Chương 4: Cậu tốt như vậy sao tôi nỡ có ý định xấu với cậu được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh, cậu rất quá đáng, tôi đây cũng không kiêng nể liền cho cậu bài học. 

"Này, Thái Hanh cậu lên cơn mẹ gì vậy ?"

Tôi sinh nộ khí, tay nắm chặt cổ áo Thái Hanh. Tay trái giữ cổ áo, tay phải liền vòng ra sau bẻ cổ tay y.

Sở dĩ mang đai đen Taekwondo, dễ dàng khóa tay Thái Hanh trong chớp mắt. Thái Hanh thở dốc, vành mắt y đỏ rực hướng về phía tôi.

"Mẹ nó Chính Quốc chứ. Cậu đoán ra tôi thích ai rồi phải không? Tôi giãi bày tâm sự với cậu, để giờ cậu đi khiêu khích tôi. Cái gì mà có việc, việc gì khi ôm chị ấy ngay giữa chốn công cộng--"

Thái Hanh từng lời một công kích tôi. Song tiếc rằng, càng nói ra bao nhiêu càng chứng tỏ Thái Hanh y là kẻ khờ ngông cuồng, đi phô trương sự ngốc nghếch của mình ở nơi thanh thiên bạch nhật. 

"Lâm Thi? Đây là Lâm Ánh, là em gái của chị ấy. Phắc! Tôi không biết cậu đang căng thẳng cái mẹ gì rồi giận cá chém thớt lên tôi. Thái Hanh, lăn ra, xách mông đứng lên"

 Tôi thở ra từng tiếng nặng nề sau một tràng gân cổ thét mắng với Thái Hanh, vô tình thu hút người bên đường đi lại đứng xem. 

Qua cách nói chuyện và biểu tình trên mặt, hẳn là rượu bia đã chuốc say Thái Hanh nên y mới phát ngốc giở trò.

Nhưng qua những gì vừa nghe, Thái Hanh y thích chị Lâm Thi?

Thật sự?

Quả rằng chị ấy có mị lực thu hút mọi người, đến tôi cũng không kiểm soát được sự say mê cái đẹp của bản thân. Hễ khi đứng cạnh chị, tay chân lại quắn quéo hết cả lại, trông ngốc nghếch vô cùng. 

Một Thái Hanh lành tính có thể nảy sinh nộ khí với người khác, một Thái Hanh ôn hòa có thể dùng vũ lực lên người khác,... tất cả chỉ vì Lâm Thi. So với tôi, Thái Hanh với chị ấy trọn vẹn chữ tình hơn, vì tình yêu và ghen tuông vô cớ mà sự nhã nhặn vốn có đi đến bờ vực sụp đổ, trở thành một Thái Hanh xa lạ chưa từng biết đến. 

"Hả" - Thái Hanh đơ mặt, mắt vô vọng nhìn tôi. Thẳng một đường tay miết từ bả vai tôi rồi buông thõng xuống như bị gãy, đầu dần ngả xuống hõm vai người trước mặt. 

Tên ngốc Thái Hanh này: Mới phút trước là hiện thân của con thú hoang xổng chuồng, sau đó không lâu thì con thú dữ ấy đã được thuần phục, ngã ngũ trước chủ nhân của nó.

Khi sợi tóc mai cọ cọ bên cổ tôi truyền tới cảm giác khó chịu, tôi bèn né đầu nghiêng sang trái. Tay bắt lấy tay nam nhân đối diện mình, tôi kéo Thái Hanh lên. Đến giai đoạn hai của việc dùng thức uống nồng độ cồn cao là hôn mê bất tỉnh, có lẽ Thái Hanh uống quá nhiều rồi.

Thái Hanh y bảo hôm nay họp gia đình, chắc hẳn có chuyện gì mới để y ra nông nỗi như này chứ.

Lâm Ánh nhìn thấy viễn cảnh cũng không khỏi hoảng sợ. Cảnh còn người mất, cô đã chạy vội đi báo bảo an đến.

Tránh phiền phức tới các chú cảnh sát thuộc địa bàn phường, tôi cùng Thái Hanh nhanh chóng tẩu thoát. Tôi cầm tay Thái Hanh lên khoác bên vai, mặt đối diện với người đang phì phò thở gấp, hơi bia nồng nặc xộc thẳng lên mũi. Tôi nhăn mặt chun mũi quay hướng khác. Ít ra còn là bia  thôi thì chịu khó quay mặt sang một bên, chứ nếu là rượu e là tôi đã bỏ của chạy lấy người, mặc Thái Hanh sống chết ra sao ở đây. 

"Xin lỗi"  - Thái Hanh lầm bầm từng tiếng một suốt dọc đường đi về. Mặt y nóng hổi, sờ tay lên trán đầm đìa nhễ nhại mồ hôi để kiểm tra thân nhiệt của y, xem ra trúng gió cảm lạnh rồi. 

