Chương 4: Định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Mẫn Ly vén mấy lọn tóc rủ xuống ra sau tai, nhìn Tô Kim Huệ "Cậu thấy bộ này được chưa?"

Đi tới trước mặt Hạ Mẫn Ly, Tô Kim Huệ sáng mắt "Trời ơi, bộ váy này thật sự rất hợp với cậu" quả thật bộ váy màu xanh ngọc này rất tôn da của Tiểu Ly, làn da trắng hồng như đang tỏa sáng.

Hạ Mẫn Ly cười mỉm, rời tầm mắt vào người bên cạnh Phác Liệt Vũ, Thiệu tiên sinh?! Đừng nói với cô anh ta là phù rể đấy???

Phác Liệt Vũ nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt Hạ Mẫn Ly thì không khỏi cười thầm cho người anh em của mình, anh ta đứng dậy "Đây là Thiệu Kha, anh ấy là đàn anh của anh - làm phù rể trong hôn lễ của bọn anh"

À... phù rể thật.

"Em mau đi thử lại váy đi" Phác Liệt Vũ xoa xoa đầu Tô Kim Huệ, sau đó anh ta cũng biết vào phòng bên cạnh thử vest của mình.

Từ lúc Hạ Mẫn Ly bước ra từ phòng thử đồ, Thiệu Kha chưa từng rời mắt khỏi cô, cô gái nhỏ này đúng là khắc tinh của anh mà.

"Hạ Mẫn Ly?" thấy cô đứng ngây người bên cạnh mình, anh thấy hơi buồn cười nhưng vẫn lịch sự lên tiếng gọi cô.

Hạ Mẫn Ly bây giờ mới phản ứng lại, quay sang nhìn anh "Thiệu tiên sinh, không ngờ lại có thể gặp anh trong tình huống này" không ngờ anh chính là phù rể...

"Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên với nhau, không biết Hạ tiểu thư có thấy vậy không?" anh nhìn cô ánh mắt lóe tia sáng, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau trong tình huống em chẳng thể ngờ tới.

Hạ Mẫn Ly đáp lại "Chắc đúng như lời Thiệu tiên sinh nói rồi" nào có chuyện trùng hợp như thế chứ, cô nghĩ sau khi kết thúc hôn lễ và đề tài nghiên cứu thì cũng không cần phải gặp Thiệu tiên sinh nữa đâu.

Tấm rèm được kéo ra, Hạ Mẫn Ly ngước mắt lên nhìn về Tô Kim Huệ, váy cưới đuôi cá ôm sát theo cơ thể tôn lên đường cong vô cùng tinh tế, đuôi váy được thiết kế dài tỏa ra càng thêm thướt tha, uyển chuyển.

Đúng lúc này, Phác Liệt Vũ đi tới từ phòng bên cạnh, bộ vest đen kèm theo cà vạt kết hợp với bộ váy Tô Kim Huệ đang mặc trên người, hai người họ nhìn thực sự là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Vẻ dịu dàng của Tô Kim Huệ khi đúng cạnh chồng cô ấy làm Hạ Mẫn Ly không khỏi cảm thán tình yêu, hồi trước Tô Kim Huệ sống theo chủ nghĩa nữ cường ai cũng biết, cô rất ít khi thấy vẻ yếu đuối của bạn mình.

Quản lí bước tới, phát ra lời khen "Phác tiên sinh và Phác phu nhân đúng là rất hợp đôi, chiếc váy này như sinh ra đã dành cho Phác phu nhân vậy"

Tô Kim Huệ không mấy để ý đến lời khen của quản lí, người buôn bán luôn dẻo miệng như vậy, cô nhìn sang Hạ Mẫn Ly coi như muốn xin cảm nghĩ.

"Cậu mặc bộ này đẹp lắm" Hạ Mẫn Ly giơ hiệu tán thành.

Cuối cùng, Tô Kim Huệ quyết định cùng với chồng lấy bộ váy đó, mấy hôm nữa cửa hàng sẽ chuyển cả váy cưới và váy phù dâu đến tận nhà.

Hạ Mẫn Ly và Tô Kim Huệ ra khỏi cửa hàng váy cưới chạy xe đến tiệm của Diệp Ly Khánh, bởi vì đang là giờ ăn trưa nên trong tiệm có thể không quá đông khách nên hai người đồng nhất đến đấy luôn.

Vốn tưởng rằng, tiệm đồ ngọt vào buổi trưa sẽ vắng khách, nhưng khi hai người các cô đến nhìn từ bên ngoài vào đã thấy gần hết bàn trống.

Bên trên cánh cửa ra vào là tên cửa tiệm "Shmily" với tông màu chủ đạo là tông ấm nên mang lại cảm giác thoải mái cho khách hàng ngay từ bên ngoài tiệm.

Vào trong tiệm, Hạ Mẫn Ly bị bất ngờ với ý tưởng thiết kế của cô bạn mình, kiến trúc phương Đông và phương Tây kết hợp với nhau không những không làm rối mắt mà lại thấy rất độc đáo, gây ấn tượng tốt.

Phong cách tối giản chỉ dùng màu trắng sữa và nâu vừa tối giản nhưng không kém phần hiện đại, bàn ghế và quầy trưng bày đều sử dụng gỗ thô mộc, kết hợp với đèn chùm cổ điển, mấy bức tranh sơn dầu được treo trên tường tạo nên sự tao nhã, có chút hoài niệm về những chuyện xưa.

