Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Jeon Somin đã mất tích, còn Kim Nam Seo bị cảnh sát truy đuổi. Ông ta trốn vào rừng sâu, chờ người đến chở mình vượt biên qua nước ngoài để chạy trốn. Cảnh sát ập đến nơi ông ta đang ẩn nấp, Kim Nam Seo chửi thề, ra lệnh cho mấy tên mình thuê đưa ông ta chạy trốn.

Bọn họ không may chạy đến một cái vực, cảnh sát đang tìm đến nhưng không có đường thoát. May mà chiếc xe của người giúp ông ta chạy đến. Kim Nam Seo mừng rỡ trèo lên xe, lúc ngồi vào chiếc xe bảy chỗ mới biết có hai người mang vest phía sau mình. Bọn họ chỉa súng vào đầu của ông ta để đe dọa. Người ngồi ở ghế phụ bước xuống xe bắn chết hết mấy tên mà Kim Nam Seo đã thuê.

"Bọn mày là ai hả? Người của tao đâu rồi."

Kim Nam Seo bắt đầu la hét, người tóc dài ngồi ở ghế lái quay lại đặt ngón tay trỏ lên môi.

"Im lặng nào. Để tôi giới thiệu, tôi là Ben Weber, thành viên của Mafia Bezirk. Có người thuê chúng tôi đến đón ông nên hãy im lặng tận hưởng chuyến du lịch có một không hai trong đời này nhé!"

Chiếc xe bảy chỗ bắt đầu lăn bánh rời đi. Đúng bảy tiếng sau, điện thoại của Kim Taehyung reo lên, Ben Weber gửi ảnh Kim Nam Seo và Jeon Somin bị hành hạ cho hắn. Bọn họ đã nhận tiền, nhất định sẽ dùng hết những loại hình tra tấn của Mafia lên người hai kẻ đó. Sẽ mất mười ngày để Kim Nam Seo và Jeon Somin có thể chết, trước thời gian đó thì ngày nào của lão già và cô ả cũng là địa ngục.

Kim Taehyung tắt điện thoại để qua một bên thì người làm chạy vào báo tin cậu đã tỉnh lại. Hắn tức tốc chạy qua phòng bệnh của cậu, nhưng lại thấy Jimin và Ji Hyo đứng bên ngoài khóc lóc.

"Tại sao hai người lại đứng ngoài này?"

Park Jimin nức nở trả lời: "Cậu ấy vừa tĩnh lại đã hét loạn lên, không cho bọn tôi chạm vào người. Jungkook nói mình không muốn gặp ai nên đã đuổi bọn tôi ra ngoài."

Song Ji Hyo: "Nếu là anh thì có lẽ cậu ấy sẽ bình tĩnh lại đó, anh mau vào trong với Jungkook đi."

Kim Taehyung đi lại gần cửa, hắn nhìn thấy cậu đau đớn nằm trên giường bệnh mà khóc, lồng ngực hắn cũng không chịu nổi khi nhìn thấy cậu như vậy. Kim Taehyung tiến vào trong, cất tiếng gọi: "Jungkook."

Cậu nhìn thấy hắn, lập tức mất kiểm soát ném gối vào người Kim Taehyung.

"Anh mau ra ngoài đi, tôi không muốn gặp anh. Mau biến đi!!!"

Kim Taehyung không đi, hắn đi lại ôm chặt cậu. Jungkook vùng vẫy không yên trong vòng tay hắn, cậu hét lên: "Đừng chạm vào tôi! Dơ bẩn lắm! Tôi bị người đàn ông đó cưỡng bức rồi, toán thân đều là vết nhơ. Làm ơn đi! Đừng chạm vào tôi!"

"Em không dơ bẩn! Em không được xem thường bản thân mình thân mình vì những gì người khác gây ra, đó không phải lỗi của em mà!"

Cậu khóc òa lên như một đứa trẻ, ôm chặt lấy cổ của hắn.

"Thật sự... anh không quan tâm đến chuyện này sao?"

Cậu đã bị người khác cưỡng bức, cơ thể bầm dập xấu xí như thế này hắn vẫn sẽ chấp nhận sao?

Kim Taehyung lắc đầu, cho dù cậu có ra sao thì hắn vẫn không thay đổi tình cảm của mình. Kim Taehyung đợi cậu bình tĩnh lại rồi mới nói sự thật cho cậu biết, thám tử của hắn đã kịp ngăn Kim Nam Seo chạm vào cơ thể cậu. Jeon Jungkook đánh vào người của Kim Taehyung, sao hắn không cho cậu biết sớm hơn. Jungkook thu mình lại, thút thít khóc.

"Tôi cứ sợ rằng mình bị như thế này rồi anh sẽ không thèm để ý tới nữa. Tôi sợ anh sẽ bỏ rơi tôi." Nhưng thật may là cho dù có chuyện gì xảy ra thì hắn vẫn sẽ ở bên cậu, điều đó khiến cậu được an ủi biết bao.