"Đồ ngốc này, hại tôi có vết xước bên má. Cậu có thể theo đuổi mỹ nữ với khuôn mặt bảnh trai lành lặn kia, thế còn tôi thì sao?"

Dĩ nhiên tôi không nói ra câu này, Thái Hanh giờ nửa mê nửa tỉnh, nhỡ đâu bâng quơ một câu như thế khác nào thêm dầu vào lửa, nên là chắc chắn không nên nói ra rồi. 

Đồ uống có cồn tôi cực kì ác cảm, chính nó đã gián tiếp hại tôi cả đời không bao giờ gặp lại người cha của mình khi vừa lên tám. Bao gồm đối tượng vừa bị bia rượu ngấm vào máu đến nỗi không phân biệt trái phải phép tắc, tỉ như Thái Hanh ban nãy.

"Chính Quốc cậu như vậy liền tha thứ cho tôi? Không cần lời giải thích nào từ tôi?"

Tên Thái Hanh này, đang mê sảng y lại nói nhăng cuội gì đây?

"Thế cậu muốn tôi xử cậu bầm mặt mới thỏa đáng? Làm vậy khác nào triệt để hi vọng nói lời thích với chị Lâm Thi? Tôi nào ác thế. Dù tôi cũng thích chị ấy nhưng vẫn còn tình người, đâu thể đi tìm cách hại đời người khác"

Tôi đanh mặt, mong cái chân bị thương lúc nãy không liên can đến việc lái xe an toàn về kí túc xá. Thái Hanh đè lên người tôi thế, từng khớp xương chỗ nào cũng âm ỉ nhói đau, may rằng xương chậu không có gì nguy hiểm sau khi đột ngột an tọa dưới nền đường. Sau đó Thái Hanh không nói gì nữa, thoáng thấy nét mệt mỏi rã rời từ y.

***

"Hai đứa tưởng về khác giờ nhau, sao lại đi cùng thế này?"

Tuấn Hạo đang ngồi say mê cuốn truyện tiểu thuyết, đánh mắt sang chúng tôi vừa đặt chân vào phòng. Chí Khởi sấy tóc đi ra, mắt ánh tia tò mò hướng về phía chúng tôi.

"Nhiều chuyện lắm tiền bối, em nghĩ mình cần nghỉ ngơi đã"

Tôi vu vơ nói thế để cho đàn anh đỡ đi lo lắng dư thừa mà truy hỏi gì thêm. Nếu không, lại thành hù dọa mọi người một phen, vừa ở chung với nhau một ngày đã xảy ra xích mích cùng vũ lực? 

Đêm kéo xuống.

Gió luồn qua khe cửa lách vào, tôi theo phản xạ kéo tấm mền lên.

Vẫn còn trằn trọc chuyện ban nãy, không tài nào tôi say giấc nổi.

Tay phải chống lên trán, tay trái buông thõng. Ngẫm ngược ngẫm xuôi, có quá nhiều chuyện trong ngày hôm nay chưa thể kiểm soát hết được. Khởi sinh mọi chuyện là từ hai chị em Lâm Ánh - Lâm Thi ra, gián tiếp lôi kéo theo Thái Hanh bùng phát cơn điên xích mích cùng tôi. Hiện tại tôi rất khó xử.

Bất chợt bên tai truyền tới âm thanh lạch cạch từ giường dưới, tôi quay đầu cúi người xuống xem: Thái Hanh người đổ mồ hôi nhiều, từ trạng thái hôn mê bất tỉnh đã sớm lấy lại nhận thức. 

Tay tôi mò xuống trán của Thái Hanh, sở dĩ định lau mặt rồi đắp chăn cho y thì cơn cảm lạnh sớm biến mất. Ấy mà đời người chẳng ai biết trước chữ "ngờ". 

Về sau nhất định phải tìm hiểu kĩ hơn về lĩnh vực y tế, chứ không lại thành hại người quen trong khoảnh khắc lầm lỡ của mình. Do màn đêm che kín nên không xác định rõ phương hướng, tôi dò ra chỗ nhô nhô lên đoán là mũi của Thái Hanh, bèn lùi tay lên trên một xíu, hẳn là vùng trán. Lần này nóng hơn lần trước, có lẽ y đang hạ nhiệt hoặc sốt nặng hơn.

Định rút tay về thì bỗng cỗ nhiệt nơi đâu giữ lại không cho lui, "Đừng" - Thái Hanh thở hắt ra, nắm lấy tay tôi như thế.

Tôi đoán y gặp ác mộng, trong những khi y cần sự trợ giúp, tôi hân hoan chào đón: Cứ thế tôi để y giữ lại đến khi mười ngón tay đan xen nhau nới lỏng dần ra.