Hơn nữa, Diệp Ly Khánh trang trí thêm rất nhiều chậu cây phong cảnh xinh xắn, mỗi bàn đều cắm thêm một lọ hoa khô, khiến cho bầu không khí thoáng mát, dễ chịu.

Tô Kim Huệ kéo Hạ Mẫn Ly đến trước quầy trưng bày, nháy mắt với Diệp Ly Khánh "Nhìn Tiểu Ly bị tiệm của cậu làm đứng hình luôn này"

Hạ Mẫn Ly hiện vẻ thán phục trên mặt "Tiểu Khánh, tớ bái phục cậu, thật sự quá đẹp" cô nhìn vào tủ trưng bày, có rất nhiều loại bánh nổi tiếng, chẳng hạn như cheese cake, tiramisu, macaron, anh em bánh pie, tart, mousse, ... lại còn bày biện bắt mắt nữa, bánh souffle?

Chỉ tay vào chiếc bánh đó, Hạ Mẫn Ly hỏi "Tiểu Khánh, cậu tự tay làm chiếc bánh này à?" Đợt cô đi sang Pháp trao đổi sinh viên, cô có quen một người bạn truyền thống gia đình là nghề nướng bánh nói bánh souffle được coi là "sát thủ" trong nghề, đòi hỏi kĩ thuật cao từ các tay nướng bánh.

"Để làm được nó, tớ đã phải sang Pháp học hỏi suốt mấy tuần đó, nó chẳng dễ một chút nào" Diệp Ly Khánh nhớ lại quãng thời gian đầy vất vả nhưng cô học được một loại bánh nổi tiếng khiến cô rất tự hào.

Gọi đồ xong, ba người kéo nhau ngồi xuống, chờ đồ ăn đồ uống tới, ba người hàn huyên lại chuyện hồi sơ trung, hỏi thăm đến việc học hành của Hạ Mẫn Ly.

"Các cậu, tớ đến rồi đây" Phạm Minh Viễn và Đặng Doanh Trần đi vào cùng lúc, chắc hai người gặp nhau ở ngoài.

Đến quầy gọi đồ xong, Phạm Minh Viễn nhanh chóng ngồi xuống "Chuyện tớ sắp nói đây liên quan đến Diệp Ly Khánh"

Nghe thấy thế, Diệp Ly Khánh bắt đầu tò mò "Cậu nói đi, úp mở như thế làm gì"

"Hôm qua tớ đi gặp khách hàng ở quán café đường YY, tớ thấy bạn trai cậu ngồi cùng một cô gái cười nói thân mật lắm" Phạm Minh Viễn lấy điện thoại mở ảnh anh đã chụp được.

Diệp Ly Khánh nhăn mày "Sao có thể, anh ấy đang đi công tác ở thành phố B mà" nhận lấy điện thoại của Phạm Minh Viễn, Diệp Ly Khánh hoài nghi nhìn vào tấm hình, chính xác là Điền Trầm Lăng bạn trai của cô.

"Không được, tớ phải gọi điện hỏi anh ấy" Diệp Ly Khánh định lấy điện thoại ra gọi nhưng bị Hạ Mẫn Ly ngăn lại.

"Trước tiên cậu phải điều tra rõ ràng đã, có bằng chứng hắn ta sẽ không thể chối cãi được, chứ thể loại đàn ông này tớ cũng không muốn cậu dính dáng đến" Hạ Mẫn Ly liếc mắt qua người đàn ông trong hình, dáng người không tệ thế nên mới đi lừa được con gái nhà lành. Cô cũng chưa gặp bạn trai của Diệp Ly Khánh bao giờ.

Đặng Doanh Trần thân là một cảnh sát hình sự, người ngay thẳng "Tớ thấy cứ làm theo Mẫn Ly đi, nếu hắn ta thực sự bắt cá hai tay, bọn tớ sẽ xử hắn hộ cậu"

Sau khi nói chuyện với Diệp Ly Khánh xong, bởi vì có việc nên ba người kia đã về trước, Hạ Mẫn Ly đứng bên đường nghĩ gọi taxi, vốn dĩ định đi bộ vì nhà cô gần đây nhưng khá muộn rồi nên hơi nguy hiểm.

"Hạ Mẫn Ly" Một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô, cửa xe mở ra.

Hạ Mẫn Ly thoáng ngạc nhiên "Thiệu tiên sinh"

"Cô định đi đâu?"

"Tôi đang định bắt taxi về nhà" Hạ Mẫn Ly vén mấy sợi tóc bị gió thổi ra sau tai.

Thiệu Kha cười "Lên xe đi, tôi sẽ chở cô về"

"Không cần ....." phiền vậy đâu.

Chưa kịp nói hết câu, Hạ Mẫn Ly đã nghe thấy, giọng nói bất đắc dĩ của anh "Tôi tiện đường đi qua đó, cô không cần phải ngại"

Hạ Mẫn Ly đành mở cửa ghế phụ, ngồi vào "Vậy cảm ơn anh"

Ngay từ lần đầu tiên gặp Thiệu Kha, Hạ Mẫn Ly đã cảm thấy anh như một người quen cũ, cô tự hỏi rằng mình đã từng gặp anh bao giờ chưa nhưng cô không nhớ ra người đàn ông này là ai. 

Phải rất lâu về sau, khi đang nằm trong lòng ai đó cô mới nhớ tới những cảm xúc khó diễn giải ngày ấy, anh khiến cô tin rằng hai người thực sự yêu thương nhau thì dù có xa cách bao nhiêu cũng sẽ gặp lại và ở bên nhau. Anh chính là 'định mệnh' của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net