Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc biết bút danh của Taehyung, Jungkook bắt đầu có sở thích mới: lên mạng xem bình luận của bạn đọc về ' Hướng Nhật Quỳ '. Cậu rất muốn biết ' Hướng Nhật Quỳ' trong mắt bạn đọc và Taehyung có gì khác nhau. Càng đọc nhiều, trong lòng Jungkook, cảm giác mãn nguyện lại càng dâng trào: Cậu gần gũi với Taehyung hơn người khác rất nhiều. Thậm chí còn muống gần gũi với Taehyung nhiều thêm nữa. Thế là Jungkook quyết định cuối tuần đến tiệm sách một chuyến, mua vài cuốn sách của Taehyung về xem. Nhưng cậu không muốn cho anh biết, bởi vậy lúc Taehyung hỏi cậu thì cậu chỉ trả lời qua loa là nói đi dạo phố.

Taehyung :" Vậy buổi tối cậu có về nhà làm cơm không? "

Jungkook :" Về chứ! "

Taehyung :" Vậy tiện thể mua đồ ăn luôn nhé. Hôm đó tôi phải đến nhà xuất bản một chuyến, sợ là không có thời gian đi chợ "

Jungkook :" Ừm, biết rồi! "

........

Cuối tuần Jungkook đến hiệu sách mua truyện của Taehyung. Lúc mua còn gặp bà mẹ trẻ đang dẫn con đi đến, nói chuyện với cậu:" Cái cô Hướng Nhật Quỳ này viết truyện hay thật, bé nhà tôi thích lắm, nghe nói cô ấy sống ở Seoul, hàng xóm em gái vợ đồng nghiệp tôi là họ hàng của cô ấy, nghe nói ngoại hình rất xinh đẹp, là một mĩ nữ đấy "

Mua xong sách về nhà, chẳng hiểu sao lại đi ngang qua bệnh viện thì có đám tình nguyện viên chặn lại, nói là mấy ngày trước có một vụ tại nạn giao thông rất thảm khốc, kho máu trong bệnh viện không đủ cung cấp, hy vọng người dân đến tình nguyện hiến máu để bổ sung. Jungkook nghe vậy liền lập tức vào viện hiến máu.

........

Về đến nhà Jungkook liền bỏ đi bộ đồ đầy mùi thuốc sát trùng vào máy giặt, bắt tay là cơm. Khoảng hơn 5h thì Taehyung về, trên tay còn cầm một bó hoa cúc. Nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của Jungkook, Taehyung bật cười :" Không sao, đây là hoa giả!"

Jungkook dựa người vào tường nhìn Taehyung chăm chú tỉ mỉ cắm hoa, trêu một câu :" Sao anh không mua hoa hướng dương*? "

* Bút danh Hướng Nhật Quỳ của Taehyung có nghĩa là hoa hướng dương.

Taehyung đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, hỏi lại :" Cậu rất muốn có hoa hướng dương à? "

Jungkook bỗng nhiên thấy mặt mình hơi nóng, nhẹ giọng ho một tiếng, lui vào bếp tiếp tục nấu ăn.

Taehyung đợi nửa ngày cũng chẳng thấy người kia đáp lại, ngẩng đấu nhìn về phòng bếp :" Nếu cậu thích lần sau tôi mua cho cậu là được! "

Jungkook :"... "

Taehyung sắp sếp tạo hình bó cúc đâu ra đấy xong liền đặt lên nóc tủ lạnh, lại xung phong giúp Jungkook phơi chỗ quần áo mới giặt. Anh vừa phơi vừa nói chuyện với cậu.

Taehyung :" Hôm nay lúc đi qua trung tâm  thành phố hình như có nhìn thấy cậu. Có phải hôm nay cậu đến gần hiệu sách, chỗ..... "

Jungkook :" Không có, chắc anh nhìn nhầm rồi. Tôi đến quảng trường, không đi qua phía hiệu sách!"

Taehyung ngạc nhiên, Jungkook đang nói dối anh. Anh rõ ràng nhìn thấy cậu đi từ bệnh viện gần hiệu sách ra mà.

Taehyung cũng không nói gì, giữ đồ rồi phơi lên mắc. Đang giữ thì thấy có một tờ giấy rách bươm rơi ra khỏi túi áo, Taehyung lộ là giấy tờ quan trọng, mở ra nhìn thì thấy chỉ có mấy chữ ' bệnh viện Trung Tâm ',' nhóm máu RT' mà thôi. Có lẽ là phiếu điền thông tin để xét nghiệm máu của bệnh viện

Taehyung :" Thân thể cậu có chỗ nào không thoải mái à? "

Jungkook :" Không có "

Taehyung :" Thế nào sao tự nhiên cậu lại.... "

Taehyung đột nhiên trầm mặt: Đúng thế, sức khỏe đang tốt tự nhiên đi xét nghiệm máu làm gì, rõ ràng là bị bệnh rồi. Nhưng tại sao lại không dám thừa nhận? Rõ ràng đến bệnh viện, tại sao là lừa mình bảo là không có? Hơn nữa nét mặt vừa rồi cũng có vẻ chột dạ....

