Vì vô tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16

Trời bắt đầu tối dần và Jeon Jungkook thì vẫn chưa thấy trở về. Suốt một buổi chiều Kim Taehyung chỉ ngồi im trong phòng tranh thủ làm việc, chẳng nhận được một cuộc gọi, cánh cửa cũng im lìm không động tĩnh.

Trả lời xong email cuối cùng, Taehyung đứng dậy vươn vai làm vài động tác thư giãn. Qua khung cửa kính, những tòa nhà chọc trời và con phố phía dưới đã bắt đầu lên đèn, hoàng hôn thì đã kết thúc khi nào hắn cũng không biết.

Điện thoại để trên tủ đầu giường suốt một buổi chiều vẫn không nhận được một cuộc gọi, hắn bất đắc dĩ thở dài. Những ngày gần đây không khi nào là bên cạnh hắn không có sự hiện diện của Jungkook, dù cho cậu chẳng nói gì, hoặc đôi khi sẽ líu lo mấy câu thả thính sáo rỗng, thì Taehyung cũng đã quen dần với điều đó. Một căn phòng im lặng và thỉnh thoảng chỉ có tiếng lách cách máy móc phát ra từ bàn phím, thật sự có chút trống rỗng.

Với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, hắn chậc lưỡi nhận ra nó đã tắt nguồn từ lâu. Taehyung thở dài cắm sạc vào, kiểm tra xem có cuộc gọi nhỡ nào hay không nhưng lại không có. Lướt tìm cái tên ở gần cuối danh bạ, chần chừ một chút rồi cũng gọi cho Jungkook một cuộc. Kết quả cậu lại chẳng thèm nghe máy.

Kim Taehyung chẳng biết nữa, sao hắn phải cuống lên vì lo lắng cho một người có thừa bản lĩnh tồn tại ở một nơi xa lạ thế này. Jeon Jungkook là ai, cậu cũng là một người đàn ông đã trưởng thành, cái gì cũng giỏi và thậm chí còn hơn cả hắn, cậu có thể xảy ra được chuyện gì. Jungkook cũng chỉ không nghe máy có một lần, chẳng việc gì mà lại phải suy diễn lung tung như vậy.

Nhưng nghĩ như thế rồi hắn vẫn gọi xe đi ra ngoài, gọi điện cho Kim Seokjin thì nhận được câu trả lời làm hắn chưng chửng.

"Jungkook à? Nó quay lại bệnh viện tìm em mà, sao vậy? Không lẽ nó đi đâu mà không nói?"

"Cậu ta quay lại bệnh viện làm gì? Em đi về từ đời nào rồi."

"Không không, là lúc anh mới ra khỏi phòng khám, có rủ nó đi nhậu nhưng mà nhớ ra có hẹn nên mới chở nó trở về bệnh viện. Nó bảo đi tìm em mà."

"À vậy em cúp máy đây."

"Ừ, đi tìm nó đi. Hình như anh thấy nó hơi buồn."

"..."

"Này dù sao hai đứa cũng đã kết hôn rồi, nên quan tâm nhau một chút. Không có tình thì cũng có nghĩa mà."

"Em biết rồi."

Kim Taehyung cúp máy, ngồi trên xe ngẩn ra một lúc lại gọi cho Jungkook, lần này người kia trực tiếp tắt máy. Sắc mặt vốn đã không tốt lắm bây giờ thì xấu ra mặt, hầm hầm như ai ăn mất của. Taehyung ghét nhất là bị ngắt ngang cuộc gọi như thế, trong khi hắn đang ở đây lo lắng cho Jungkook thì cậu không những không gọi lại báo cho hắn biết mình đang ở đâu, đã thế còn lạnh lùng tắt ngang. Thật sự là không biết điều một chút nào.

Đã như vậy thì hắn không việc gì phải lo nữa, cứ để mặc đó muốn đi muốn về lúc nào cũng mặc cậu.

Tài xế theo lời Taehyung, lái xe đưa hắn đến một quán bar ở gần khách sạn. Buổi tối không có Jungkook hắn cũng lười đến nhà hàng ăn một mình, ngồi trong khách sạn đợi người mang thức ăn đến lại càng không. Hiện tại chỉ có tìm đến chỗ để uống rượu thư giãn mới là thích hợp nhất.

