất tầm nhìn vì những sợi đen cuốn từ trên xuống dưới nó. Những xúc tu ấy nhọn dần ra thành gai, đâm thủng các thiết bị như camera và lõi hoạt động của nó. Con robot ngã xuống.

.

 HẾT GIỜ!

..

..

..

Em vừa làm cái gì thế này, đôi chân đáng ra phải chạy sao lại đứng yên ra đấy vậy hả. Không được rồi, em chưa hề tiêu diệt được con robot điểm nào cả. Con robot 0P ngã xuống trước mắt bao nhiêu người, ai cũng ngỡ ngàng khi người bị họ chê bai lại tiêu diệt được nó. Mọi người im lặng.

Đôi chân em không tự chủ được lùi về đằng sau vài bước rồi ngã xuống. Em mệt rồi.

--------------------------

Em được mọi người đưa vào phòng y tế. Khi "Anh hùng trẻ trung" đang định chữa trị cho em bằng cách hôn vào má thì em nhanh chóng từ chối. Thật may khi em vãn còn đủ sức để bước xuống giường và ra khỏi đấy. Thật may khi em đã không nhận sự cứu giúp của lũ anh hùng...Về đến nhà, em mới nhẹ nhõm ngã xuống. Cũng chỉ có nơi đây mới khiến em cảm giác an toàn, được buông thả... Kurogiri và Shigaraki đang ngồi ở nhà ngóng em về, vừa thấy em ngất. Cánh cổng dịch chuyển nhanh chóng đến đỡ em vào phòng nghỉ ngơi. Còn Shigaraki thì ngồi chăm sóc em tới lúc em tỉnh dậy.

-----------------

- Cháu đã làm vậy và thật mất thời gian để đi tiêu diệt lũ robot khác....Cháu xin lỗi! Xin lỗi mọi người. - Em tỉnh dậy thấy All For One ngồi trước giường liền không biết cảm giác đau là gì mà chỉ lo xin lỗi. Thật sự, em đang rất hối hận khi đánh mất hi vọng của mọi người.

- Khỏe rồi thì ăn cháo nhé? thật ra lỗi tại ta, khi truyền một Quirk nào đó đến người khác thì phải mấy năm sau người ta mới có thể hoàn toàn thích nghi với chúng. Nhưng ta đã quá hấp tấp nên đã lỡ để con vào mấy vụ này.

- Đúng đấy, em chẳng làm gì sai cả - Shigaraki tay cầm bát cháo đặt xuống bàn.

- Kể cả không cần người vào trường thì bọn tôi vẫn có rất nhiều cách khác- Kurogiri khoanh tay dựa vào tường chầm chậm nói.

Nghe được những lời nói này, trong em một cảm giác ấm áp. Cứ nghĩ đây là bữa cơm chan nước mắt hóa ra không phải.

---------------------------------------------

- Izuku...Izuku!- Shigaraki gọi tên em liên tục, đang ăn mà em cứ đờ người ra.

Em nhìn miếng xương con cá mà thấy tình cảnh giống mình quá, lo lắng về kết quả mà từ đầu xanh lơ sắp biến thể thành đầu xương con cá này rồi.

- À dạ! Em ăn ngay đây! Cơm ngon lắm ạ.- Em mau chóng húp hết bát canh rồi cười cười.

...

- Này Midoriya, em ổn chứ?- Đang luyện tập mà Kurogiri cứ thấy em lúc đấm thì đá mà lúc đá thì đấm nên cũng hoang mang.

-Ahaha. Em hơi choáng thôi, mình tập lại nào..

Em đã bị đơ mấy ngày nay rồi. Nếu tính điểm thì em đã tự qua bài thi viết. Còn điểm bài thực hành thì, bỏ đi, nghĩ gì cho nhọc. 

-------------

"Có kết quả rồi này"- Kurogiri đưa bức thư cho em.

Đã vài ngày trôi qua sau hôm ấy,  hôm nay chính là ngày phát kết quả thi cho thí sinh. Em chán nản chả muốn cầm nó, càng chẳng muốn xem. Ngồi trên chiếc ghế sofa ăn bắp rang bơ, Tay vắt nhẹ lên trán.

