Chương 3: Món quà sinh nhật của tôi từ Thái Hanh là cú đấm này sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nếm vị bánh kem, phần kem tuyết vừa chạm đầu lưỡi, toàn bộ khoang miệng trở nên khô khốc đón chờ vị ngọt man mát kia đến lấp đầy đến cuống họng, càng dấy lên nỗi niềm mong muốn được ăn thêm chút nữa.

Tạm đặt phần bánh kem xuống, tôi bèn bóc xé mở ra món quà của Chí Mẫn: một cuốn Album ảnh.

Album ảnh từ nhỏ đến lớn của Chí Mẫn tặng tôi, có nhiều tấm chụp thời ấu thơ, khi ấy trông mình thật ngây thơ, ngốc nghếch: Mồm dính nước cam nham nhở, chìa ra hai răng thỏ không khác gì tôi của ngày hôm nay. Rồi đến bức chụp quả đầu nấm (mẹ từng lấy bát úp lên đầu tôi), chân tay còn lấm lem bùn đất. Ấy vậy cũng đã qua ngày tháng tuổi thơ, giờ học làm người lớn, biết nghĩ - làm - có trách nhiệm, và sau này là chỗ dựa cho gia đình nhỏ đầm ấm, thời gian trôi qua quả thật không thể đùa được.

Bánh xoay thời gian vẫn chạy, giữa dòng người xô bồ, nếu như một tích tắc ta đứng khựng lại thì có chạy bao xa mãi vẫn thua kém người ta tới hơn chục trăm năm về sự hiểu biết. Thế nên, ta đành phải đuổi kịp theo lẽ luật tự nhiên ấy.

"Hầy Chính Quốc, nhớ cu cậu này không? Ngày xưa nó bám theo mày song mày phụ tâm tình người ta, khéo giờ người ta lấy chồng rồi!"

Nói xong, Chí Mẫn tỏ vẻ tiếc đứt ruột, thở ra hơi dài, hai mắt rưng rưng nhìn tôi, tay chỉ tên nhóc đứng cạnh khoác vai tôi hồi kỉ yếu cuối sơ trung.

Hắn ta sở hữu thân hình mập mạp, tính tình ôn hòa. Lẽ ra chỉ vậy thì bình thường rồi, cớ sao hắn còn từng tỏ tình với tôi. Hồi đấy còn thiếu kiến thức thực tế, chỉ coi đấy là câu giỡn đùa nói chơi của hắn nên tôi trêu lại tao cũng thế, ai ngờ rằng hắn được nước lấn tới: Hắn còn bám tôi dai như đỉa. Không nhớ rõ tên cúng cơm của hắn, chỉ rõ biệt danh hắn tên Thỏ Béo, ngoài ra sở hữu cặp răng thỏ giống tôi. Lâu rồi không gặp nên giờ nhớ lại cũng buồn cười, mặt tôi có "khả ái" như cậu ta từng bảo sao?

Sau khi ôn lại chuyện cũ cùng Chí Mẫn và hai tân đồng hữu mới quen, kim đồng hồ chỉ đúng một giờ, chúng tôi đã "lăn giường" ngủ no nê rồi.

Không biết trong mơ tôi mộng thấy gì, chỉ thấy thân thể đang co ro được tấm mền phủ lên, thêm hơi ấm, tôi rụt đầu lại, giống như con rùa rụt cổ vào mai nó.

Dường như ông Bụt thấy tôi vừa đáng thương đáng cười nên lọt vào tai tôi chuỗi âm thanh cười khúc khích, nhưng ngay sau đó liền bị không khí nuốt chửng lại, không gian bỗng im ắng đến lạ thường.

Và khi bên tai vọng lên một tràng tiếng động náo nhiệt vừa hay sáng hôm sau, ông mặt trời đã lấp ló sau áng mây xanh ngoài cửa chiếu những tia nắng sớm.

"Bo-đì Tiểu Quốc cũng không tệ nha!"

Chí Khởi vừa nói vừa ngáp ngủ, tôi vừa vươn vai tỉnh dậy thì thấy ba cặp mắt đăm đăm hướng về phần bụng tôi bị lộ ra, còn tấm mền rơi xuống che vừa đủ thân dưới.