Chai rượu thứ hai được mang lên, cũng là lúc Kim Taehyung nhận được cuộc gọi từ số lạ.

Hắn chần chừ một chút rồi bắt máy, người ở đầu dây bên kia lập tức nói một tràng tiếng Anh.

"Excuse me, are you an acquaintance of Mr. Jungkook?"

"Yes, what's the matter?"

"Mr. jungkook is at the police station. We need you to come here right now."

Khóe môi Kim Taehyung giật giật, vừa tắt điện thoại đã nhanh chóng đứng phắt dậy chạy ra ngoài.

Tài xế nhìn sắc mặt hắn lúc vào quán bar đã không tốt, bây giờ đi ra còn khó coi hơn gấp mấy lần không khỏi thấy áp lực.

"Đưa tôi đến sở cảnh sát."

"V-vâng"

Tài xế cũng không dám hỏi nhiều, ngay lập tức đưa hắn đến sở cảnh sát. Sắc mặt Taehyung vô cùng đáng sợ, bình thường không cười đã lạnh lùng khó gần, khi tức giận thì càng dọa người hơn.

Vào đến bên trong, Kim Taehyung đã xồng xộc đến chỗ viên cảnh sát đang ngồi làm việc ở gần đó.

"Where's the person?"

"Yeah who?"

"Jeon Jungkook"

"He's over there waiting for a testimony"

(cậu ấy ở đằng kia đang chờ lấy lời khai)

Viên cảnh sát nhìn vẻ mặt người mới đến vô cớ giận dữ này mà muốn toát mồ hôi hột, vội chỉ chỗ của Jungkook cho hắn. Sao hôm nay lại toàn gặp phải mấy người nóng tính cọc cằn thế không biết nữa.

Kim Taehyung theo lời anh ta chỉ liền đi đến chỗ Jungkook, cậu đang dựa đầu vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Quần áo thì xộc xệch loang lổ vết máu, gương mặt trắng trẻo cũng lấm lem còn bầm dập mấy chỗ, khóe môi còn bị rách chảy ra chút máu. Nhìn thê thảm mà cũng chẳng gì mấy thằng nhóc mới lớn đi gây gổ đánh nhau rồi bị lôi vào đồn cảnh sát.

"Are you blind, guys? Can't you see he's injured but why are you making him wait?"

(Bộ mấy người bị đui à? không thấy cậu ấy bị thương à mà còn bắt người ta chờ đợi cái chó gì?)

Lời đầu tiên không phải là chất vấn Jeon Jungkook vì sao lại bị thương mà lại là quát mấy tên cảnh sát làm ăn bết bát, Jungkook nghe hắn lớn tiếng như thế thì hơi cau mày, cuối cùng cũng chịu mở mắt ra nhìn hắn.

"Anh nhỏ tiếng chút đi, nơi này là đồn cảnh sát đấy."

"Tất nhiên tôi biết đây là nơi nào."

Thái độ Taehyung không mấy hòa hoãn, vẻ giận dữ vẫn chưa nguôi được bao nhiêu.

"Làm sao lại để bị thế này?"

"Bị anh tránh mặt, buồn chán quá, nên tìm người đánh nhau."

Jungkook dửng dưng đáp lời rồi ngồi lại chỗ cũ, khắp người chỗ nào cũng đau nhức uể oải, thật sự chỉ muốn nằm xuống rồi nhắm mắt và chẳng biết gì nữa hết.

Tất nhiên thái độ này kiểu gì cũng sẽ chọc giận Taehyung, nhưng cậu không quan tâm. Dù sao từ trước tới nay cũng không phải chưa làm hắn nổi điên, cậu cũng chẳng phải sống để vừa lòng hắn.

"Cậu thấy mình chưa đủ phiền phức đúng không?"

Kim Taehyung tức giận đấm một phát vào lưng ghế dựa sát bên chỗ Jungkook đang ngồi, cậu nhíu mày, giọng nói lạnh lùng:

"Nếu thấy phiền thì anh về đi, à, nhớ để lại một ít tiền để tôi còn gọi taxi."

Chưa hiểu rõ ý trong lời nói của cậu, viên cảnh sát thấy tình cảnh trước mặt không ổn đã gọi Jeon Jungkook đi viết bản tường trình trước.

