Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này, người mà y xem trọng nhất, cũng là người y khinh thường nhất, chính là tiên đế của Đại Hà - phụ thân ruột của y.

Min Yoongi từ nhỏ lớn lên trong sự dạy dỗ vừa nghiêm khắc vừa tràn đầy sủng ái của cha mẹ.

Mẫu thân y ngoài lạnh trong nóng, thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng, thế nhưng bên trong lại mềm mại như nước. Bởi vậy, mới có thể nhấn chìm phụ thân của y trong biển tình, không cách nào thoát khỏi. Đối với quần thần, thánh chỉ của hoàng đế là trên hết, nhưng đối với hoàng đế lúc bấy giờ, lời của mẫu thân y mới là mệnh lệnh.

Vì vậy, ngài mới đồng thuận để nàng lập tư phủ bên ngoài. Vì vậy, mới ra vào tư phủ còn nhiều hơn cả hậu viện. Vì vậy, mới để nàng chịu sự đố kị không chút che đậy của nữ nhân hậu cung. Vì vậy, mới để người đời nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường chán ghét.

Đôi mắt nhạt màu của Min Yoongi như ẩn hiện dáng vẻ tiên đế khi gặp y lần cuối. Ngài nhấc tay lên từ xa, như muốn vuốt ve lấy đầu hài tử giống như nhiều năm về trước, ngài ôm lấy y thân mật hỏi chuyện.

Không biết nghĩ thế nào, Tiên đế lại buông tay xuống, giống như e sợ mà thu về.

Lần cuối đối mặt, ngài không nói gì nhiều, mà cũng chẳng nói điều gì quan trọng. Chốc chốc chỉ nghe tiếng thở dài nhè nhẹ, không nặng nề, lại phảng phất như kéo dài niềm đau thương âm ỉ trong lòng y.

Nghĩ đến những điều Tiên Hoàng khi ấy còn vướng bận, Min Yoongi cẩn thận suy xét, bản thân chưa từng tham luyến danh phận, chức quyền hay tiền bạc. Có thể từ khi lọt lòng, mẫu thân y đã ngăn chặn suy nghĩ ấy sinh sôi.

Nhưng Tiên hoàng lại không giống như vậy. Ngài vừa cảm thấy mình yêu rất nhiều, lại đồng thời thấy mình chưa chưa làm tròn bổn phận - dù là với bất kì ai.

Lòng thương hại không đáng có lại vì thể mà dâng lên trong lòng Min Yoongi, ngay phút chốc bị chính y dập tắt. Y cười nhạt, có khi nào đối phương cũng đang cảm thấy mình đáng thương hay không?

Kí ức như làn mây mỏng thoáng chốc tan biến. Min Yoongi nghe xong. Hàng mi dài khẽ chớp nhẹ, che đi khoảnh khắc thất thần. Y lại trở về là một con người điềm tĩnh, con ngươi không chút dao động.

Kim Taehyung ở phía bên kia lại trầm giọng nói:

"Hoàng huynh, trẫm muốn phong ngươi làm Doãn Vương."

Bản thân Min Yoongi cũng biết cái danh phận "Doãn Vương gia" này không phải là ân huệ quý báu gì.

Mà Kim Taehyung lại càng biết rõ tâm tư của người trước mặt này không phải là hoàng quyền tước vị, cho nên, nghe lời nói mang theo bảy tám phần hoà hảo của hắn, Min Yoongi liền nhận thức được, hắn là đang muốn hỏi ý kiến mình.

Cho dù quân vương làm việc trước nay không cần hỏi qua kẻ khác, nhưng câu nói này của Hoàng thượng, vẫn là đang muốn cho y mặt mũi, hắn đang bắc một cây cầu đến trước mặt y.

"Hoàng thượng, vì giang sơn xã tắc Đại Hà, thần nguyện dốc tài hèn sức mọn. Còn hai tiếng 'hoàng Huynh' này của người, vi thần cho rằng, bản thân mình chưa đủ ân huệ được nghe."

Kim Taehyung gõ gõ mặt bàn, trên mặt không có vẻ gì là đang tức giận. Hắn chỉ cười nhàn nhạt.

Đôi lúc xem xét kĩ càng, hắn hẳn là nên ghen tị với Min Yoongi một chút. Nhưng biết làm sao được, hắn đã là Hoàng đế của Đại Hà, có những điều mà một khi đã ngồi lên trên vị trí này, sẽ không được phép nhận lấy, tỉ dụ như sự chân thật, tỉ dụ như tình cảm.

Như đột nhiên nghĩ tới điều gì, cơ mặt thư thái của Kim Taehyung có phần căng cứng, nét vui vẻ vừa rồi còn hiện rõ trên khuôn mặt bỗng chốc đã bị dập tắt, làm hiện lên nét âm trầm mờ mịt, bị hắn dùng nụ cười nhạt gượng gạo che giấu.

Hắn phất tay đứng dậy, xua đi bầu không khí đang ngưng trệ, nói với Min Yoongi:

"Bên trong đã dọn bữa trưa, ngươi hôm nay ở lại ăn cùng trẫm."

______

Buổi chiều, theo sắp xếp của công công, một nữ tử xưng là y sư bước vào. Nàng mặc y phục thô cứng giản đơn, trên đầu đội mũ, tay cầm hòm thuốc, bước chân vững chãi không chút e sợ.

Đáp lễ xong, nàng cũng không vội vàng, ánh mắt lặng lẽ quan sát vị Hoàng đế trước mặt.

Kim Taehyung phía bên này lại không hề chú tâm, hắn chăm chăm nhìn vào cuốn sách đang đọc dở, ánh mắt lại bất định không hề di chuyển.