Thái Hanh mắt cười.

"Chính Quốc thật lừa người! Mặt trẻ con như vậy nên tôi không ngờ được thân hình đô con của cậu, chẳng phải đây là ví dụ cho truyền thuyết mặt-học-sinh-thân-hình-phụ-huynh hay sao?"

Nói xong y cầm lấy chai nước khoáng bên tủ rồi uống, trong nháy mắt tôi những tưởng bắt gặp tia mắt của ai đó lia sang chiếc mền ngay dưới tôi. Vờ như không có gì, tôi hỏi Thái Hanh rằng chiều nay có đi dự án TK2 không, y lắc đầu bảo nhà có công việc, chưa sắp xếp được nên buổi nay xin nghỉ.

Lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh, Thái Hanh trưng vẻ mặt "Ugh" xoa bụng tôi bảo cậu định cưa em nào đây mà điện nước đầy đủ như này. Tôi trêu lại - sờ bụng của y, đùa rằng anh Kim uổng cho vóc dáng to cao quá, chẳng có lấy một thớ cơ nào hắc hắc.

Hôm nay dự án hoàn thành tốt đẹp, mặt ai cũng hớn hở vui mừng, một cỗ nhiệt hào hùng diễn ra ở chỗ chúng tôi khiến mọi người ngồi xung quanh còn thỉnh thoảng ngó xem sao náo nhiệt thế.

Lúc cuối giờ ra về, hai chị em Lâm Ánh, Lâm Thi đứng gần nhau, nếu ai chỉ nói chuyện xã giao với họ vài lần, dĩ nhiên sẽ không nhận ra ai là Lâm Ánh, ai là Lâm Thi. Họ thầm thì nói gì đó rồi chị Lâm Thi mặt không đổi sắc gọi tôi vào.

Luồng không khí tĩnh lặng khiến tôi ngứa ngáy tâm tình không quen, đầu cứ cúi xuống sợ rằng mình đang bị hàng trăm ánh mắt ghen tỵ sắc hơn dao chĩa tới mình khi tôi đứng đối diện với chị em kia. Lâm Thi duyên dáng cười tươi:

"Chính Quốc, tiền bối muốn nhờ cậu chút việc, cũng không có gì khó khăn cho lắm. Có thể hay không sau khi sự kiện chào đón đoàn đại biểu từ thành phố A hôm nay kết thúc, cậu đưa Lâm Ánh về tại đây hộ chị?"

Bỗng nhiên tôi muốn khước từ lời đề xuất này song dù sao tối nay không có bận, nên tôi cũng gật đầu đồng ý. Hơn nữa tôi Chính Quốc đây đấng nam nhi đại trượng phu, để phiền lòng chị em phụ nữ, nhất là Lâm Thi ắt hẳn sẽ không nên. Từ trường về đây là quãng đường không nhỏ, thời gian hao tốn tới hai mươi phút, vì vậy có lẽ tôi phải về muộn hơn giờ dự kiến.

Bất chợt tôi bèn nghĩ tới viễn cảnh Thái Hanh tròn sáu giờ tối đợi tôi mòn cả chân, vả lại đợi hai người kia thì tận hơn tiếng, sao tôi nỡ làm vậy với y được.

Thậm chí tuy chúng tôi có thể dễ tha thứ cho đối phương, tuy nhiên, sự tăng dần của ác cảm sẽ không thể tránh khỏi.

Mọi người vốn về hết, chỉ còn tôi đang nhâm nhi tách espresso latte ở lại cuối cùng.

Tôi vẫn là thích nán lại ở đây lâu hơn chút nữa, Bắc Kinh đang lạnh dần, tôi không muốn bản thân đi chết cóng ở ngoài đường khi trên người khoác tạm chiếc áo gió siêu mỏng.

Tôi bấm số gọi đến Thái Hanh:

"Thái Hanh này, tôi có việc vào tối. E là về muộn hơn mọi người nên cậu cầm chìa khóa nhé. Với cả sợ rằng còn không gặp cậu nên tôi để ở phòng bác bảo vệ nhé."