Jungkook không nhìn hắn lấy một lần, mệt mỏi đi vào phòng viết tường trình, mười phút sau, bên ngoài có tiếng ồn ào, Kim Taehyung nhìn sang xem có chuyện gì thì thấy vài cảnh sát đang áp giải mấy ba tên côn đồ đi vào, trên tay một viên cảnh sát còn mang theo túi nilon đựng một chiếc đồng hồ, một cái ví da quen thuộc và một chiếc điện thoại.

Vừa lúc đó Jungkook khập khiễng bước ra khỏi phòng, cậu vừa nhìn thấy tên đứng chính giữa đã không nói một lời giáng ngay cho gã một đấm khiến gương mặt máu me be bét của tên đó trông càng thảm hơn.

"Drop dead!"

"That's enough, Mr. Jeon"

Jungkook hừ lạnh một tiếng, lấy khăn ướt từ trên bàn cảnh sát lau tay mình rồi vứt vào mặt tên đó, đồ trong túi được trao trả lại cho cậu. Jungkook im lặng lấy ví trong bọc nilon ra, một mực không đoái hoài gì đến Kim Taehyung đang đứng như trời trồng ở đó, chật vật rời khỏi sở cảnh sát.

"Jeon Jungkook!"

Kim Taehyung vừa gọi vừa bước nhanh đến chỗ cậu, Jungkook dừng lại, chầm chậm quay mặt lại nhìn hắn:

"Chuyện gì?"

"Cậu đi đâu?"

"Đến bệnh viện."

"Tôi đưa cậu đi."

"Không cần phiền anh, tự tôi đi được. Bây giờ tôi có tiền rồi."

Jeon Jungkook lạnh lùng quay đi, cánh tay đột nhiên bị Kim Taehyung nắm chặt đau đớn, cậu cau mày giãy ra, hắn lại càng mạnh tay hơn, một mực lôi cậu đi về hướng chiếc xe của mình đang đỗ gần đó.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn hành động trẻ con như vậy? Giận dỗi vì bị tôi tránh mặt, sao lúc quay lại bệnh viện cũng không gọi cho tôi biết? Bây giờ lại ở đây làm mình làm mẩy!"

Kim Taehyung từ nãy đến giờ vẫn nuốt chưa trôi cục tức, cũng vì Jeon Jungkook quá cứng đầu. Đồng ý là hắn có tránh mặt cậu, nhưng không gọi cho hắn là lỗi của cậu nên mới xảy ra chuyện như vậy, tại sao bây giờ lại quay qua trách hắn. Hắn lo lắng đi tìm cậu, sốt sắng đến sở cảnh sát chỉ để nghe cậu nói mấy câu vô ơn như vậy hay sao?

"Làm mình làm mẩy?"

Jeon Jungkook lặp lại lời nói của hắn một lần nữa, cậu cười khẩy:

"Anh hỏi tôi có thấy mình phiền phức không, tôi thấy mình đúng là phiền thật đấy nên không muốn anh cũng dính phiền phức vì tôi. Anh hỏi tôi sao lúc đến bệnh viện rồi không gọi điện cho anh, xin lỗi, dù tôi có gọi cho anh cả trăm cả ngàn cuộc thì anh cũng có biết đâu. Anh còn không nhớ là đã chặn số tôi từ bao giờ mà?"

"Số của cậu..."

Kim Taehyung yếu ớt muốn phản bác, rõ ràng trong danh bạ của hắn có lưu tên của cậu, dù rằng số ấy đã không liên lạc rất lâu nên bị đẩy xuống tận hàng cuối cùng.

"Đó là số của công ty."

"..."

"Mà thôi, anh làm gì có thời để ý đến mấy chuyện đó. Tôi không gọi đến thì anh đã cảm thấy may mắn lắm rồi, còn hơi đâu để ý đó là số của công ty hay của tôi chứ."



















_____________________________________

Truyện sau này có nhiều cục tức lắm mấy bác nhắm nuốt nổi hong dọ :vvvv

Btw, sức khỏe mấy đồng chí thế nào rồi, cặp mắt của tui hơi thâm roài mà nhìn đống thành tích cái tự nhiên nó sáng ra hẳn luôn é :)))))))))))))))))))

Chúc mừng Bangtan đã lật đổ kỉ lục của nhóm nhạc Bities, chúc mừng bé Bơ, đỉnh của chóp hihihihhihihihih


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net