3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên kia đứng sững ở đó từ lúc Jungkook định lao đến đánh gã. Gã ta không ngờ một người trông ngoan hiền nhỏ nhắn như thế mà lại làm gã sợ đến nỗi không dám nhúc nhích.

Giờ lại thêm một người nữa đến, người này cao hơn gã, nhìn rất lạnh lùng, lạnh đến phát sợ, ánh mắt nhìn gã không chút thiện chí nào. Gã ta hoảng sợ định quay đầu chạy đi nhưng người kia đã túm vai gã lại.

Taehyung nhìn tên trước mặt đang hoảng sợ đến trắng bệt, biết rõ chắc đã bị Jungkook nhà anh doạ không ít, bé cưng nhìn thì nhỏ nhắn đáng yêu vậy thôi chứ lúc chưa gặp anh thì em là đại ca của một đám du côn đấy nhé.

Kim cười lạnh nhìn gã, tên đó co rúm người sợ hãi, ngay tắp lự quỳ xuống nơi công viên đông đúc mà cầu xin.

"T-tôi xin lỗi, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, tôi...lần sau tôi không dám bén mảng đến gần anh và cậu ấy nữa. Làm ơn tha cho tôi đi, tôi-tôi có thể cho anh tiền, nhà tôi giàu lắm!"

Taehyung lạnh mặt nhìn gã, chưa để anh kịp cất lời thì Jungkook đứng sau lưng anh đã chui tọt ra phía trước, em đứng đó chống hai tay vào hông rồi nói lớn.

"Cho tiền á? Chồng tôi là chủ tịch lớn đấy! Anh nghĩ chúng tôi cần tiền của anh sao? Tiền của chồng tôi đủ nuôi ba đời à không, là sáu đời nhà anh luôn đấy nhé!"

Bạn nhỏ vì giận mà đứng la lớn không màng đến việc xung quanh còn đang có rất nhiều người. Taehyung cười khẽ, anh nắm tay em vuốt nhẹ như dỗ dành, ánh mắt anh lại lần nữa sắt lẹm mà chỉa vào người tên kia.

"Cậu bảo ba cậu là giám đốc của công ty lớn đúng không? Công ty đó tên gì?"

Tên đó bị hỏi thì giật mình, lắp bắp trả lời.

"Là...là TK ạ..."

"Ba cậu tên gì?"

"Là...là Lee Sung Cho ạ..."

Taehyung híp mắt nhìn gã ta, không nhanh không chậm nói rõ từng chữ.

"Về bảo ba cậu, nếu không biết dạy con thì để cho đời dạy. Nói thêm với ông ta là tiền lương tháng này mất hết, các tháng sau giảm 10% lương. Dù gì ông ta làm việc cũng rất tốt nên tôi sẽ không đuổi việc."

Tên đó nghe anh nói xong mới lắp bắp đứng dậy, hai mắt gã mở to như không thể tin được.

"Nói...nói vậy chẳng lẽ anh là...là Chủ tịch của công ty sao? Sao có thể chứ? Sao người đứng đầu một tập đoàn lớn lại trẻ như này được?!"

Taehyung không muốn dây dưa thêm nữa, anh nắm lấy tay em rồi lướt qua người gã.

"Sao lại không? Chưa thấy thiên tài bao giờ à?"

Nói rồi anh và Jungkook dắt nhau đi khỏi nơi đó, bỏ lại tên kia vẫn còn đang đứng ngơ ngác.

Taehyung vẫn còn bừng lửa giận trong lòng, anh dự định gọi người dạy dỗ tên đó một chút nhưng em nhỏ vừa nhìn đã biết anh đang nghĩ gì.

"Hyngie, đừng nghĩ chuyện lúc nãy nữa, bé muốn chơi tiếp, anh đi với bé nhé?"

Anh nhìn em nhỏ đang níu áo mình, anh biết em không muốn xé to chuyện ra nên mới lảng sang việc khác.

Taehyung cúi xuống ôm hôn vào hai má bánh bao trắng xinh của em vài cái rồi mới thoả mãn buông tha. Jungkook bị hôn giữa chốn đông người, em ngại đến nổi hai má đỏ ửng lên, trông dễ thương vô cùng.

"Chồng chỏ của anh dễ thương quá, yêu em bé nhất!"

Nói xong lại hôn cái chóc vào môi xinh đang chu chu kia một cái, Taehyung cưng chiều nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của em rồi cả hai tiếp tục dạo chơi.

Đi được một đoạn, Jungkook bỗng nhớ ra gì đó, em quay sang hỏi anh.

"Ơ, sữa của em đâu?"