Jungkook :" Vừa nãy anh hỏi gì? "

Taehuyng :" không, không có gì! "

..........

Từ ngày nhìn tờ phiếu điền thông tin đăng ngờ kia cùng với thái độ giấu giấu của Jungkook, Taehyung bắt đầu quán sát Jungkook, quả nhiên bắt được những biểu hiện bất thường

Ví dụ hỏi cậu ấy sao dạo này không đến quán cà phê, Jungkook bảo ở nhà đọc sách. Hỏi đọc sách gì thì không trả lời. Ví dụ như lúc cậu cuối người xuống lau sàn thì lúc đứng lên hơi đảo một cái, vì thân thể qua yếu hay sao? Hay như lúc nhìn cậu ấy, Jungkook lúc nào cũng có phần lúng túng tránh né anh mắt của mình. Có lần nghe thấy cậu ấy tự lẩm bẩm cái gì mà :" Còn phải đi một lần nữa! "

Đi đâu? Chỉ có thể là bệnh viện.

Minh chứng cho thấy là mấy bữa nay không thấy Jungkook xem hài kịch nữa. Ngày trước cậu thích nhất là xem cái này. Mặc dù miệng Jungkook nói là xem nhiều rồi nên thấy chán nhưng anh cứ cảm thấy là bởi vì nội thương tâm qua lớn nên cười không nổi!!

Taehyung có phần mất kiên nhẫn, gọi điện đến cho Jimin.

Taehyung :" Thông thường thì những bệnh nào cần xét nghiện máu? "

Jimin :" Nhiều lắm, rất nhiều bệnh cần xét nghiệm. "

Taehyung :" Bệnh nghiêm trọng một chút ấy! "

Jimin :" nghiêm trọng ấy hả? Chắc là bệnh máu trắng hay gì đấy! Sao thế? "

Taehuyng :"... Tôi ngờ rằng.... Tôi ngờ rằng là Jungkook mắc bệnh rồi... "

Jimin :".. Tôi không nhớ ông có thói quen đi xem bói... "

Taehyung :" Tôi không nói đùa với ông đâu! "

Thế là Taehyung đêm hết tất cả chuyện giấu giấu, lừa anh cái gì, những biểu hiện bất thường trong sinh hoạt hàng ngày của Jungkook kể hết cho Jimin nghe.

Jimin :" Vốn dĩ nghĩ không cố vấn đề gì, quả nhiên thấy cũng có vẻ.... "

Taehyung :" Tôi không biết, cũng không dám hỏi cậu ấy.. "

Jimin :" Nếu như, tôi nói nếu như là thật thì ông tính sao? "

Taehuyng :" Chẳng tính gì cả, cứ theo lệ cũ ngày mua đồ ăn, làm cơm, nói chuyện phiếm, đi xem phim, chỉ nhiều hơn một việc là cũng cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra thôi "

Jimin thật bất ngờ. Theo như những gì Taehyung vừa nói, mặc dù trước mắt Jungkook chỉ mới là bạn của Taehyung những Taehyung đã coi Jungkook là người của mình rồi. Nghĩ một hồi rồi nói :" Tôi thấy việc quan trọng trước là làm rõ chuyện này đã "

Dù Taehyung đồng ý với Jimin, nhưng đến lúc đó chỉ hai người với nhau, trong mắt Taehyung :Nụ cười của Jungkook hơi nhạt một chút, đó là cười khổ. Jungkook cười lớn một chút, đó là cười miễn cưỡng ; Jungkook nói ít một chút, đó chính là quá đau khổ, không muốn nói chuyện ; Jungkook nói nhiều một chút, đó chính là dùng lời nói để che dấu nổi khổ trong lòng. Tóm lại nhìn bộ dạng của Jungkook thế này, có muốn mấy, Taehuyng cũng không nói ra miệng được, nhưng trong tim anh thì mười phần thì hết tám, chín phần rồi.

Jungkook cuối cùng cũng cảm nhận ra Taehyung có điểm bất thường. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi thì thấy bản thân trừ việc dạo gần đây buổi tối bận đọc truyện cổ tích không đến quán cà phê thì cũng đâu có gì lạ. Jungkook quyết định phải nói rõ ràng với Taehyung mới được.

