Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên cầu Trúc thành Issal

Đêm đến, thành Issal khoác lên mình chiếc áo dài lóng lánh trải đầy sao, bóng trăng tròn lọt lọng dưới mặt hồ, Tuấn Chung Quốc đứng dựa tay vào thành cầu, ngẩng đầu lên nhìn trời hít nhẹ luồng không khí mát mẻ buổi đêm. Trước đây Y cũng đã từng như vậy nhiều lần, những lúc mệt mỏi vì công việc hay áp lực cuộc sống, dòng sông Hàn chính là nơi một " Joen JungKook " đã từng giãi bày nỗi lòng. Càng nghĩ lại lại càng mông lung, Tuấn Chung Quốc Y bây giờ có chăng cũng chỉ là mượn không gian để hồi tưởng lại thời gian. ..Thật đẹp!

- " Thiếu gia, người tại đây cũng đã lâu, nên xuống dưới một chút thưởng thức phong cảnh ngày hội? ". La Viện nhẹ nhắc nhở.

Hắn - La Viện là một quân binh tinh nhuệ trong phủ Tướng quân, nay lại được đặc biệt đi theo bảo hộ sự an toàn cho thiếu gia Tuấn Chung Quốc. Một phần cũng là vì Tuấn Mẫn lo lắng cho nhi tử ngày hội có chút huyên náo, mặt khác do Xuân Hương Tiểu Tuyết đi theo hầu Tuấn phu nhân không ai cạnh Tuấn Chung Quốc, nên để hắn theo Y cũng là lẽ thường tình.


Cũng có thể là một nguyên do nào khác.

- " Ừm "

Tuấn Chung Quốc trở người, chân mân theo thành cầu đi nhẹ xuống phía dưới. Quả là một ngày hội lớn, xung quanh bốn bề đèn cầy đèn sáp treo thả lung linh, rực rỡ những đốm màu xanh vàng đỏ... Người người cười nói, từ người già đến trẻ nhỏ, từ nam nhân đến nữ nhân, còn có các cặp tình tứ nữa, họ đều mang trên mặt đầy những chiếc mặt nạ khác nhau với nhiều hình thức thú vị, Tuấn Chung Quốc trước khi ra ngoài cũng được Xuân Hương Tiểu Tuyết chuẩn bị cho một chiếc, bất quá Y thấy khá khôi hài nhưng vẫn phải mang cho đúng tục lệ ngày hội.
Nhìn sang hai bên đường trải dài đầy những quán ăn ngon, các quầy bán đèn, mặt nạ, bán vật trang trí... Tuấn Chung Quốc đưa mắt đảo quanh rồi dừng chân bên một quầy bán mặt nạ, tay mơ hồ quét qua hàng loạt những chiếc mặt nạ và cầm lên một cái ưng ý, Y thầm nghĩ:

( cái này không phải tốt hơn cái ban nãy Xuân Hương đưa cho sao? Bọn họ nữ nhi ấy vậy lại là bị giới hạn về độ thẩm mỹ mà )

Thích thú đưa chiếc mặt nạ lên ngắm, Tuấn Chung Quốc một tay cầm mặt nạ vừa chọn được, một tay vô thức đưa lên tính gỡ chiếc trên mặt xuống thì La Viện nhanh tay ngăn kịp:

- " Thiếu gia, đây là chốn hội, người đã đeo mặt vào rồi thì tuyệt không được tháo ra "

- " Ai lại ra cái quy định vớ vẩn như vậy? Thế hà cớ gì lại vẫn bày bán ra đây chứ ?"

- " Đó là dành cho những lữ khách du ngoạn thưởng hội mà chưa đeo mặt. Này là người đã có...."

Lời nói chưa hết câu thì lập tức bị bẻ gãy:

- " Ta biết rồi, biết rồi. Hừ, thật phiền phức, làm mất hứng vui của bổn thiếu gia "

Tuấn Chung Quốc cứ vậy mang vẻ mặt bực bội sau chiếc mặt nạ của mình đi thẳng. La Viện cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Phù! Hù chết hắn, may thiếu gia còn hiểu chút mà cân nhắc , không lỡ Y lại tự mình gỡ bỏ chiếc mặt nạ ấy xuống thì....hắn chỉ có đường đầu lìa khỏi cổ.