"Thôi anh xem đi"- Ủ rũ người nằm trườn trên sofa, em chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. All For One, Shigaraki và cánh cổng dịch chuyển tò mò mở thư ra xem. Cả ba người họ bất ngờ rồi chạy đến sofa lay em dậy.

"Izuku, Izuku dậy đi, em đậu rồi này!" - Tất thảy bọn họ vui mừng báo tin.

"Có thật là em không ăn được con robot nào không vậy?"

Em nghe được vậy thì bất ngờ bật dậy ngay, mang cái chip điều khiển trong thư chạy nhanh vào phòng, đóng sầm cửa lại.

"Ồ, chào nhóc, còn nhớ ta chứ?"- Một giọng nói quen thuộc vang lên sau màn hình phản chiếu của cái chip. Em luôn nghe đi nghe lại nó vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ lúc nhỏ. Chẳng phải ai khác mà chính là Anh Hùng Số Một All Might.

"Chào chú"- Có lẽ em không thích nói chuyện với người này nên chỉ muốn mau chóng bấm dừng cuộc nói chuyện thôi. Nhưng vì quy tắc nên đành cắn răng nuốt lại vào bụng.

"Ta tìm cháu khá lâu đấy, cháu biết không, sau lần đụng độ với tên bầy nhầy kia thì ta rất ấn tượng với sự quả cảm của cháu"- Ồ, ông ta vẫn nhớ em à. 

"Cháu biết tại sao cháu đỗ mà trong khi cháu không có lấy điểm nào không?"

"Tại sao?"- Em hỏi ngược lại, sắc mặt vẫn chẳng hào hứng chờ đợi câu trả lời chút nào.

"Cháu nghĩ hiệp hội Anh Hùng sẽ đánh mất một thí sinh vì đã làm một việc đúng đắn sao? Nên hãy nhận lấy điểm giải cứu đi, Midoriya Izuku: 60 điểm!"- All Might múa may đủ kiểu nhằm nâng cao câu nói của ông ta.

"Bất ngờ thật, cảm ơn ông nhé!" - Em cười trừ, đôi mắt híp lại. Dù sao thì đối thủ cần lật đổ là ông ta, nếu ông ta để ý mình thì nhân cơ hội ít ra cũng nên tạo chút hảo cảm chứ nhỉ.

Đây là thành quả em xứng đáng đạt được sau những tháng ngày không ngừng rèn giũa. Vậy là đã thành công bước vào trang đầu trong hành trình trở thành Tội phạm của em. Nhất định một ngày nào đó, em sẽ khiến cho tất cả mọi người biết rằng, lũ anh hùng chỉ là đám rác rưởi.

"Anh hùng là lũ vô sỉ, chúng chỉ lập ra luật rồi bắt ta sống trong chiếc lồng sắt thép ấy,..."

-------------------------

Những cánh hoa anh đào còn vương lại cuối đông rơi xuống, gió nhẹ hiu hiu làm mái tóc xanh mềm mại khẽ rung chuyển. Đúng, em đang trên đường đi tới U.A. 

Khoa Anh Hùng- Hàng năm, cứ 300 người thì chưa đến 1 người có thể vào được, chỉ có 36 người thi đậu và chia ra làm 2 lớp. 

Mở cửa bước vào lớp không chút do dự. Bên trong đang nháo nhào tiếng của thanh niên nghiêm túc và người bạn cũ.

"Đừng để chân lên bàn! Làm vậy thật thiếu tôn trọng các đàn anh, đàn chị đã từng học ở trên!"- Anh chàng một tay chỉ trỏ mặt bàn, một tay đẩy gọng kính ra dáng oai nghiêm.

"Tao làm gì kệ tao! Không cần đến mày chỉ bảo đâu thằng bốn mắt!"- Giọng nói quen thuộc của Bakugou nói inh ỏi, loạn cả cái phòng. 

Đang cãi lộn như chó với mèo thì anh chàng bốn mắt quay qua nhìn thấy cậu, liền ngừng việc chửi nhau với tên sầu riêng. 

"À, chào cậu Midoriya, tôi phải khen ngợi cậu về bài kiểm tra tuần trước, tôi đã không hiểu bản chất của bài kiểm tra. Tôi đã mù quáng và đã hiểu nhầm cậu, thật sự xin lỗi"- Đưa bàn tay ra trước mặt, anh chàng ấy như vừa muốn xin lỗi, vừa muốn làm thân với em vậy.