Trở lại trạng thái bình thường, y trở mình lăn người về đằng trong, quên bẵng đi bàn tay y vừa nắm chặt không buông đang lơ lửng trước không trung. Mím môi chậc nhẹ một tiếng, thao tác khẽ khàng rời khỏi phòng, tay không quên cầm theo chai nước khoáng.

Ngụm lấy miếng nước, tôi ý thức được mình vẫn còn sống, còn yêu đời, còn một mực chấp niệm với ảo mộng xa vời. 

Đêm hôm như này, một mình ngắm sao trên trời ấy mà canh cánh nỗi lòng.

Người ta bảo khi về đêm, con người trở nên sầu não hơn. Giờ tôi đang phân vân gì đây, ngày hôm nay đã đủ mệt mỏi.

Khi Thái Hanh đánh tôi, tôi đã đáp trả lại bằng hành động tức thời. Nhưng tôi nghĩ khi đó lí trí mình đã không vững vàng. Hiện tại ăn năn phút giây sai lầm cũng đâu thể sửa đổi được quá khứ, biết được sự thật y với mình là tình địch, tôi thấy quãng đường giao du với y sẽ gian nan lắm đây.

Nói như nào nhỉ?

Tôi thừa nhận mình có rung động trước Lâm Thi, nhưng theo Thái Hanh nói, chị ấy là lesbian (1) sao?

(1): Đồng tính nữ.

Nhỡ đâu Lâm Thi nói thế để từ chối Thái Hanh đeo bám chị thì sao?

Lúc trước còn thấy chị ấy qua lại cùng anh khóa trên, tôi đành đặt dấu chấm hỏi cho tất cả suy nghĩ hiện giờ.

"Không ngủ được sao?"

Quay sang phía âm thanh vọng lên theo phản xạ, Thái Hanh từ lúc nào đã đi ra ban công phòng.

"Ừ hôm nay mệt quá."

Tặc lưỡi ngán ngẩm nói với Thái Hanh, mặt y giờ đã đỡ hơn trước, da dẻ hồng hào hơn.

"Hôm nay kích động mồm miệng hồ đồ với cậu. Xin lỗi cậu nhiều."

Lắc đầu tỏ ý không sao, đàn ông con trai với nhau thì mấy việc vượt ngoài tầm kiểm soát cũng không lạ gì.

"Theo cậu biết đấy, tôi bị Lâm Thi từ chối. Lúc chiều cũng muốn tránh gặp mặt chị ấy nên tôi cáo nghỉ, nghiễm nhiên lí do phải chính đáng thì tôi ghi gia đình đột ngột họp gấp. Quyết định năm nay ở kí túc xá quả đúng đắn, về nhà nghe tin cha mẹ li hôn sao tránh khỏi bất ngờ. Đâm ra căng thẳng cực độ, đi mua bia về uống, vốn trước giờ không quen uống nên mê man men say. Nhìn thấy người giống Lâm Thi ôm cậu trong khi chị ấy trả lời thẳng thắn thích con gái, tôi mang chút ngờ vực nghi hoặc cậu dám cưỡng gian chị. Tôi thành thật xin lỗi vì trạng thái hồ đồ ban nãy của mình, còn nghĩ xấu linh tinh rồi hành hung phát tiết lên cậu."

Mặc dù lời xin lỗi của Thái Hanh tôi sẽ tha thứ, nhưng đồng thời nó gợi cho tôi một kí ức đau buồn khác.

Khiến tôi có rủa ông tài xế cán xe bố tôi kia ngàn đời, cũng không thể đem người cha hiền hòa trở lại.

Vẫn câu "Xin lỗi" ấy, mọi chuyện đã qua, ta đành buộc chấp nhận nó là sự thật.

"Trước giờ tôi luôn sống dưới sự lo lắng hai bậc phu huynh kia đi đến bờ vực hôn nhân tan vỡ. Bởi lẽ nó có thể ùa đến bất cứ khi nào, bố tôi ông giữ quan chức không cao nhưng ổn định, sớm có tình nhân bên ngoài. Họ tranh nhau vì tôi, tôi theo bố: tuy ông không tốt nhưng hướng nghiệp được cho tôi."

Thái Hanh mi mắt khép lại, y đang kể lại từng chi tiết đau lòng ấy. Tôi theo dõi từng cử chỉ một hướng mắt nhìn y, Thái Hanh những lúc muộn phiền như này thật đáng thương.

"Cậu biết đấy, quãng thời gian sống dưới mái ấm gia đình tan vỡ, tôi không thể mạnh mẽ chống chọi hết tất cả được. Tôi cần một điểm tựa, sau này có chị Lâm Thi. Tôi quen chị trước cậu, khi học sơ trung thì quen được chị, lúc ấy mặt lấm lem nước mắt, tức khi tôi đang ở thế yếu, mong manh cần hơi ấm người lớn hơn. 