"Ơ? Hình...hình như anh bỏ quên ở băng ghế lúc nãy rồi..."

Taehyung đưa một mặt hối lỗi nhìn em nhưng bạn nhỏ dỗi anh mất rồi. Jungkookie buông tay anh ra, khoanh hai tay trước ngực, cái môi nhỏ xinh bĩu ra như muốn nói 'em đang dỗi lắm đấy nhé'. Taehyung thấy em dỗi mình như thế cũng biết mình sai lắm, vì em nhỏ rất thích sữa chuối mà.

"Kookie ơi, anh xin lỗi bé mà, để anh mua lại ly khác cho bé nhé?"

Taehyung muốn đền cho em bé một ly khác nhưng chỉ nhiêu đó hẳn là không làm em nguôi giận được. Bé nhỏ không thèm nhìn anh lấy một cái, vẫn một mực bỏ đi, em không đi tiếp về hướng công viên mà lại ra bãi đỗ xe, ý định rõ ràng là muốn về nhà.

Taehyung thấy không dỗ em bằng sữa chuối được thì cũng không biết làm sao, anh thở dài rồi nhanh chân đến chỗ em.

"Bé không chơi nữa à? Lâu lắm bé mới đi công viên mà, về sớm vậy hả?"

"Không chơi nữa, về nhà."

Em nhỏ dỗi lâu thật đấy, lần này dỗ cỡ nào em cũng không thèm nhìn anh lấy một cái. Taehyung chỉ đành nghe theo lời em, anh mở cửa chờ em lên xe, xong xuôi lại cài dây an toàn đầy đủ rồi mới quay về ghê lái. Chiếc xe đen sang trọng rời bãi rồi một đường chạy thẳng về nhà.

.

Taehyung hết sức sầu muộn trong lòng, chuyện là từ khi về nhà đến giờ cũng đã hơn hai tiếng mà em bé vẫn không thèm để ý đến anh. Vừa về đến là em bảo cần soạn tài liệu nên đi thẳng lên thư phòng luôn, bỏ anh đứng bơ vơ một mình dưới phòng khách.

Vì Jungkook nói em cần làm việc nên anh cũng không dám lên làm phiền, chỉ có thể lủi thủi trong bếp mày mò làm vài món bánh ngọt mà em nhỏ thích.

Taehyung vừa làm mà vừa suy nghĩ, anh không biết sao hôm nay em bé lại dỗi anh lâu đến thế, mọi hôm chỉ cần anh dỗ ngọt một tí là em đã không còn dỗi nữa, nhưng hôm nay lại khác.

Anh lớn dù không biết em giận chuyện gì cũng phải tìm cách để em hết giận, bởi thế nên anh đã làm thật nhiều món tráng miệng mà em thích. Chỉ mong những thứ này có thể làm em nhỏ không dỗi nữa thôi.

.

Em nhỏ Jungkook ngồi thẫn thờ trên thư phòng, em bảo soạn tài liệu thế thôi nhưng lại không chú tâm vô được.

Chuyện cũng không to đến thế, em cũng không định dỗi anh lớn lâu đâu nhưng không hiểu sao trong người em khó chịu lắm, vì thế nên tâm trạng em cũng xuống theo.

Jeon nhỏ vì khó chịu mà hai hốc mắt dần đỏ lên, rõ là lúc nãy ở công viên em vẫn còn rất vui vẻ, chỉ định dỗi anh một lúc vì quên sữa chuối thôi nhưng không ngờ cơ thể lại như này.

Bạn bé bức bối trong người, cảm thấy rất tức giận và khó chịu nhưng không biết tại sao lại vậy.

Bỗng nước mắt em chảy dài trên hai bầu má trắng xinh, Jungkook bấu vào gấu áo khóc nức nở. Em khó chịu lắm, rất khó chịu luôn, trong người cứ bức rức làm em nhỏ không biết làm sao.

Em muốn Taehyungie của em, nhưng em bảo em dỗi anh rồi, còn dỗi lâu như vậy nữa, chắc anh lớn giận em lắm.

Jungkook bị suy nghĩ Taehyung sẽ vì em dỗi lâu mà không quan tâm đến em nữa doạ sợ. Em muốn xin lỗi Taehyungie, em muốn nói em không dỗi anh nhiều đến vậy đâu, do em khó chịu nên mới thế.

Em muốn Taehyungie của em, em muốn được anh dỗ dành.

Jungkook nghĩ đến đó thì bỗng khóc lớn hơn, nức nở gọi anh.

"Hức...Taehyungie ơi..."

_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_

End chap 3










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net