Điều kì lạ là nhà trường cho phép mỗi phòng chúng tôi chỉ có hai chìa khóa (hôm qua Thái Hanh có lẽ mượn chìa khóa dự phòng của các bác bảo an), và Tuấn Hạo cầm một chìa cuối cùng, còn Chí Khởi năm đầu bị dè chừng luật lệ hơn nên hay về muộn.

Mà khung giờ năm hai với năm ba khác nhau, công việc làm thêm của Tuấn Hạo có lúc bị bù giờ. Vì vậy chìa khoá để tôi và Tuấn Hạo cầm chủ là ổn rồi.

"Tôi có thể mượn bác bảo vệ nữa mà..."

Thái Hanh kéo dài hơi, sau đó còn ho khù khụ tiếng lớn, dường như y bị sặc.

May rằng y hiểu phần nào về sự lo lắng của tôi nên nói thêm vế sau nữa.

"Ừm... thế đi, để đỡ phiền hà tới người khác, tôi sẽ cầm chìa khóa".

Thấy mọi chuyện ổn thỏa, tôi gửi lời chào tạm biệt tới Thái Hanh, nhưng chưa kịp nói dứt câu thì y nhảy vô gián đoạn chèn thêm.

"Quốc, tôi hôm nay thất tình. Chị ấy có việc hôm nay nên tôi đã thử qua nhắn tin, cuối cùng người ta đã nhanh chóng từ chối tâm tư tình cảm tôi. Chị ấy bảo chị đang chờ người khác, khác chúng ta - là con gái. Tôi không nhớ mình đã làm gì sau đó, chỉ thấy má thật nóng hổi, đã thế mắt dính bụi nên tôi dụi mắt liên tục. Giờ thì xuất hiện mấy giọt trong suốt chảy ra từ khóe mi. Hay nói thẳng là, hiện tại tôi đang khóc ngay phòng WC đây, thật hèn nhát nhỉ?"

Thái Hanh đoán được tôi định kết thúc cuộc hội thoại này nên y liền nói không ngừng bằng chất giọng khàn khàn, giống như mắc kẹt thứ gì đó trong cuống họng, vương mắc nỗi niềm khắc hoải sâu trong lòng mà duy chỉ một cách để lấy nó ra, yêu cầu một liều thuốc giải, là chính tôi.

"Thái Hanh, nào bình tĩnh. Thất bại là mẹ thành công, cậu mặt nào cũng tốt, nàng sẽ sớm hối hận vì quyết định đương thời của mình. Nam hay nữ thì có sao, cậu còn có thể bẻ cong lại làm thẳng mà hắc hắc! Có gì thì tôi giúp đỡ, chúng ta là bạn phải không?"

Tôi cười xòa, để xóa tan không khí gò bó ép lại chính bản thân tại góc quán cà phê này. Nhớ tới lần từng tán được một gái lớp bên trải qua tận ba lần, chí tôi cũng lớn ghê.

"Ừm tôi mong mọi thứ sẽ tốt đẹp như vậy. Hôm nay còn bị lão gia bắt về nhà... họp gia đình. Khéo khi vừa lúc tôi về cùng giờ với cậu, hẹn nhau ở công viên Hàn Viên nhé. Đương nhiên trước đó tôi sẽ liên lạc với cậu, nhớ cầm máy theo"

Tạm biệt - Thái Hanh nói nhỏ dần rồi đầu bên kia báo đã kết thúc cuộc hội thoại, để tôi đơ người nhớ lại số lượng thông tin mình vừa nghe thấy. Loáng thoáng nghe thấy "Hàn Viên", tôi chột dạ đánh mắt sang biển chỉ đường, chẳng nhẽ chính là công viên nằm đối diện ngay quán cà phê này sao?

Chiều, trường tôi có đón đại đại biểu thành phố về nên công đoàn chỉ định riêng nhóm TK2 sẽ nắm giữ vai trò dẫn dắt chương trình. Thái Hanh trước trình giấy phép nghỉ lên, y bảo vì một số chuyện nên tạm thời không trong nhóm TK2 nữa, bao gồm nghỉ cả hoạt động chiều nay.