Năm lớp bảy, hay tin bố có tình nhân bên ngoài. Nó là đỉnh điểm cao trào những cuộc cãi vã của cha mẹ, tôi bèn khóc một trận sau trường. Lâm Thi tìm thấy một nhóc ngốc hai mắt đỏ hoe nhìn chị ấy, chị ra hỏi thăm và an ủi. Nhóc ấy là tôi, cậu bé đang sống nhờ nghị lực mang tên Lâm Thi. Bước tới giai đoạn dậy thì cuối lớp 10, tôi nghĩ mình có thích chị."

Thái Hanh nhếch mép, chẳng phải y đang thể hiện ở mặt nào y cũng hơn tôi khi cùng theo đuổi chị Lâm Thi hay sao?

"Đã ba năm trôi qua, tình cảm theo thời gian đương theo tăng dần. Tôi cũng không biết làm sao nữa, vô cùng gai mắt trước những tin đồn hẹn hò thất thiệt về chị. Trong đó có cậu đó Quốc, ban đầu tôi không ngờ, gu của cậu lại có thể giống tôi vậy."

Tôi đã nổi tiếng như vậy sao... ?

Về tin đồn hẹn hò thì có một đợt tôi đi khuân đồ cùng chị chuẩn bị diễu hành của đội.

Điều này vốn lẽ bình thường song (có lẽ) biểu tình trên mặt quá khích bị người qua đường dòm thấy, đồn thổi tung tin tôi cảm nắng chị.

Quả rằng tình cảm giữa Thái Hanh với Lâm Thi khó nói, đến nỗi y nhọc công đi tìm hiểu cả tình địch chính mình. 

"Vì vậy tôi đặc biệt theo dõi cậu nhiều hơn. Cậu không biết tôi cũng không phải bất thường, TK2 chia làm nhiều nhóm mà. Tuy mặt cậu hốc hác hơn so với lúc trước nhưng vẫn giữ nét xinh trai nha... Nếu cậu là con gái thì tôi sẽ thích cậu hắc hắc"

Nói xong, Thái Hanh vuốt nhẹ cằm tôi cái.

Nghiêng đầu né tránh, y thuận đà xoa đầu tôi, tôi đanh mặt biểu tình: "Cậu tránh xa tôi chút được không" thì y mới rút tay về kể tiếp.

"Song ông Trời thật có duyên, lão ta bén duyên xếp tôi cùng cậu chung phòng năm nay. Ngay khi đầu vào thấy cậu tôi cau mày, vờ lấy điện thoại gọi điện. Quả rằng không biết nên vui hay kinh ngạc khi cơ hội ngàn năm đoạt đến, tôi cùng tình địch chung phòng."

Thuyết âm mưu của Thái Hanh tài tình đến nỗi lông mao tôi dựng đứng lên, nếu thế y định làm gì tôi??

"Ầy Tiểu Quốc, tôi lại nhầm chủ đề rồi.

Cậu hiểu cảm giác bờ vai chống đỡ cho mình bao lâu sụp đổ không? Từ lúc chị Lâm Thi khước từ chân tâm tình cảm này, mọi thứ gần như sụp đổ hết. Khi nhận tin cha mẹ ly hôn, tôi rất muốn gào khóc to. Nếu năm sơ trung ấy, vẫn còn chị bên cạnh, tôi nghĩ mình sẽ ổn hơn. Nhưng từ hôm nay, tôi thấy việc làm bạn với chị quá đỗi khó khăn, chưa kể đòi hỏi chị bên cạnh làm điểm tựa."

Mặt Thái Hanh bỗng nóng lên, mũi y đỏ ửng, miệng thở hổn hển. Tôi nhào người qua vòng tay qua eo Thái Hanh, tay còn lại ôm cổ vỗ vỗ hai cái, như thể nói với y rằng: "Mọi thứ đã qua rồi, có tôi ở đây".

"A Quốc, cảm ơn cậu. Cậu tốt như vậy sao tôi lại nỡ có ý định xấu với cậu được. Muốn biết không, Quốc? Một ý định hoàn hảo để tôi chiếm lấy mỹ nữ dễ dàng hơn!"

Thái Hanh rời khỏi vòng tay, tôi bàng hoàng nhìn y.

Tên cáo già đội lốt cừu non này, rốt cuộc cậu có bao nhiêu ác ý nhắm tới tôi? Thái Hanh khúc khích cười gian, y đưa ngón trỏ chỉ chỉ tôi, tôi rút ngắn khoảng cách mình với y lại, ghé sát tai bên cửa miệng y.

"Đó là bẻ cong cậu!"

TBC

A/N: tình tiết có nhanh, các bạn đọc từ từ nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net