Chương 12. Bong Bóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bể bơi tại trường?

Gernis nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ bén mặt đến chỗ tập đó, không phải cậu không biết bơi, mà bởi nó chỉ là kỹ năng, không nhất thiết cần học để hành với cậu lắm, nhưng có lẽ hôm nay cậu nên tập lại cách thức lặn thôi.

Tình cờ đi ngang qua câu lạc bộ bơi lội, cậu tò mò sau ngần năm nó đã thay đổi như thế nào nên đã lén ló mặt vào xem thử. Có lẽ nhiều hơn năm ngoái, hồ bơi gần như chật kín, những bóng hình lặn xuống lại ngoi lên đầy hấp dẫn, nhảy từ trên cao xuống cũng không phải đặc biệt, nó thu hút cậu.

- ...

Tràn đầy những tiếng cười đùa khi từng hớp nước được tạt lên, có tức giận, có vui sướng khiến cậu phải ghen tị, nhưng sự ghen tị có thể giải quyết được gì chứ. Nhìn kĩ nào, trông họ hạnh phúc với đam mê chưa kìa, trong mắt cậu chính là cả một cầu vòng, là nên thơ cho con đường trẻ, xây dựng cùng quá khứ.

Nào ngờ nó nhanh chóng bị tạt nước làm cho vơi đi, và tiếp tục để lại một dải màu nhạt nhẽo.

Ví như ước mơ được bơi nhưng lại bỏ qua việc học mà thực hành để rồi cái mạng còn lủng lẳng giữa dây tóc vậy. Mà nghĩ thế, lại nhớ đến Ruslan đâm nhọt việc nhìn lén Gernis những lúc căng thẳng nhất, nghĩ thôi không dám thấu sâu cũng đã khiến lòng cậu sinh thêm ân oán. Đang lúc định rời đi, vừa quay đầu thì liền va phải một người.

- A...

- Gernis?

Là một cậu bạn nép trong lớp của Gernis, cũng không hay để ý đến cậu ấy lắm, giờ mới thấy bước đến đây.

- Ờm... cậu...

- Gernis, cậu cũng đến đây bơi à?

Bị hỏi đột ngột như vậy khiến cậu có chút lúng túng, vội xua tay giải thích ngang đường rồi nhanh chóng rời đi để lại cậu bạn tưởng chừng gặp đồng minh nhỉ, nhưng Gernis đây không rảnh cho những việc tay chân như thế.

Tiếng ting điện thoại reo lên, bước chân tiếp tục đi tiện tay cậu rút ra xem, vài ba loạt tin nhắn được gửi đến. Anatoly hôm nay có vẻ dám gửi tin nhắn cả trong trường đây mà. Gernis khẽ bật cười, nhấp vào xem:

/Em giải lao chưa?/

/Em đang ở đâu thế?

Anh tới được không?/

Cách vài giây lại được gửi đến một tin, cái quan tâm này không biết từ khi nào phải khiến cậu lại cảm thấy ấm áp, nhanh chóng nhắn lại:

/Anh không cần lo, em không lạc đâu/ Sau đó cất máy vào túi ngay. Có lẽ nên mua một cốc trà mang vào giảng đường dở tạm mới được.

Nhưng nào vô tình, điện thoại vừa lọt túi, bên vai liền va vào một người mà loạng choạng, Gernis chút hoảng mà quay sang định xin lỗi thì người đó lại thô lỗ, trừng mắt nhìn cậu, không khỏi chán ghét.

- Mắt mày có vấn đề à?

- ...Tôi...

Gã thân thể to lớn, da ngăm, gần gấp đôi cậu, giọng nói chút khàn và biểu cảm chẳng mấy gì gọi là thân thiện. Ngay cả cậu, người không ít lần va chạm với những mặt như này còn phải dè chừng, bước chân lùi đi trong dòng người tấp ngược, người cúi nhẹ thầm lời xin lỗi, nhưng gã vốn đâu để yên. Hất cả cuốn sách trong tay cậu ra, rơi giữa đường.

Tròn mắt sợ hãi, toang chân chạy đi nhưng bị gã nhanh kéo cổ áo vứt người dán lên tường tủ, lần lượt các cửa tủ chưa khóa mở toang rơi vả, ai nấy cũng đều lui chân còn hai người trong giữa.

- Vô lễ! Mày nghĩ mày là thằng nào?

Không kịp để cậu đứng dậy, gã túm lấy cổ cậu nhấc lên, cận cảnh hoảng loạn khiến vài người tá hỏa liền chạy đi.

- Chuyện lớn rồi!

- Nhanh đi báo lên trên ngay đi!

Dòng người ồn ào, mà mấy ai để vào mắt mạng sống của cậu. Tầm nhìn Gernis dần nhòe đi, đôi tay siết lấy bàn tay to lớn của gã muốn thả lỏng nhưng vô vọng, một hành động như khiêu khích gã giết chết cậu nhanh hơn. Sự đau đớn truyền lên vùng họng, hơi thở suy kiệt, khóe mắt ẩn tầng nước. Cảm giác ê se tràn tới, người đỗ dần sâu xuống, ánh sáng mờ đi, cậu không còn biết mình đã ngà đi hay còn tỉnh nữa.