"Hoàng thượng, người đã tới rồi. Ngài qua bên này nghỉ ngơi một lát."

Công công nói đến câu thứ ba vẫn không thấy Hoàng thượng ngẩng đầu lên, đành tiến đến bên cạnh người, nhỏ giọng nói:

"Hoàng thượng, người kia đã tỉnh rồi. Ngài có định..."

Y chưa kịp nói xong, đã thấy Hoàng thượng thay đổi ánh mắt, nhịp thở ngưng trọng, dường như đang kìm nén điều gì.

Y thấy Hoàng thượng thở dài, buông sách trên tay xuống. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua nhìn nữ tử đang quỳ trước mặt, phất tay đồng ý cho nàng ta tiến lên.

Trong lúc y nữ kia tiến hành chẩn bệnh, nàng ta liên tục chau mày, chốc chốc lại quan sát sắc mặt của Hoàng thượng, khiến cho Công công bên cạnh vô cùng sốt ruột, đến thở cũng không thông.

"Hoàng thượng mắc chứng đau đầu đã nhiều năm, nay bệnh ngày một nặng, không biết ngươi đã đoán ra bệnh gì?"

Y nữ chớp mắt, chầm chậm nói:

"Hoàng thượng, thảo dân có chuyện này không biết có thể nói riêng với người hay không?"

Kim Taehyung nhíu mày, sau đó nhanh chóng liếc nhìn Công công, y lập tức biết điều lui xuống.

Trướng nghỉ lúc này chỉ còn lại hai người. Nữ y mới mạnh dạn nói:

"Không biết Hoàng thượng có thể bỏ mũ miện cho thảo dân xem một lát?"

Hắn có chút nghi ngại. Tuy nhiên nhìn thấy nữ tử nhỏ nhắn này chân yếu tay mềm, hắn cũng không có gì phản kháng, trực tiếp cởi mũ miện xuống.

Nữ y nhanh chóng tiến ra phía sau, dùng ngón tay khẽ chạm một lượt lên da đầu hắn rồi thu lại. Nàng quỳ xuống trước mặt hắn, nói:

"Bẩm hoàng thượng, vết thương trên đầu của ngài tám chín phần còn để lại di chứng. Thảo dân tài hèn sức mọn, chưa thể chẩn đoán được chính xác, nhưng thương thế còn chưa phục hồi hoàn toàn, thời gian này Hoàng thượng cần chú ý nhiều một chút."

Vết thương?

Kim Taehyung lập tức nhíu mày.

Hắn có vết thương trên đầu?

Hắn lập tức cởi bỏ mũ miện, xoa tay vào chỗ y nữ kia vừa chạm qua. Quả nhiên trên đường chân tóc sau gáy của hắn vài ba phân có một đường sẹo dài gần bằng ngón tay, lúc này đã sớm lành, chỉ còn để lại vết sẹo rất mỏng.

Lúc hắn còn đang hoài nghi thì nữ y phía dưới lại tiếp lời:

"Mạn phép cho thảo dân cảm khái một lời, vết thương của Hoàng thượng rất nhỏ, lại hồi phục vô cùng lành lặn. Không biết thần y nào lại có thể cứu chữa thần kì như vậy, làm thảo dân mở mang tầm mắt."

Y nữ kia càng nói, sự bất an trong lòng hắn ngày một dâng cao, cơn đau đầu lại ập đến càng dữ dội. Nàng thấy hắn ôm lấy đầu, ánh mắt tan rã, liền vội vã hô lớn, tiến lên đỡ lấy Hoàng đế đang gục xuống. Công công phía ngoài cũng hớt hải chạy vào. Mà lúc ấy, hai tai Hoàng đế như ù đi, hắn không nghe thấy gì nữa, tầm mắt cũng tối sầm lại, bất tỉnh.

_______

Lúc hắn tỉnh lại đã là nửa đêm, xung quanh bốn bề vắng lặng. Dù trong doanh trại, nhưng nơi ở của hắn vẫn không có lấy một tiếng động.

Hoàng thượng khẽ mở mắt, nhìn những người đang túc trực trước mặt hắn.

Qua một lúc, hắn nhếch môi cười nhàn nhạt. Những người quan trọng cho đại cục, đều đến cả.

Nhưng, người quan trọng của hắn, lại không có ở đây.

Hắn khẽ thở dài, cố gắng thu vén lại sự xúc động yếu ớt này của mình. Thế nhưng không sao dễ chịu được hơn một chút nào.

Trong đêm tối, Hoàng đế nghe rành mạch âm thanh của Đại quân Tây Vực bên tai, nói rằng hai người họ đã kết nghĩa phu thê, rằng y là phu quân của người.

Hắn thấy người ấy quay mặt về phía hắn. Gương mặt tinh xảo ẩn chứa sự chán chường, còn có sự lạnh nhạt cùng chán ghét.

Hắn chính tai nghe người ấy nói muốn mạng đổi mạng. Người ấy muốn cứu y, cứu Đại quân của người.

Cuối cùng, hắn thấy người ấy cách hắn ngày một xa, xa vô cùng, không phải như người thật, lại càng không giống như ảo ảnh. Để đến khi hắn nhìn lại lần nữa, đến cả hơi thở của người, hắn cũng không thể chạm tới.

Taehyung thở ra thật chậm, như cố gắng kìm nén sự tê dại đang lan tỏa khắp lục phủ ngũ tạng. Trong lòng hắn, tựa như có hàng ngàn vết thương chưa kịp kết vảy, chầm chậm rỉ máu.

Tạm thời, hắn không muốn gặp, cũng không thể gặp y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net