Chương 43 Quán cà phê nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong lớp học, Jo Jang Sung đưa tay tát mạng vào má của cậu, lớn tiếng: "Sao? Thằng bạn trai của mày đâu rồi. Không phải lúc nãy mạnh miệng nhưng sự thật là sợ rụt cả đuôi luôn rồi chớ? Mấy thằng đồng tính ẻo lã như tụi mày tao gặp nhiều rồi, cho nên không cần phải..."

Jo Jang Sung chưa nói hết câu, Jungkook bóp cằm cậu ta quay về phía cửa lớp. Một giọng nói vang lên cùng bước chân người đi tới.

"Chào! Thằng cặn bã!"

Kim Taehyung cùng với Min Suga và Kim Seok Jin thong thả nhìn qua một lượt. Jo Jang Sung không nói gì, cậu ta lén cúi đầu nuốt nước bọt rồi run rẩy hỏi cậu: "Là... là bọn đó?"

Jungkook cười đểu hắn: "Thằng nhát cấy."

Jo Jang Sung nắm cổ áo của cậu kéo thật mạnh, hét lên đầy sợ hãi: "Thằng khốn! Mày đùa tao à?"

Jungkook mỉm cười kéo tay cậu ta ra, cẩn thận phủi bẩn ở cổ áo.

"Sao? Mày sợ à?"

Jo Jang Sung đột nhiên đứng nghiêm mình, không dám nhìn qua phải cũng không dám nhìn thẳng. Đám bạn của cậu ta nhốn nháo kéo nhau bước lùi ra sau, bọn nó thật sự sợ sao? Kim Taehyung tiến đến rất gần, mỗi bước chân của hắn đều kéo theo một cơn rung chấn điên dại trong lồng ngực của Jo Jang Sung.

Đến khi hắn đứng trước mặt, Jo Jang Sung không đứng vững nữa mà ngã nhoài lui sau. Kim Taehyung nghiêng đầu khó hiểu.

"Chân mày bị đau à? Để tao xem thử nhé?"

Kim Taehyung cúi xuống, Jo Jang Sung vội chống tay đẩy người ra phía sau. Nhìn thấy cậu ta hèn nhát như vậy, mấy đứa con trai khoa cậu bắt đầu chê bai.

"Nó sợ cái đ*o gì ở thằng đồng tính đó thế?"

"Chẳng phải nó chỉ có cái mặt là đáng giá thôi sao? Tao đã hóng nó đập vào mặt thằng đó vậy mà..."

"Này! Tụi mày còn không động tay chân thì hết tiết đấy!"

Jo Jang Sung hét lớn: "Câm đi!" Nhưng càng nói vậy thì càng nhiều đứa không biết sống chết lên tiếng. Đa số đều khiêu khích niềm kiêu hãnh của một thằng con trai như Jo Jang Sung. Cậu ta bị mấy lời đó làm cho sắp phát điên. Lớp trưởng khoa cậu vẫn cố sức ngăn lại.

"Đừng có gây lộn nữa. Jang Sung, cậu cúi đầu xin lỗi người ta đi, cậu không đánh lại họ đâu."

Nhưng không ngờ câu nói đó khiến cái tôi của Jo Jang Sung bùng cháy mãnh liệt. Cậu ta đứng dậy đi tới chỗ Kim Taehyung mặc sự ngăn cản của đồng bọn.

"Mày là cái thá gì hả?"

Jo Jang Sung nắm cổ áo hắn, hết lớn vào mặt: "Mày nghĩ tao sợ mày chắc!" Khí thế hung hãn, sẵn sàng lao vào xâu xé con mồi của cậu ta khiến ai nhìn vào cũng phải hoảng sợ. Cậu đứng đằng sau lưng của Kim Taehyung, không biết hắn đang có cái biểu cảm gì, chỉ có một giọng trầm cất lên:

"Mày biết tao ghét người khác chạm vào mình mà đúng không?"

Đôi mắt của một con thú dữ bỗng mở to, như nhận ra được ở đây nó không phải là con thú săn mồi mạnh nhất. Con người của Jo Jang Sung dao động dữ dội, chầm chậm thu hẹp lại.

Con dao trong tay hắn lao đến đâm thẳng vào lòng bàn tay của Jo Jang Sung, máu bắn tung tóe ra sàn nhà. Đám bạn của cậu ta trốn vào chỗ ngồi của mình, để mặc kẻ đứng đầu ôm bàn tay mình kêu la thảm thiết. Cậu và hai người bạn của mình cũng phải bàn hoàng với cách ra tay tàn độc của Kim Taehyung.

Hắn vứt con dao xuống đất, quay lại vuốt ve má của cậu.

"Xem thằng đó đã làm gì cậu này, có muốn tôi xiên cho nó một phát nữa không?"

Jungkook lắc đầu, trong lòng cậu đang hoảng sợ một chút. Kim Taehyung quay lại đá Jo Jang Sung lăn ra đất, ngồi xuống tát một phát lên má của cậu ta xem như trả thù cho Jungkook. Hắn đứng dậy, dõng dạc cảnh cáo cả khoa của cậu: "Jeon Jungkook là người yêu tôi. Bất cứ lời nào cậu ấy nói ra đều là chân lý, nếu cậu ấy nói các người đúng thì là đúng. Còn nếu cậu ấy nói các người sai, tôi sẽ khiến các người giống hệt tên rác rưởi đang kêu la dưới chân mình. Cho nên, nhìn sắc mặt của cậu ấy mà cư xử cho tốt, đừng để tôi phải phiền lòng."

Sau đó kết thúc bằng một nụ cười giả tạo như bọn họ vẫn thường thấy. Đám học sinh nam mới nãy còn mạnh miệng đã im như thóc rồi.