"Tôi sẽ không vì vậy mà vứt bỏ em đâu. Tôi thật sự không chỉ yêu vẻ bề ngoại của em, tôi yêu tất cả những gì mà em có. Chính tôi mới là người phải lo sợ em không thích mình kìa, tôi đã chờ ngày em nói yêu tôi từ lâu lắm rồi."

Nhưng vì hắn không nói ngay sự thật cho cậu biết, nên cậu sẽ không nói rằng mình thích hắn như dự định đâu.

Kim Taehyung xoa chiếc má của cậu, khuôn mặt của cậu có rất nhiều vết bầm do những kẻ kia để lại. Hắn hôn lên từng vết bằm trên mặt cậu rồi dừng lại ở đôi môi mềm mại của Jungkook. Nhìn hai người trong kia hôn nhau mà Jimin và Ji Hyo đỏ hết mặt mày, bọn họ bảo nhau đi chỗ khác để hai người ở riêng với nhau một lúc.

Park Jimin bắt gặp Fynn Neumann đang đi ở hướng ngược lại. Cậu ta chạy như chú sóc nhỏ đến bên ông anh.

"Anh đến thăm Taehyung hay Jungkook thế?"

"Cả hai."

Bây giờ không thể để Fynn Neumann gặp họ được, nhưng ông anh cũng không muốn gặp lắm nên để mình bị Jimin dẫn đi. Song Ji Hyo về trước, còn cậu ta và Fynn Neumann lên sân thượng để hóng gió đêm. Jungkook đã ổn rồi nên tâm trạng của cậu ta không còn xấu như hôm qua nữa.

Park Jimin vô thức lấy đồ ăn trong túi ni lông mà Fynn mang đến để ăn.

"Anh mang nhiều bánh ngọt và sữa vậy, Jungkook với Taehyung đâu ăn được mấy thứ này?"

"Tôi mang chúng đến cho cậu."

Ông anh đi thăm bệnh mà nhỉ? Mà đã nói cho Jimin rồi thì cậu ta cứ ăn thôi. Jimin vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói với Fynn: "Hiện tại Jungkook với Taehyung đang "chụt chụt" nhau nên anh không vào thăm được đâu."

"Họ yêu nhau?"

"Anh không biết hả? À mà, đúng là anh không thể nào biết được."

Fynn im lặng một lúc rồi hỏi Park Jimin: "Cậu có đang yêu ai không?"

Jimin nuốt vội miếng bánh chưa kịp nhai. Hai má cậu ta đỏ lên chỉ vào Fynn Neumann.

"Cậu chọt tôi làm gì?"

Ông anh này bị ngốc à?

"Ý em là em thích anh đấy, cái đồ chậm tiêu."

Ông anh đột nhiên không nói gì nữa, tai ổng cũng bắt đầu đỏ lên. Jimin căng thẳng chờ đợi chút phản ứng nhưng lại quá thất vọng với ông anh cứng nhắc này.

"Em biết rồi, anh không hề thích em chứ gì? Vậy thì em đi về đây, bye anh!"

"Đừng đi!"

Fynn Neumann cởi khẩu trang của mình ra, để lộ vết sẹo xấu xí cắt ngang miệng rồi hỏi Park Jimin.

"Tôi xấu xí như vậy, cậu còn thích không?"

Cậu ta khoanh tay lại, ánh mắt soi xét từng điểm trên gương mặt anh ta rồi ra câu chốt: "Anh vén tóc mái của mình lên đi, để em nhìn rõ gương mặt của anh rồi quyết định."

Fynn vén chiếc mái dày của mình lên trên, không chỉ có sẹo trên miệng, mắt ông anh cũng có màu khác. Một bên màu đen còn một bên lại có màu xám, trên trán còn có một viết sẹo nằm xéo. Ông anh rất tự ti về ngoại hình của mình nên luôn giấu chúng.

Jimin vừa nãy còn bình tĩnh nhưng bây giờ bắt đầu hoang mang rồi. Gương mặt giống y hệt, liệu có phải là người đó không? Fynn cứ tưởng Jimin không thích nên ổng mang lại khẩu trang rồi rời đi. Cậu ta đuổi theo ôm Fynn lại.

"Em chưa cho anh đi mà!"

"Đủ rồi, cậu không cần phải thương hại tôi."

"Ai thương hại anh chứ? Em chỉ muốn hỏi anh một cậu thôi. Người làm tình với em đêm cuối cùng ở Berlin có phải là anh không?"

Fynn Neumann gật đầu, cho dù có bị ghét thì ông anh cũng không thể nào giấu mãi được. Ổng làm như vậy chẳng khác nào cưỡng bức người ta của, dù Fynn hôm đó cũng nhầm Ben với Jimin. Nhưng không thể chối bỏ một sự thật rằng Fynn biết mình sẽ không có cửa nào đâu.