Thế là một ngày cơm nước xong xuôi, Jungkook đợi Taehyung rửa hết bát đĩa thì liền kéo anh lại ngồi trên sô pha, hỏi :" Dạo này anh làm sao đấy!?"

Taehuyng thầm thở dài, cuối cùng cũng đã đến lúc rồi, sau đó nhẹ giọng hỏi lại :" Không phải tôi làm sao, mà là cậu làm sao thế? "

Jungkook hoàn toàn không hiểu gì :" Tôi làm sao chứ? "

Taehuyng thấy Jungkook vẫn cố chấp không nói ra, trong lòng đau đớn, nhưng anh cũng phải đối mặt với thực tế:" Tôi biết cậu bị bệnh, có thể bệnh rất nặng. Nhưng thế cũng không sao, cậu không cần lo lắng, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu thôi "

Taehyung :" Đừng trốn tránh nữa, mọi việc sẽ ổn thôi mà! "

Jungkook khóc không được mà cười cũng không xong :" Ai nói với anh là tôi bị bệnh thế? "

Taehuyng thấy Jungkook vẫn cố chấp, vừa lo lắng vừa tức giận :" Cậu còn muốn giấu đến lúc nào nữa? Lần trước rõ ràng cậu đi ra từ bệnh viện ngay gần hiệu sách. Tôi tìm thấy phiếu thông tin xét nghiệm máu trong túi cậu, hỏi cậu có phải cậu bị ốm hay không? Cậu nói không sao! Jeon Jungkook, rốt cuộc thì cậu bị bệnh gì, cậu nói cho tôi, tôi hứa sẽ tìm bác sĩ giỏi cho cậu! tôi hứa tôi sẽ làm được!

Jungkook lúc này ngây người ra. Đây là lần đầu tiên thấy Taehyung tức giận, đôi mắt đỏ quạch, vừa lo lắng vừa tức giận, nhất thời không biết nói gì mới phải. Cậu trầm mặt một lúc rồi đứng dậy vào phòng ngủ lấy vài cuốn sách đặt trước mặt Taehyung :" Lần trước đúng là tôi nói dối anh. Tôi bảo đi dạo phố, thực ra là đến hiệu sách mua mấy quyển sách của anh. Tôi đến bệnh viện thực ra hiến máu. Cái phiếu điền thông tin mà anh nói là lúc hiến máu phải điền. Nếu anh không tin chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra luôn bây giờ "

Mãi một lúc sau anh mới mở miệng :" Cậu, cậu còn tự mình đi mua sách của tôi à? "

Jungkook gật gật đầu.

Taehyung :" Cậu thực sự không bị bệnh gì? "

Jungkook :" ngày mai tôi sẽ đi kiểm tra sức khỏe toàn thân, anh có thể đọc kết quả của tôi! "

Taehyung :" Thế tại sao cậu không xem hài kịch nữa? "

Jungkook :"... Dạo gần đây tôi thích mấy tác phẩm ngắn! "

Taehyung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân như mất hết khí lực ngã thẳng xuống sô pha :" Dọa chết tôi rồi, hoá ra là tôi nghĩ bậy, cậu không sao là tốt rồi.... Tốt quá rồi..... Ủa? Cậu nhìn tôi làm gì? "

Ánh mắt của Jungkook có chút phức tạp, mãi một lúc sau mới cất giọng nói :" Kim Taehyung, anh, có phải thích tôi không? "

Taehuyng nhảy dựng lên, kinh hãi nhìn cậu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Xong rồi, cậu ấy phát hiện rồi, tình bạn cũng mất luôn rồi!

Taehyung ép mình bình tĩnh lại, miễn cưỡng bay ra một nụ cười :" Sao, sao lại thế được. Chúng ta là bạn bè mà, tôi chỉ thích đồ ăn cậu nấu thôi, đúng thế, tôi chính là thích món sườn cậu làm. A, còn có món thịt đút ớt tôi cũng thích, ngoài ra thì không còn gì nữa đâu. Thật đấy, nhưng cái áo khoác màu gạo kia cậu mặc rất đẹp. A, không phải, ý tôi là hợp với cậu, cũng không phải, chính là, cậu cười một cái là tôi thấy ngày hôm đó rất đẹp, không, ý tôi là. .. Tôi.....Tôi.... "

Jungkook không có phản ứng gì, nhìn Taehyung chăm chú.

" Đúng thế!! TÔI THÍCH CẬU "

_________END CHAP 11 _______



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net