- ...

Bong bóng?

Trước mắt cậu, nó mờ mờ ảo ảo đến huyền diệu, bồng bềnh và tưởng chừng chạm vào sẽ vỡ ngay, chẳng bao giờ lại có thể dễ dàng như vậy.

.

.

.

.

.

Đôi mắt lục thạch của Gernis vậy mà trong lên, bị thứ trước mắt làm cho phản quang, vài tia sáng trong ngươi rực lên, một cảm giác như có ai đó đang trơ hững buông cậu ra để cậu phải chìm sâu vậy, nhưng vì nó lại khiến cậu không tài nào còn cảm giác như bản thân đang chìm dần vậy, quả thật những thứ hư ảo luôn khiến con người ta phải quên đi hiện thực.

Tôi chưa từng nghĩ mình có thể sống đến cái tuổi này, tưởng rằng mình đã phải khuất mày khuất mặt trên nơi tồi tàn của Vater. Tôi đã nói với Vater rằng tôi có thể làm được, tôi ổn và tôi sẽ luôn mỉm cười để đương đầu với nó.

Nhưng như nào, ông đã nhìn tôi với vẻ mặt khó tả, không biết có nên miêu tả bằng từ "thờ ơ" không. Không vui, buồn, lo, lặng đứng dậy và rời đi khi tôi nói "Mình ổn" vì bị ngã xe đạp, là lúc quay lưng mỗi lần tôi làm việc chưa tốt, hoặc bỏ tôi lại một mình giữa bốn bức tường, kiểm điểm rồi lại im lặng. Mọi thứ đều là "Không một lời khiển trách, cổ vũ, động viên", ông thật sự để tôi hoàn toàn tự sinh.

Tôi không biết ngày nhỏ, khi mình sinh ra có phải Vater đã vậy rồi không? Hoặc vì lời nói đó mà dần dần xa cách tôi, một lần rời, ngàn bước đi.

Mà tồn tại ngoài học, tôi không nghĩ mình còn sống nữa, tồn tại liệu có đồng nghĩa với "sống"? Tôi xin một câu trả lời, thế mà nỡ lòng nào...

Ánh sáng mờ dần, bong bóng cứ thế nổi lên và cơ thể cậu lại nặng trĩu ngã dần, mí mắt nhắm chậm lại, long lên, rồi...

"GERNIS, TỈNH DẬY NGAY!"

.

.

.

.

.

.

Gernis chợt choàng tỉnh, nhịp tim hấp hối, mồ hôi chảy đầm đìa sau cơn mê. Đồng tử thắt chặt, con ngươi mở to nhìn tầng trần trắng phía trên, trong vô thức siết lấy tấm ga giường.

- Gernis!- Vội vội vàng vàng đến cạnh cậu, Engelbertha không khỏi lo lắng- Làm gì mà dại dột thế hả!?

- H... Hả?...

- Ôi trời em ạ... Mày làm chị biết tắt thở nói thế nào với Vater không! Mày muốn theo ông ta lắm hay gì!

Nhìn người chị la toáng lo lắng cho mình khiến Gernis phải xúc động, mà không hiểu nên bày tỏ thế nào, một cảm giác như thể nó không cho phép cậu chấp nhận việc đó vậy.

- Chị Engel...

- C... Cậu?

Giọng nói lạ phát ra, sau lưng chị, buồn đến vô vị hiện rõ trên khuôn mặt anh. Cậu, từ sự ân ngại nhanh chóng thầu xuống một vẻ buồn bã, quay mặt đi ngay, rõ không muốn thấy anh. Phát giác ra điều bất thường, nhìn theo hướng mắt đằng sau khi nãy mà chau mày, Engelbertha không khỏi thắc mắc:

- Cậu là ai?

- A... ơ ừm...- Đối mặt với câu hỏi đầy tính chèn ép của chị, anh lúng túng không biết giải thích thế nào.

- Theo sau tôi à?- Đứng thẳng dậy, lướt mắt qua anh từ trên xuống dưới, thân hình này trông to lớn kì lạ với người Sinh học như chị, dù rằng không quá đặc biệt, chẳng qua ở một người mà còn mới là sinh viên thế này... chị thật không quen. Quan sát kĩ hơn vào biểu hiện liên tục nghía sang nhìn cậu giận dỗi càng làm chị phải đâm nghi hơn- Cậu thật sự quen em tôi?

- Tôi, không... tôi chỉ tiện đây thôi.

Bất lực thêm tuyệt vọng, Ruslan nào biết làm gì ngoài che kín, lui chân, nhở chẳng ngóng thấy ai chấp nhận anh chăng?

- ...

"Cho tôi cái gọi là lòng tự trọng"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net