"Tôi xin lỗi, tôi sẽ làm bất kỳ chuyện gì cậu bảo nếu cậu chấp nhận tha thứ lỗi lầm của tôi."

Jimin kéo ông anh quay lại, cậu ta nhón chân lên hôn chụt vào môi ổng, hạnh phúc ôm chằm lấy.

"Xin lỗi gì chứ, biết đó là anh nên em vui lắm, thật may mắn khi em có thể làm với anh khi đó. Fynn, em không giận anh đâu."

"Thật chứ?"

"Thật mà. Vậy hiểu lầm được giải quyết rồi, anh làm bạn trai em nha?"

"Không, tôi có nói mình thích cậu đâu, đồ ảo tưởng."

Jimin đánh vào lưng ông anh, rõ ràng cũng thích người ta nhưng ngại. Mà không ngờ Fynn có một gương mặt rất giống Suga, anh em ruột có khác. Ông anh rời đi, Jimin bám theo bên cạnh hỏi đủ thứ.

"Anh nói anh từng sống ở Hàn mà, tên thật của anh là gì thế?"

"Là... Min Yoongi."

...

Ở công ty, Jin vừa đi thăm Jungkook vào giờ ăn tối, giờ anh ta trở về công ty để giải quyết hết những việc còn lại.

"Tôi nghe đây Suga."

[Cậu đến thăm hai người họ sao rồi?]

"Ổn, Jeon Jungkook vẫn còn có chút kích động nhưng tôi nghĩ có Taehyung bên cạnh nên sẽ ổn thôi."

[Vậy là tốt rồi! Tôi dọn đồ cho cậu rồi, hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta thực tập ở công ty nên cậu muốn tạm biệt ai thì nhớ đến gặp người đó đi.]

Kim Seok Jin tắt máy, anh ta chẳng muốn tạm biệt ai hết. Mọi người biết anh ta sẽ rời khỏi đây vào tối nay là được rồi. Jin lên phòng làm việc, đồ đạc đã được Min Suga xếp gọn trong thùng giấy, bên cạnh còn có mấy món đồ văn phòng nhỏ xinh, là quà mà mọi người tặng cho Jin để tạm biệt.

Kim Seok Jin để nó trong thùng giấy rồi bê đi cùng. Đứng đợi thang máy đến, một bàn chân lặng lẽ bước đến kế bên anh ta. Kim Seok Jin biết đó là ai nhưng không nói, cứ im lặng bước vào trong thang máy. Cửa thang máy đóng lại, anh ta thả chiếc thùng trên tay xuống, quay sang ôm hôn Kim Namjoon. Anh bất ngờ giữ người Jin lại.

"Cậu làm gì vậy?"

Jin buông đôi môi của anh ra, đưa tay vuốt má Kim Namjoon.

"Tôi giận đủ rồi, chúng ta quay lại thôi."

Namjoon nắm tay Jin, lẽ nào anh ta không hề vì chuyện đã có vợ con mà ghét anh?

"Em chấp nhận chuyện tôi ly hôn và có con sao?"

Jin gật đầu, lúc đó anh ta có chút giận khi biết chuyện. Nhưng rất nhanh sau đó không hề nghĩ đó là vật cản giữa hai người nữa. Thời gian tránh mặt nhau cũng vì anh ta biết Kim Namjoon chịu rất nhiều áp lực từ gia đình nhà vợ. Chú của cô ta lên chức phó giám đốc của công ty, nếu hai người còn để Hwang Min Ah nắm thóp thì chỉ khiến cả hai gặp thêm chuyện rắc rối. Lần trước anh muốn chuyển công ty cũng vì tránh chú của Hwang Min Ah, nhưng vì Jin mà anh chấp nhận ở lại.

"Em không muốn nhìn anh phải mệt nhọc tìm cách bảo vệ em nữa. Bây giờ em rời công ty rồi, anh không cần bận tâm đến ánh mắt của phó giám đốc nữa."

Kim Namjoon mỉm cười nhẹ nhõm: "Tôi chỉ sợ em thật sự muốn chia tay, nhưng bây giờ tôi đã rõ được lòng em rồi. Chúng ta sẽ không phải sợ bất cứ điều gì nữa, tôi sẽ mang dự án đang làm và mình chuyển qua chi nhánh mới. Sẽ ở đó chờ em tốt nghiệp rồi đến gặp tôi."

"Khi em chấp nhận hẹn hò cũng anh đã nhìn ra được người cùng em đi suốt cuộc đời này là anh rồi. Tìm đâu ra một người hợp với em hơn anh nữa chứ!"

Kim Namjoon kéo Jin đến, hôn lên trán của anh ta. Khi cửa thang máy mở ra, anh cúi xuống giúp Jin bê thùng giấy ra xe, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net