Thầy cô biết chuyện liền đến lớp học, nhưng Jo Jang Sung nhận lỗi về bản thân mà không khai ra là Kim Taehyung đã đâm vào tay mình. Cuối cùng bọn họ đưa cậu ta đi cấp cứu, còn Kim Taehyung và bạn anh ta bị thầy cô khiển trách việc làm loạn ở khoa khác rồi thôi.

Trước khi đi, Kim Taehyung còn không quên nói với cậu: "Lần này coi như trả nợ cho cậu, người tình của tôi."

...

Tối hôm đó, lớp của cậu tan muộn nên vừa xong cậu liền chạy đến chỗ làm thêm. Lớp trưởng khoa cậu ra khỏi phòng sau cùng, trời cũng đã tối. Anh ta đi trên con đường vắng nối giữa hai tòa nhà, lấp lóe vài ánh đèn mờ.

Anh ta dừng lại, cúi xuống nhặt trái bóng lăn đến chỗ của mình. Môi nhếch lên như vừa phát hiện ra điều gì đó. Khi anh ta ngẩng đầu lên đã thấy Kim Taehyung cùng Min Suga đứng trước mặt mình.

"Taehyung và Suga đó hả? Các cậu chưa về nhà à? Tôi nhớ là tiết học của các cậu đã kết thúc lâu rồi."

Min Suga thở dài: "Anh bạn à, mày giả vờ cũng giỏi đó. Nhưng mà tao sống như vậy đã quen rồi nên mắt nhìn người giống như mình chuẩn lắm."

Lớp trưởng vẫn tỏ ra không hiểu: "Tôi không biết cậu đang nói gì hết."

"Nếu không hiểu thì cứ nhìn vào ngăn kéo thứ hai của chiếc ba lô mày đang đeo là hiểu. Chiếc đồng hò của Jo Jang Sung chắc hẳn đang nằm trong đó đấy." Lớp trưởng khoa nhiếp ảnh cười phá lên, thả trái bóng xuống đất, sút mạnh vào mặt Min Suga, nhưng tiếc là anh ta né được nó. Vẻ nhút nhát của lớp trưởng biến mất, bản chất thật dần hiện ra.

"Là tôi lấy chiếc đồng hồ hàng hiệu của thằng ngu đó. Không ai phát hiện ra, cho đến khi nhìn thấy đôi mắt sắc như dao của cậu nhìn tôi, khiến tôi suýt thì tè ra quần vì sợ đó. Suga à, làm sao mà cậu biết tôi là người ăn cắp chiếc đồng hồ đó?"

Min Suga nhún vai trả lời: "Tại vì mày ngu. Nếu như mày không nói mấy lời khiêu khích Jo Jang Sung tấn công Taehyung thì tao không ngờ là mày đâu."

Một tên như Jo Jang Sung đủ tỉnh táo để biết mình không thể thắng. Nhưng vì có một kẻ hèn yếu như tên lớp trưởng này thương hại và nói rằng cậu ta không thể thắng nên mới khiến cái tôi của cậu ta trỗi dậy.

"Tao không biết là thằng nhóc đó từng bị bọn mày cho ăn hành vào ngày nhập học. Nếu không thì tao đã không dùng nó đâu." Anh ta làm ra vẻ phiền muộn. Bắt gặp ánh mắt của Kim Taehyung, anh ta lại cảm thấy phấn khích tột độ. Hắn siết tay lại, hỏi kẻ trước mặt: "Tại sao mày lại muốn vu oan cho Jeon Jungkook?"

Lớp trưởng ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Là do nó đã ăn cắp hết sự chú ý của tao. Lớp trưởng là tao nhưng thầy cô đều chỉ giao việc cho nó. Ở hội thao, tao chỉ ngồi một chỗ nhìn nó làm việc mà đáng ra tao phải đảm nhận. Tao ghét nó nên mới muốn mượn tay người khác dạy dỗ nó."

Kim Taehyung cười khẩy: "Tại sao mày không nghĩ là mình quá vô dụng?"

Tên lớp trưởng ôm đầu cười khúc khích: "Thôi nào, tao có nói thì bọn mày cũng không hiểu đâu. Mày và cả Min Suga đến đây tìm tao để đánh nhau thôi mà. Nhưng tao biết trước thế nào mình cũng bị lộ nên đã chuẩn bị đồ chơi cho hai đứa mày rồi đây."

Tên lớp trưởng ra hiệu, mấy tên côn đồ to con ở nhà thể chất gần đó đi tới. Tất cả có hơn mười tên cùng lao lên một lúc để chiếm lấy lợi thế số lượng...

Bây giờ là chín giờ tối, Kim Taehyung đi trên đường cảm thấy ngứa ngáy nên cởi áo khoác ra giũ. Những giọt máu tanh hôi trên áo khoác bắn tung tóe ra mặt đường, hắn thở hắt ra một hơi dài.

"Đám côn đồ đó sao lại phun ra nhiều máu vậy chứ, cũng đâu phải là thảm sát giết người, chỉ đánh chúng nó nhẹ nhàng thôi mà."

Giũ mãi cũng không sạch nên hắn đành bỏ luôn cái áo khoác mà mình yêu thích. Nhét nó vào sọt rác rồi, hắn lại tia được một thứ thú vị. Không ngờ là quán cà phê truyện tranh mà Jungkook đang làm thêm lại ở trước mắt của hắn.

Kim Taehyung cười thâm hiểm, hắn băng qua đường đi vào bên trong. Thấy Jungkook lịch sự cúi chào hắn, Kim Taehyung nở một nụ cười thỏa mãn, khuôn mặt nham nhỡ biến thái không chịu được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net