_______________

Trác Vi hôm nay diện cho mình bộ gấm hồng nhạt, đeo hài đính hoa sen tao nhã, môi mày khẽ dậm vài nét phấn son. Nàng tùy hứng ngồi lên kiệu cùng với hai nha hoàn và vài tên lính xuất cung, thẳng cửa thành Issal mà tiến vào.




- " Ai ya, xem xem ta đã gặp được ai nào? Tuấn thiếu gia hôm nay cũng có nhã hứng thưởng hội sao? "

Lời nói buông ra nửa phần giễu cợt, lại nửa phần lơ lãng.

Kể từ lần chạm mặt ở ngự hoa viên đến giờ, hai người cũng là lần đầu chạm mặt lại đi.

Tuấn Chung Quốc hẵng còn hờn chuyện vừa rồi, tâm tình chưa phục hồi, ngả giọng trả lời:

- " Ban đầu cũng có đấy, mà giờ hết rồi"

- " Lại là vì ta sao?". Quận chúa bé bỏng giương mắt cún nhìn Y.

- " Hahaha, chỉ là chút chuyện không vui, cũng không phải vì ngươi "

Nói rồi lại khẽ cúi đầu xuống một chút, bản tính trêu người lại bộc phát, qua lớp mặt nạ kia nhẹ thốt ra lời dụ hoặc:

- " Bất quá gặp Quận chúa đây, tâm tình có vẻ đã vui lên nhiều "

Tuấn Chung Quốc, hồ ly già lại sử dụng mỹ nam kế câu nhân lòng mỹ nữ. Chết tiệt! Trác Vi thế mà trong lòng như từng cuộn sóng trào, cái da mặt mỏng manh bất chợt bao phủ tầng ửng hồng.

Tuấn Chung Quốc đương nhiên ngắm rõ vẻ ngượng ngùng kia, lại cúi xuống gần hơn, tay bắt ngay cằm nàng nâng lên gương mặt thiếu nữ,giọng nói ra vẻ quan tâm:

- " Thật xinh đẹp a~.. Ngươi sao lại chưa có mặt phục? Nào, lại đây bổn thiếu gia dẫn ngươi đến, hảo hảo chọn cho Quận chúa một chiếc ưng ý"

Muốn tránh cũng không tránh được.

Nếu là trước đây, ắt hẳn Trác Vi sẽ lấy hành động vừa rồi của Tuấn Chung Quốc lên cáo Hoàng thượng. Nhưng.....nàng giờ biết làm sao đây? Da mặt nàng mỏng đến vậy, lại bị tên nam nhân của nam nhân nàng " từng " yêu mến gọt dũa cho lòng mềm ra như này, đành tùy mặc cho Tuấn Chung Quốc đưa đi. Hai nha hoàn cũng nhắm mắt mà đi theo, họ là muốn hiểu cũng không có đường để hiểu nổi nội tâm của Quận chúa như thế nào lại cư xử như vậy.

Mọi người lui tới quầy hàng vừa rồi, Tuấn Chung Quốc lựa đúng cái ban nãy mình yêu thích, tự tay đeo lên cho Trác Vi, miệng nhỏ lại vô tư buông ra ngàn lời khen ngợi...

Tất cả sự việc diễn ra, đều được thu vào tầm mắt của La Viện.





- " Đây...đây là? Quận chúa Trác Vi a..? "

Tuấn phu nhân vừa dạo quanh màn tiệc ca múa, đến tìm nhi tử lại bắt gặp thân ảnh quen thuộc, mà thân ảnh này đối nhi tử của bà vô cùng gần gũi. Họ không phải tiếng đồn không đội trời chung? Cư nhiên tại đây ý tứ thân mật như vậy?