"...Không phải "bản chất", đáng ra nó có là cái quái gì thì cậu cũng phải cứu, lần sau đừng làm vậy nữa"- Em nói, nhìn thẳng vào đôi mắt đang bối rối ấy rồi lại nhìn xuống bàn tay đang run rẩy kia. Nói thật ra thì em chẳng cần bạn cần bè gì đâu, nhưng nếu muốn tồn tại ở đây thì phải gây dựng mối quan hệ tốt. 

"Chào, tôi là Midoriya Izuku"- Đưa tay bắt lại với anh ta, em cảm thấy như bàn tay mình đang dần bị siết chặt, hồi sau thì từ từ giãn ra. Tên bốn mắt này có ý đồ gì đây.

"Deku..."- Một người nào đó đang nhìn chằm chằm em. Ở đây chắc chỉ có hắn mới biết em không hề có tính khó nhằn như vầy mà ngược lại, em từng rất thân thiện và vui vẻ. Nhíu mày nhìn tay của tên mọt sách kia nắm chặt lấy tay em, bên trong người hắn tức giận không thôi.

"May mà tìm được cậu, nhớ tớ chứ, tớ là Ochaco Uraraka, cảm ơn cậu vì hôm ấy đã cứu tớ." - Cô gái tóc nâu hôm trước tiến đến hỏi, đưa tay chào.

"Không có gì, chỉ là 'nếu bị ngã trước bài kiểm tra thì sẽ không may cho lắm đâu nhỉ?'"- Em trả lời, vẻ mặt cũng chút chút thay đổi với người này.

"Cậu vẫn nhớ câu nói của tớ sao?" - Uraraka vui vẻ hỏi.

"Ừ, vậy nên tớ mới giúp cậu coi như trả lại lần trước, hòa nhé"- Em cười nhẹ, người bạn nữ này thật dễ thương quá đi.

----------------------

"NÓI! MÀY ĐÃ LÀM GÌ TRONG THỜI GIAN QUA? TẠI SAO BIẾN MẤT MÀ KHÔNG NÓI TAO? TẠI SAO MÀY LẠI CÓ ĐƯỢC THỨ SỨC MẠNH ĐẤY? TẠI SAO MÀY LẠI CÓ THỂ VÀO YUUEI?" - Bakugo nắm chặt lấy cổ áo em. Hắn đã bất ngờ khi em quay trở lại, nhưng em thay đổi quá nhiều, cứ như một người khác vậy. Sau cuộc nói chuyện ở lớp hắn nhanh chóng kéo em ra khu sân sau tra hỏi. Để hắn biết sự thật, và...cũng để hắn cảm thấy nhẹ nhõm trong lồng ngực hơn.

"...."

"HA, mày nghĩ mày có năng lực là khinh thường ông đây? CÓ GIỎI THÌ ĐẤU VỚI TAO MỘT TRẬN ĐI"- Thấy em im lặng, cơn giận trong hắn tăng thêm, trừng mắt nhìn em, cái người mà hắn đáng lẽ phải gọi là "ân nhân" trong vụ trước..

"Bỏ tay ra đi, tôi làm gì kệ tôi, chẳng liên quan gì đến cậu. Lí do tôi có năng lực này sao? Cậu biết để làm gì? Đối với cậu, tôi đã bao giờ là bạn đâu" - Em cười nhẹ, từng câu từng chữ em nói ra như muốn tát vào hắn một gáo nước lạnh.

"Hãy nhớ, tao chưa từng hét toáng lên kêu mày cứu vào vụ 'bùn lầy' hôm ấy, nên đừng mong tao sẽ cúi đầu cảm ơn" - Thấy em có chút khó chịu, hắn buông cổ áo em ra, không quên bào chữa cho bản thân về vụ mấy tháng trước.

"...."- Chỉnh lại cổ áo, em nhìn theo bóng lưng hắn hậm hực rời đi. Đúng vậy, đáng ra ngay từ khi bị bắt nạt, em nên ngừng ngay cái tình cảm chết tiệt này đi. Cũng chỉ vì ngày hôm ấy, một cậu nhóc năm tuổi lẽo đẽo sau lưng hắn vì thích hắn.

-----------------------

#MokaMoca


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net