Việc đón các đại biểu diễn ra thành công, kéo dài hơn hai canh giờ đồng hồ. Mặc dù một chút cũng không hứng thú với sự kiện này nhưng tôi vẫn biểu mặt nghiêm túc đoan trang, đôi khi có tiếng thông báo tin nhắn mới cúi xuống bàn, còn đâu tầm mắt luôn hướng lên bục sân khấu. Thời gian quả thấm thoắt, đã đến lúc chúng tôi (được) đi về.

Đánh mắt sang phía trái cổng chính của trường, tôi phát hiện cô bé kia đã chờ được hơn nửa ngày.

"Anh Chính Quốc, em ở đây" - Lâm Ánh vẫy vẫy tay khi thấy tôi đang lái xe đến.

"Bình thường anh làm bên Pizza Hut?" - Tôi gật đầu, "Anh làm các ngày lẻ trong tuần, đưa hàng vào ca tối."

Sau đó, tôi với Lâm Ánh không nói gì, để cô ấy đứng dưới mái hiên rồi định đi xuống hầm xe. Điện thoại đổ chuông liên hồi, tôi đánh cược rằng Thái Hanh gọi cho tôi đây. Vì không muốn ăn bớt chút thời gian nào mà để y đợi, tôi vẫy tay chào Lâm Ánh:

"Thế em ở lại nhé, anh về trước."

Bỗng chốc cô ôm lấy đằng sau lưng tôi thầm nói "Cảm ơn anh". Cái ôm xã giao bình thường, nhưng nó là quá sốc với tôi.

Vừa "Alô" trả lời người bên kia một cái, tôi thoáng giật mình... giữa chốn thanh thiên bạch nhật, tôi được gái ôm!

Mặt đỏ au như muốn bốc hỏa, trước giờ Chính Quốc tôi chưa bao giờ quá phận như này với người khác giới, lấy lại ít nhiều sự bình tĩnh mà gỡ tay cô ấy ra, mặt vẫn khách khí giữ nét cười. Dẫu cho chí trai oai dũng đến bao nhiêu, song việc tiếp xúc thân mật, tôi vốn đâu thể coi nó như thường được. Mặt Lâm Ánh khoái chí, hình như người đáng ra nên thẹn thùng phải là cô ấy chứ? Giờ con gái thật mạnh mẽ, không kiêng nể phận nữ nhi mà trực tiếp thể hiện tình cảm, tôi cũng có chút lo lo cho chính bản thân...

Quay gót đi ra hướng công viên thì thấy Thái Hanh mặt đỏ bừng bừng, tay cầm chắc điện thoại kế bên tai, lưỡi vừa đá bên má trái một cái. Này, đừng bảo Thái Hanh thấy cảnh lúc nãy giữa tôi và Lâm Ánh rồi á? Đừng hiểu nhầm, Thái Hanh, tôi là vẫn chưa có người yêu, nên chưa phải khao cậu một tối tại Nhà hàng Ngũ Thành đâu nha! Thấy Thái Hanh nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, tôi còn mường tượng cảnh y trèo lên người tôi khen đểu Chính Quốc cậu quả giỏi thật. Nhưng thực tế thì chưa kịp nói chào cậu với y thì y chạy vội đến, nắm lấy bả vai tôi. Cả kinh, tôi thất thần kêu lên "Oái".

Truyền tới cảm giác nhức nhói từ trong xương của bả vai tôi, dễ có thể chúng đã nứt vỡ thành từng mảnh. Thái quái đản Hanh, cậu đang làm gì vậy?

"Chính Quốc, cậu có ý gì với Lâm Thi?"

Chưa kịp giải thích gì thì Thái Hanh nện xuống một đòn sang hốc má phải, theo đà tôi ngã nhào xuống nền đất lạnh thấu xương. Thái Hanh không những hạ người xuống mà đè bẹp lên tôi. Mặt y đỏ gay gắt, phả ra hơi bia vào mặt, thật khó chịu!

Món quà sinh nhật của tôi từ Thái Hanh là cú đấm này sao?

TBC

A/N: Ai có gì thắc mắc hỏi nha ^o^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net