- " Dạ..? Người là? ". Tại qua lớp mặt nạ nên Trác Vi không nhìn ra được khuôn mặt người đối diện, ngơ ngác nhìn đến ngây người.

Tuấn Chung Quốc lúc này mới quay sang, nghe giọng điệu có thể gọi là "quen thuộc" mà cười tươi, nắm tay người nọ ân cần hỏi han:

- " Mẫu thân, người vừa rồi đã đi đâu vậy? Chơi có vui chứ? Con cũng đang tính đi tìm người a "

Trác Vi lúc này mới " Ah " trong lòng, thì ra đại thẩm này là mẫu thân của Tuấn Chung Quốc - Tuấn phu nhân, liền vội lễ phép hành lễ:

- " Phu nhân đại lượng nhượng tội tiểu nữ không nhận ra người a ~"

- " Ha ..không sao không sao, hôm nay là hội phục (*), ta cũng còn chưa dám chắc nhận ra con, nhầm lẫn là chuyện không tránh khỏi "

* Hội phục: lễ hội hóa trang*


Tuấn phu nhân cười hiền hậu, tay đưa tới đỡ lấy Trác Vi dậy, ôn nhu nhìn nàng.

Thật tình thì Trác Vi vốn quen biết với Tuấn gia từ nhỏ, cũng là thân thiết được cả Tuấn phu nhân cùng Tuấn lão gia yêu quý. Cũng chỉ là vì cùng thích một người là thái tử ( sau đó lên ngôi đương kim Hoàng thượng ), mà tâm tình Trác Vi và Tuấn Chung Quốc luôn luôn ngược nhau. Tính tình Tuấn Chung Quốc từ nhỏ đã ương ngạnh quái đản, thân là nam nhi mà suốt ngày so đo với Quận chúa nàng, lớn lên lại lão luyện ngồi chễm chệ ngôi Hậu. Vì thế nên cứ thấy Tuấn Chung Quốc cùng Trác Vi một chỗ, mọi người đều hiểu ngay sau đó là một trận hỗn loạn.

Ấy vậy mà chả hiểu sao Tuấn Chung Quốc từ ngày xảy ra nạn lớn đến giờ..Lại hồ ly hút cả hồn nam nhân lẫn nữ nhân? Đến cả Trác Vi khắc tinh từ nhỏ xem chừng bây giờ cũng khó mà thoát được khỏi cái mê cung mê người này.

- " Nếu cảm thấy bất tiện đến vậy, hay chúng ta đến bên hồ sen kia, hảo nói chuyện hảo thưởng trà? "

Tuấn phu nhân gật gù lời nhi tử, lại quay qua hỏi chuyện Trác Vi bên cạnh:

- " Ý kiến hay đó! Trác Vi, con có muốn qua đó hay không? "

Hồi lâu thấy nàng vẫn ngập ngừng, Tuấn Chung Quốc có hay không không biết thương hoa tiếc ngọc, nắm thẳng cổ tay nàng kéo đi trước sự ngơ ngác của mọi người.

Xuân Hương Tiểu Tuyết theo sau phu nhân, bắt gặp Trác Vi Quận chúa vẻ mặt ngay lập tức xụ xuống, vừa rồi lại được màn nóng mặt với pha xử lý đến từ vị trí " Tuấn thiếu gia ", hai người họ trời tháng giêng cơ hồ toát mồ hôi lạnh, sửng sốt rồi lại đâm ra lo sợ, họ sợ nhỡ Hoàng thượng có phái người theo sau, nếu người biết tất thảy mọi chuyện, thiếu gia của họ phen này ắt một hai làm tri kỷ với cái giường....à nhầm, thiếu gia e là lành ít dữ nhiều a...



Một lần nữa, mọi người lại lướt qua, La Viện lại không nhanh không chậm đưa hết mọi việc thu gọn sâu vào trong đôi mắt của mình...
















Đời này kiếp này chỉ mong tìm kiếm được người nhìn ta như anh Kim nhìn bé thỏ Joen..

Huhuhu..uh...tức lòng con hủ mị rồi T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net